Bạn nhìn thấy gì? Cảm thấy gì?
FB Đoàn Bảo Châu - 1-9-2023 - Thẩm mỹ viện JT Angel Clip phát quà từ thiện ngày 31-8-2023 tại quận 6, thành phố Hồ Chí Minh. Hai tấn rưỡi gạo đã “bốc hơi” trong vòng 5 phút, ba người ngất xỉu phải đi cấp cứu, cổng viện bị đạp đổ, hai bàn gỗ vỡ tan, chiếc xe Range Rover bị móp nóc, vỡ kính, xước xát. 500 phong bì 300K đồng phải dừng, không được phát như kế hoạch.Người dân quá khổ sau 48 năm được “giải phóng”. Thiên đường XHCN nhất định không phải của dân. Thiên đường là của quan tham, lợi dụng kẽ hở, sự lỏng lẻo của luật pháp để kiếm lợi chứ không phải của đám đông.
Việt Nam là nước xuất khẩu gạo thứ 3 trên thế giới, vậy mà người dân phải bỏ qua tất cả những sự ngại ngần, ý niệm về nhân phẩm để xông vào lấy gạo vì nỗi lo người khác lấy mất. Có người đến từ 3 giờ sáng để chờ.
Tôi không trách người dân. Họ quá khổ mới phải làm vậy. Tôi hy vọng clip này được các vị quan ở Việt Nam nhìn thấy và suy ngẫm. Tôi tin là các vị sẽ có cảm giác buồn và xấu hổ như tôi đang có, bởi các vị luôn nói chính quyền này là chính quyền “do dân, vì dân”.
Tôi tự hỏi, nếu trong một hội nghị quốc tế, một người bạn ngoại quốc cho các vị xem clip này thì các vị sẽ cảm thấy gì và sẽ giải thích sao?
Điều này cho thấy rằng tại sao nạn cướp giật ở thành phố Hồ Chí Minh lại tệ đến vậy.
Nhưng tôi tự hỏi, có bao nhiêu quan chức sẽ có cảm giác buồn và xấu hổ khi mà trong thời gian qua, trong những đại án Việt Á và “chuyến bay giải cứu” chúng ta được chứng kiến sự táng tận lương tâm, sự tham lam vô độ, miệng nói “vì dân” mà tay liên tục vơ vét, của những bộ mặt danh giá nhất trong hệ thống?
Nhìn clip này ta sẽ thấy một sự “bung, toang” thật sự và không hề “ngạo nghễ” chút nào. Tôi tự hỏi, còn bao nhiêu đồng chí chưa bị lộ, bên ngoài thì “trong veo” ngây thơ trong sáng như trẻ mẫu giáo nhưng thật ra trong lòng run sợ?
Đây cũng chỉ là một tiếng thở dài bất lực của một thằng dân yếu thế là tôi, đừng quy kết gì to tát mà nực cười.
Việt Nam là nước xuất khẩu gạo thứ 3 trên thế giới, vậy mà người dân phải bỏ qua tất cả những sự ngại ngần, ý niệm về nhân phẩm để xông vào lấy gạo vì nỗi lo người khác lấy mất. Có người đến từ 3 giờ sáng để chờ.
Tôi không trách người dân. Họ quá khổ mới phải làm vậy. Tôi hy vọng clip này được các vị quan ở Việt Nam nhìn thấy và suy ngẫm. Tôi tin là các vị sẽ có cảm giác buồn và xấu hổ như tôi đang có, bởi các vị luôn nói chính quyền này là chính quyền “do dân, vì dân”.
Tôi tự hỏi, nếu trong một hội nghị quốc tế, một người bạn ngoại quốc cho các vị xem clip này thì các vị sẽ cảm thấy gì và sẽ giải thích sao?
Điều này cho thấy rằng tại sao nạn cướp giật ở thành phố Hồ Chí Minh lại tệ đến vậy.
Nhưng tôi tự hỏi, có bao nhiêu quan chức sẽ có cảm giác buồn và xấu hổ khi mà trong thời gian qua, trong những đại án Việt Á và “chuyến bay giải cứu” chúng ta được chứng kiến sự táng tận lương tâm, sự tham lam vô độ, miệng nói “vì dân” mà tay liên tục vơ vét, của những bộ mặt danh giá nhất trong hệ thống?
Nhìn clip này ta sẽ thấy một sự “bung, toang” thật sự và không hề “ngạo nghễ” chút nào. Tôi tự hỏi, còn bao nhiêu đồng chí chưa bị lộ, bên ngoài thì “trong veo” ngây thơ trong sáng như trẻ mẫu giáo nhưng thật ra trong lòng run sợ?
Đây cũng chỉ là một tiếng thở dài bất lực của một thằng dân yếu thế là tôi, đừng quy kết gì to tát mà nực cười.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét