HỌ ĐANG NÓI DỐI BẠN VỀ IRAN
(Tác giả: Andre Vltchek. Dịch: Ngô Mạnh Hùng, bài đăng tuần báo Văn nghệ TP Hồ Chí Minh). Fb Ngô Mạnh Hùng - Bạn cần đến và tự cảm nhận về Iran. Nhưng đừng rao giảng, hãy đặt câu hỏi, và sau đó xin vui lòng ngồi xuống, lắng nghe và học hỏi! Đất nước này có hơn 7.000 năm lịch sử vĩ đại. Thay vì ném bom Iran, hãy đọc các nhà thơ của họ, xem phim của họ và học hỏi từ quan điểm quốc tế của họ! Và sau đó, chỉ sau đó, mới quyết định, liệu Iran có thực sự là kẻ thù hay là một đồng chí và người bạn thân yêu của bạn!Bạn đã bao giờ xem xét khả năng rằng hầu hết mọi thứ mà bạn đã được truyền thông đại chúng nói về thế giới đều là những lời nói dối và bịa đặt?
Tôi chắc chắn rằng bạn đã hỏi, ít nhất là gần đây, khi sự điên rồ của tuyên truyền phương Tây đang trở nên rất rõ ràng và có hệ thống. Nhưng mức độ truyền bá bạn đã phải chịu đựng đến mức nào?
Nếu bạn sống ở châu Âu hoặc Bắc Mỹ, chắc chắn bạn sẽ bị đầu độc bởi những lời nói dối về Cuba và Venezuela, Nga và Trung Quốc, Bắc Triều Tiên và Iran. Bạn có khả năng nhận thức để vượt qua những tuyên truyền dối trá đó? Nếu bạn nhìn thấy sự thật, khi bạn phải đối mặt với thực tế, bạn vẫn có thể nhận ra nó, hay bạn sẽ coi đó cũng là sự tuyên truyền và dối trá?
Tôi vừa rời khỏi Tehran, một thành phố có lịch sử lâu đời với nền văn hóa vĩ đại, tràn ngập các viện bảo tàng, nhà hát, những công viên tuyệt vời được lưu giữ với những tác phẩm điêu khắc nghệ thuật cực kỳ giá trị. Đây là một thành phố với giao thông công cộng hiện đại và được trợ cấp đầy đủ, bao gồm tàu điện ngầm công nghệ cao, đường xe buýt sinh thái, cũng như các chuyến tàu ngoại ô. Một thành phố của những cây cổ thụ, và những quảng trường yên tĩnh, những quán cà phê thanh lịch, với những con người cực kỳ có học thức và tốt bụng.
Một thành phố có thể dễ dàng là một trong “mười thành phố hàng đầu” trên Trái đất. Nhưng nó lại là thủ đô của một quốc gia mà phương Tây đang cố gắng hủy hoại, trước tiên là bằng các biện pháp trừng phạt bất công hà khắc, và sau đó thậm chí là bởi một cuộc xâm lăng.
Hầu hết người phương Tây không biết gì về Iran. Họ đã nói gì? Tất cả nội dung mà các phương tiện truyền thông đại chúng muốn thể hiện về Iran là một quốc gia Hồi giáo cực đoan, một hệ phái Hồi giáo Shia Ả Rập Xê Út, thậm chí tệ hơn, tệ hơn nhiều, vì Ả Rập Xê Út là đồng minh Ả Rập lớn nhất của London và Washington, nó không thể bị động chạm ở phương Tây, bất kể sự man rợ và khủng bố của nó đã lan rộng khắp thế giới.
Những người từng biết cả Jeddah và Teheran sẽ cười khi so sánh như vậy. Ả Rập Xê Út, và đất nước nửa thuộc địa Bahrain, bất chấp sự giàu có từ dầu mỏ, là một trong những xã hội tàn bạo nhất hành tinh, sự khốn khổ đè lên vai người dân với sự thô tục đến ghê tởm và cực kỳ phô trương sự giàu có.
Iran về bản chất là một quốc gia xã hội chủ nghĩa, theo chủ nghĩa quốc tế, với tình đoàn kết đầy đủ với nhiều quốc gia bị áp bức đang đấu tranh trên hành tinh của chúng ta. Tôi không chỉ nói về Syria, Yemen hay Palestine, mà cả Cuba và Venezuela, cùng nhiều nước khác. Bạn đã không biết về điều đó? Không đáng ngạc nhiên: bạn không cần phải biết!
Bạn cũng không biết gì về hệ thống xã hội của Iran, rõ ràng đó là xã hội chủ nghĩa. Giáo dục và Y tế miễn phí, giao thông công cộng và văn hóa được trợ cấp rất nhiều, không gian công cộng rộng lớn, một chính phủ mạnh mẽ và ở một mức độ nào đó, kinh tế được điều hành theo kế hoạch trung tâm.
Bất chấp những lệnh trừng phạt hoàn toàn bất công, khủng khiếp được áp đặt từ Washington và các đồng minh, Iran vẫn đứng vững, cố gắng hết sức có thể để chăm sóc người dân. Và mặc cho những thử thách khủng khiếp mà người dân Iran đang phải trải qua, họ đã không lừa dối và không ăn cắp. Tỷ giá hối đoái sụp đổ sau khi Washington áp đặt sự trừng phạt kỳ quái, gây ra sự thất vọng, thậm chí là phản đối. Nhưng phần lớn người Iran hiểu ai là thủ phạm thực sự. Và không có gì bí mật rằng cái gọi là phe đối lập thường được tài trợ từ phương Tây.
Hầu hết du khách không hiểu gì về nội tệ hoặc tỷ giá hối đoái ở Iran. Tôi không phải là ngoại lệ. Nên tôi chỉ đơn giản là đưa cho tài xế taxi hoặc người phục vụ ví của mình, và họ chỉ lấy đúng số cần lấy. Sau đó tôi đã kiểm tra với các đồng nghiệp Iran của mình, số tiền họ lấy luôn đúng mức.
Người Iran không thể hiện một "niềm tự hào kiêu ngạo", họ chỉ thể hiện niềm tự hào kiên định, đàng hoàng và yêu nước của một quốc gia có nền văn hóa vĩ đại hàng ngàn năm, nơi hoàn toàn hiểu rõ rằng đó là chân lý của lịch sử.
Có lẽ các bạn sẽ hỏi “tôn giáo ở Iran như thế nào”. Không giống như ở Ả Rập Xê Út hay Indonesia, ở Iran tôn giáo không "bị ném vào mặt bạn”, nó không được phất lên như một lá cờ. Ở Iran, tôn giáo là một cái gì đó nội tâm, sâu sắc, được thể hiện khiêm tốn và không ồn ào.
Trong khi các nhà thờ Hồi giáo ở Jakarta phát sóng hàng giờ mỗi ngày và sử dụng loa phóng thanh công suất lớn ra rả toàn bộ các bài giảng đạo, trong khi mọi người bị tống vào tù nếu dám chỉ trích sự áp đặt tàn bạo này của tôn giáo đối với công chúng, thì ở Tehran tôi thậm chí không thể thấy Adhan (yêu cầu đến giờ cầu nguyện). Hầu hết những người phụ nữ thành phố Teheran chỉ che mái tóc của họ một cách tượng trưng - một phần ba hoặc thậm chí chỉ một phần tư đầu - giữ cho phần lớn tóc của họ được tiếp xúc với không khí.
Nhưng phương Tây không bao giờ đưa ra các biện pháp trừng phạt đối với Indonesia hoặc lên án nó theo bất kỳ cách nào, bất kể nó tàn bạo đến mức nào đối với người dân của mình. Washington, London và Canberra đã hủy hoại định hướng xã hội chủ nghĩa của Indonesia sau cuộc đảo chính do Mỹ dàn xếp năm 1965. Jakarta bây giờ là một xã hội ngoan ngoãn đối với phương Tây, tư bản hoang dã, chống cộng, là bãi rác thực phẩm và các sản phẩm giải trí tào lao của phương Tây. Nó không còn gì là minh bạch. Giới tinh hoa đã cướp hoàn toàn đất nước này cho phương Tây. Các tôn giáo ở Indonesia được sử dụng để duy trì chế độ phát xít thân phương Tây.
Iran hoàn toàn ngược lại, cách tuyên truyền về tôn giáo của họ chỉ là để giữ truyền thống, trước sự xoay sở của phương Tây hòng làm hỏng bản sắc văn hoá của họ như đã thực hiện ở rất nhiều nơi trên thế giới. Iran mang bản chất xã hội chủ nghĩa, từ bi, có tâm hồn nhân văn và tinh thần quốc tế.
Không giống như ở Jeddah hay Jakarta, nơi việc ăn uống bây giờ trở thành đỉnh cao của đời sống văn hóa (và là lựa chọn duy nhất để "tận hưởng thành phố"), Tehran cung cấp các rạp chiếu phim nghệ thuật chất lượng cao (Iran là một trong những nơi sản xuất phim hay nhất và tất cả các phim đều rất trí tuệ so với thế giới), bảo tàng và các phòng triển lãm mang đẳng cấp thế giới, không gian công cộng rộng lớn, cũng như một số lượng lớn các cơ sở thể thao và giải trí công cộng, bao gồm các công viên đẹp đẽ được duy trì.
Nếu bạn muốn đi cáp treo và bay qua một thung lũng, gần một trong những tháp truyền hình cao nhất trên Trái đất - bạn có thể làm điều đó một cách dễ dàng ở Teheran. Bạn muốn xem một loạt các bộ phim nghệ thuật mới nhất, bạn sẽ được phục vụ tại cung điện tráng lệ có tên là Bảo tàng Điện ảnh, tương đương với Bảo tàng Chekhov hoặc nhà hát Tennessee Williams, nếu bạn đã từng đến đó.
Tất nhiên bạn có thể phải chờ đợi trong tình trạng kẹt xe, nếu bạn muốn đi bằng chiếc xe của mình, giống như ở Riyadh hoặc Jakarta, nhưng bạn cũng có thể thoải mái đi khắp thành phố một cách thoải mái và rẻ tiền, bằng hệ thống tàu điện ngầm siêu hiện đại. Bạn có thể đi bộ trên những vỉa hè xinh đẹp, dưới những tán cây cao mọc lên từ dải phân cách sạch sẽ ngăn cách giữa đường lái xe với khu vực dành cho người đi bộ.
Có thể bạn đã nghe về điều này: rằng phụ nữ Iran không được phép nhìn vào mắt bạn nếu không sẽ bị ném đá đến chết. Bạn sẽ nghĩ lại nếu nhìn thấy các cặp vợ chồng đang nắm tay nhau khắp mọi nơi ở Tehran, và những cô gái đang tát vào mặt người đàn ông của họ, trêu chọc và đôi khi thậm chí là nghiêm túc. Bạn có tin không, nếu bạn nhìn thấy nó? Nếu không, bạn đã bị tẩy não đến độ không thể phục hồi.
Một ngày nọ, một tài xế đưa tôi từ khách sạn đến trường quay TV, anh ta thốt lên trong bực bội: “Những người châu Âu đến đây lần đầu, họ không muốn học. Ngay khi đến Iran lần đầu tiên, họ xuống sân bay, vào xe của tôi và bắt đầu rao giảng, dạy dỗ tôi về đất nước của tôi. Tất cả đều cùng một câu chuyện, với cùng sự chỉ trích về Iran. Không có sự khác nhau! Làm sao họ có thể tự cho rằng đất nước của họ là quốc gia dân chủ, khi tất cả họ đều suy nghĩ giống nhau?”
Ở Teheran, sự đa dạng về tư tưởng là điều hoàn toàn nổi bật. Với các đồng nghiệp và đồng chí của tôi ở đây, chúng tôi thảo luận mọi thứ, từ cuộc chiến ở Nam Tư, đến Mỹ Latinh và tất nhiên, về chính Iran. Họ muốn biết về Nga và Trung Quốc. Tôi yêu những gì tôi thấy và những gì tôi nghe thấy, khi mọi người tò mò và tôn trọng các nền văn hóa khác, đó luôn là một khởi đầu tuyệt vời!
Iran hiện đang bị chảy máu, đau khổ, nhưng nó luôn mạnh mẽ. Không phải ai cũng đồng ý với các chính sách của chính phủ ở đây (mặc dù hầu hết trong số họ ủng hộ chính phủ của mình), nhưng mọi người đều quyết tâm chiến đấu và bảo vệ đất nước của mình, nếu nó bị tấn công quân sự hoặc bằng các biện pháp khác. Bất cứ khi nào đến đây, tôi đều cảm thấy sự thôi thúc bất lịch sự trong suy nghĩ của mình: tôi muốn hét lên với độc giả của mình “hãy đến đây và học một cái gì đó”!
Iran không hoàn hảo, nhưng điều này là có thật - ở đây, cuộc sống là có thật và người dân cũng vậy. Nhờ văn hóa và lịch sử của mình, bằng cách nào đó họ biết cách tách đá quý khỏi rác rưởi, họ biết suy nghĩ độc lập với sự tuyên truyền, họ biết phân biệt chủ nghĩa tư bản rẻ tiền và chết chóc với nỗ lực lớn lao cho một thế giới tốt đẹp hơn nhiều. Nếu bạn không tin tôi, hãy xem phim của họ, tất cả đều là kiệt tác!
Có lẽ đó là lý do tại sao phương Tây muốn hủy hoại Iran, đầu tiên là văn hoá, sau đó sẽ phá hủy hoàn toàn đất nước này. Đối với phương Tây, Iran là “nguy hiểm”, thậm chí cực kỳ nguy hiểm, đối với sự sắp xếp của đế quốc thì Iran là kẻ thù của họ, cũng như Nga, Trung Quốc, Cuba, Venezuela, Syria và Bolivia.
Để hủy hoại Iran sẽ không dễ dàng, tôi thậm chí có thể khẳng định: đó là điều không thể thực hiện. Con người của Iran quá thông minh, quyết đoán và mạnh mẽ. Iran không đơn độc. Đất nước này có nhiều bạn bè và đồng chí. Và ngay cả các nước láng giềng của Iran - Thổ Nhĩ Kỳ và Pakistan - hiện đang nhanh chóng đổi hướng, tránh xa phương Tây.
Đừng vội tin lời tôi. Chỉ cần đến và tự cảm nhận về Iran. Nhưng đừng rao giảng, hãy đặt câu hỏi, và sau đó xin vui lòng ngồi xuống, lắng nghe và học hỏi! Đất nước này có hơn 7.000 năm lịch sử vĩ đại.
Thay vì ném bom Iran, hãy đọc các nhà thơ của họ, xem phim của họ và học hỏi từ quan điểm quốc tế của họ! Và sau đó, chỉ sau đó, mới quyết định, liệu Iran có thực sự là kẻ thù hay là một đồng chí và người bạn thân yêu của bạn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét