CHUA XÓT
Chúng khinh mình cũng đúng.
Chúng, thằng Thái, thằng Lào
Và cả thằng Căm-pôt.
Khinh vì mình tự hào
Thắng mấy thằng đế quốc,
Vĩ đại và vinh quang.
Rồi anh hùng, văn hiến,
Rồi biển bạc, rừng vàng…
Tóm lại, gì cũng tốt.
Kiểu nhất giời, nhì mình.
Thế mà mình, thật tởm,
Gái thì đi làm đĩ,
Trai, làm thuê xứ người.
Mà làm thuê chui lủi,
Làm nhiều chuyện tày trời.
Ừ, mình đáng khinh thật.
Khinh vì món mộc tồn.
Tức là ăn thịt chó,
Chó mẹ và chó con.
Trong khi dân nước chúng
Lại rất yêu chó mèo.
Chữa trị và giúp đỡ
Như giúp đỡ người nghèo.
Mình thì lùng bắt trộm,
Đánh bã hoặc móc câu.
Rồi như lũ mọi rợ,
Ngồi bù khú với nhau.
Vậy thì khinh là đúng.
Mình đáng bị chúng khinh.
Nhục, cắn răng mà chịu
Và tự ngẫm về mình.
Không có gì đau xót
Bằng viết những dòng này.
Nhưng đau cũng phải viết.
Hai khóe mắt cay cay.
Ta, dân tộc Đại Việt,
Vốn tử tế, đàng hoàng.
Thế mà thật chua xót,
Thành “vĩ đại”, “vinh quang”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét