Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2014

Chuyện chúng mình

Chuyện chúng mình
Ông bác sĩ này hay thật, tội nghiệp em, bắt đầu từ hôm nay em chỉ được quyền nghe mà không được quyền nói hay phát biểu gì cả. 
- Hôm nay em đi bác-sĩ, bác-sĩ nói thế nào mà trông buồn vậy?
Tôi tiu nghỉu nói nhỏ:
- Bác sĩ dặn em không được nói nhiều, phải dưỡng giọng trong vòng 2 tuần...
Chưa kịp dứt lời, nhà tôi reo lên:
- Vậy à? ông BS này coi bộ giỏi ghê đi, em có địa chỉ của BS không cho anh xin. 

Tôi ngạc nhiên:
- Có, nhưng anh hỏi làm gì?

Nhà tôi tỉnh bơ:
- Để anh gởi card cám ơn ông ấy chứ sao, văn phòng ông ấy ở đâu vậy em?

Tôi giả lơ không thèm trả lời, trong khi nhà tôi cố tình đùa:

- Ông BS này hay thật, tội nghiệp em, bắt đầu từ hôm nay em chỉ được quyền nghe mà không được quyền nói hay phát biểu gì cả.

Tôi ngúng nguẩy lườm nhà tôi một cái, đi thẳng vào phòng không quên buông một câu:
- Em chưa thấy ai ác như anh, người ta bị đau đã không thương mà còn nói cái giọng móc họng... Em bị khan tiếng là tại ai? tại anh với mấy đứa nhỏ làm em chứ tại ai nữa... 

Tôi hăm he tiếp: 
- Được rồi, đã vậy không thèm nói với bố con anh một tuần cho biết tay.

Nhà tôi nói với theo:
- Ơ hay! sao lại một tuần? BS bảo em không được nói trong vòng 2 tuần cơ mà. 

Tôi giận dỗi:
- 1 hay 2 tuần là chuyện của em, không liên quan gì đến anh, giọng của em chứ đâu phải giọng của anh... em mà còn nói được là may cho anh lắm đó, chỉ sợ lúc anh muốn nghe mà em lại không thèm nói thì mệt cho anh thôi.

Nhà tôi cố tình chọc:
- Biết rồi, khổ lắm, hăm he hoài, đã khan tiếng mà còn giông dài nữa, cứ làm như giọng mình hay lắm không bằng.

Tôi vênh mặt:
- Dĩ nhiên, chẳng thế mà anh Nho bảo em...."ối giời, em nói thế làm sao mà nó chẳng chết mê, chết mệt vì em cho được..." mà thật sự có oan ức gì, có một thời anh cũng ngẩn ngơ vì giọng của em vậy... à, hay là bây giờ anh chán chê rồi phải không? anh nghe nhàm tai rồi chứ gì?... biết mà, ngày xưa anh nói em là con chim quý, anh sợ chim quý bay, còn bây giờ thì đối với anh đâu còn quý nữa phải không? nó muốn bay anh cho nó bay luôn chứ gì?... nghĩ cũng tại em ngu, nghe anh khen có 1 tý mà đã mờ cả mắt nên hôm nay mới ra nông nỗi này, đúng là dại.

Nhà tôi cười cười:
- Anh nói em là con chim quý hồi nào? em nghe làm sao chứ anh nhớ là anh đâu có nói như vậy? Nếu anh nói thì anh phải nhớ chứ, à... hay là... anh nói là chim cú mà em nghe lại cứ tưởng là chim quý phải không?

Quên lời BS dặn, tôi gân cổ cãi:
- Anh nói vậy mà nghe được? chứ không phải ngày đó 2 đứa giận nhau, em nhất định dứt khoát với anh, anh năn nỉ, ỉ ôi, anh hứa này, hứa nọ, anh thề lên thề xuống, lúc đó anh nói em là con chim quý, anh không muốn chim quý bay, em ngu ngơ, nghe anh nói cảm động quá nên nhẹ dạ tha cho anh, mới lấy anh, bây giờ anh nói ngược lại... biết anh như vậy, ngày xưa có lót vàng dưới chân em cũng không thèm.

Thấy tôi giận, nhà tôi giả lả:
- Ấy ấy, nói là nói vậy thôi, chứ em lúc nào mà chẳng là con chim quý của anh... nhưng em quên BS bảo em bớt nói kia mà, sao lại nói nhiều thế?

Nhà tôi chỉ chờ có cơ hội là hành hạ tôi không tiếc, chỉ vì tôi không thể cái lý với chàng được, các con tôi tha hồ thao túng vì mẹ chỉ có thể trả lời không mà không thể cắt nghĩa lý do tại sao... Nhưng mà cũng khổ, bình thường thì tôi cũng đâu có nói nhiều, không hiểu sao những lúc bị khan tiếng, đau cổ thì y như những chuyện đâu đâu cứ đưa đẩy đến làm mình phải lên tiếng. Đã vậy cái chân bị đau đến khó chịu, mặt mày nhăn nhó, nhà tôi thấy tội nghiệp nên hỏi:
- Chân em sao vậy?

Tôi xuống giọng nghe thật thiểu não:
- Không hiểu sao cái chân của em thấy đau đau làm sao ấy, bực ghê đi.

- Sao em không uống thuốc?

- Uống chứ sao không? nhưng uống hoài đâu có hết.

- Em là vua sợ thuốc mà uống cái gì, em phải uống đều đặn, có giờ có giấc, chứ không phải lúc nào cần thì uống, không thì khỏi uống, uống như vậy làm sao mà hết bệnh?

Tôi hờn mát:
- Đang đau mà nghe anh nói thấy bắt mệt, muốn đau thêm.

Nhà tôi quan sát cái chân đau của tôi, chắc lưỡi:
- Chắc tại em mặc jean chật chứ gì? cái này phải massage nhiều mới được?

Tôi ngước lên hỏi đùa :
- Nhưng ai massage?

Nhà tôi giả bộ sừng sộ:
- Không anh thì ai? chẳng lẽ em chạy sang nhờ ông hàng xóm sang bóp chân cho em?

Tôi lườm chàng:
- Anh ăn nói vô duyên, anh vô duyên nhất thiên hạ...

Một hôm đi làm về, vừa cho xe vào trong garage đã nghe mùi xào nấu thơm phức, bước vào trong... cả một bàn ăn thịnh soạn, có chai rượu đỏ, có 2 cái ly, chỉ thiếu 2 cây nến và bình hoa thì romantic chết đi được. Tôi ngạc nhiên kêu lên: 

- Chà, hôm nay sao linh đình thế này? Có gì không đây?... hôm nay chẳng phải là sinh nhật em, mà cho dù là sinh nhật em, anh cũng đâu có quan tâm... Anh làm em thắc mắc... mà... lại sợ nữa, anh nói đi, có chuyện gì vậy? ngày mai không có bão tuyết chứ?

Nhà tôi giả lơ như không nghe những lời châm biếm, tôi đùa đứng sát vào chàng hỏi nhỏ:
- Anh! anh khai thật đi, anh định dở trò gì đây? làm gì mà anh mang cả rượu ra thế này?

Nhà tôi vẫn làm như không nghe những lời chọc ghẹo của tôi, tôi nhíu mày nhìn chàng:
- Sao em nghi anh quá!

Chàng đỏ mặt chống chế:
- Nghi, nghi cái gì? đầu óc em lúc nào cũng méo mó, cứ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử không à, thấy em đau nên anh xuống bếp giúp em một tay, đã không cám ơn còn dở cái giọng đểu của em ra nữa...

Tôi bật cười:
- Anh đâu có tử tế với em cỡ đó, anh mà làm cái gì cũng có dụng ý cả, chỉ có em là nai vàng ngơ ngác đi vào cái bẫy của anh thôi, thành ra mình cũng nên đề cao cảnh giác một tý.

Nhìn đĩa rau xanh trên bàn, tôi hỏi:
- Rau trông ngon quá, nhưng anh rửa mấy nước?

- 3 nước, đúng như em dậy, anh đâu dám làm sai.

- Thật không? anh mà rửa 3 nước cho em đi đầu xuống đất đi, nhưng mà đâu cứ phải là 3 nước, anh phải rửa khi nào rau sạch mới thôi chứ.

Tôi cầm từng lá rau lên xem, vừa xem vừa nói:
- Anh em nhà anh rửa rau, ngồi ăn mà mắt cứ láo liên xem rau có sạch không, xem có con sâu nào trong đó không, làm ăn hết ngon.

Nhà tôi quay sang:
- Nói thật cho em biết, hôm trước thấy em ăn rau, bỏ cả con sâu vào miệng nhai ngon lành, anh cứ để yên xem em có biết không, đã không biết mà em còn khen ngon rối rít, vậy mà dám nói con ruồi bay qua, biết con nào đực, con nào cái.... con sâu to tổ bố lại chẳng biết gì, chỉ được cái nói nhiều.

Tôi kêu lên:
- Xạo!... anh nói nghe ghê quá đi, anh mà nói tiếng nữa là em sẽ không ăn đâu, để công anh biến thành công dã tràng cho biết tay... à, mà sao canh ngọt quá vậy anh? anh cho bao nhiêu muỗng đường?

Nhà tôi vội vàng:
- Em chỉ đoán mò, canh anh nấu ngọt, là tại ngọt xương, ngọt thịt chứ đâu cần phải cho đường, em đúng là mắc bệnh tưởng tượng, động 1 tý là nói anh cho đường.

Tôi nguýt chàng:
- Thôi đi, anh là vua chạy tội, anh làm sai có bao giờ nhận tội đâu.

- Em rõ là ngang, anh không làm thì nhận tội cái gì? lúc nào cũng nghi oan cho anh.

- Cái gì? Em mà nghi oan cho anh? Em nấu phở, anh cứ làng chàng bên cạnh, đuổi anh không đi, em giả bộ quay đi chỗ khác là anh múc cả muỗng đường to bỏ vào nồi... bắt được quả tang mà anh còn chạy tội huống gì... nhớ hồi trước ở Sài Gòn, anh ngồi kề vai tựa má ngay tại kios Nguyễn Huệ mà anh còn chối bay bảy chứ đừng nói là em không thấy... Anh ghê lắm, tật nào tật nấy chẳng bao giờ chừa, anh là vua chạy tội, em rành anh quá mà.

Nhà tôi chữa ngượng:
- Ăn đi, người ta bỏ cả một buổi chiều nấu cho ăn mà cứ hoạch hoẹ, ấm ớ mãi.

- Nhưng em nói có đúng không đã?

- Đúng gì, chỉ được cái bịa chuyện không à, em thì lúc nào cũng lên án anh hết, thế còn em thì sao? cái tên nào theo em như đỉa? biết em đã có anh mà nó còn dám tán em, sinh nhật em việc gì đến nó mà nó vác cả chậu lan đến tặng cho em?

Tôi đỏ mặt:
- Thì tại... lúc đó em với anh giận nhau chứ bộ. Lúc đó em nhất định dứt khoát với anh nên anh đi với ai em đâu có thèm chú ý hay thắc mắc... việc gì anh lại ghen với người ta? Nhưng có vậy anh mới sáng mắt ra, anh sợ mất em cuống quýt, anh nhờ hết người này đến người nọ năn nỉ giùm cho anh, anh cả gan dám viết thư cho mẹ để nhờ mẹ khuyên em, anh nhờ cả ba anh ra khuyên em, ra phân bua phải trái giùm cho anh... ông cụ chở em đến nhà bạn của cụ chơi, chở em đi ăn, cụ làm em cảm động quá nên em lỡ dại tha tội cho con ông cụ để ngày nay anh mới có cơ hội bắt nạt em.

Nhà tôi nói lảng sang chuyện khác:
- Thôi, không nói đến chuyện đó nữa, em ăn thử xem anh nấu có ngon không? nói nhiều để đồ ăn nguội hết.

Nhìn bàn ăn tôi hỏi đùa:
- Nhưng em hỏi thật anh nha! anh biết quan tâm đến em lúc nào vậy? Anh làm em ngạc nhiên quá.

Chàng cười:
- Em rõ lẩm cẩm, anh lúc nào mà chẳng quan tâm đến em, không quan tâm đến em thì quan tâm đến ai? chỉ tại em không để ý đó thôi.

Tôi giả bộ đưa tay lên ngực:
- Thôi đủ rồi, anh đừng làm em cảm động đến mắc nghẹn bây giờ, anh làm vậy chẳng giống anh tý nào, nhưng dù sao cũng vẫn phải đề phòng anh.

Chàng từ từ rót rượu vào ly, tôi kêu lên :
- Trời ơi! sao anh rót nhiều cho em vậy? anh biết là em đâu có uống được nhiều. Bộ anh muốn phục rượu cho em say hả?

- Có 1 tý thôi mà say cái gì, rượu này đâu có say, cho dù có say thì đi ngủ, à hay là em chê ít, muốn đổi ly của anh?

Tôi kêu lên:
- Đó thấy chưa? em biết mà, anh đúng là gian ác, chỉ chờ cơ hội để lợi dụng thôi...

Từ khi có gia đình đến giờ, tôi như cái chong chóng quay không ngừng, quay tứ phía, từ bố đến con thành ra đầu óc lung tung, mờ mịt, đôi lúc chẳng còn nhớ hôm qua đi làm mặc áo gì, màu gì, hôm nay thứ mấy, ngày mấy? đời sống vội vàng như không đủ thời gian cho tôi làm một việc gì nên cứ quên trước, quên sau, đi làm thì hỡi ơi, 2 chiếc giầy, mỗi chiếc một màu, hay có hôm đeo bông tai, thử ra thử vào, rốt cuộc mỗi bên một kiểu. Một hôm đi dự dã vũ cuối năm. Đang trên đường đi, đi được nửa đường, thấy gió mát lành lạnh... tôi chợt nhớ ra, hốt hoảng kêu lên rối rít:
- Chết rồi anh ơi! em quên!...

Nhà tôi giật mình:
- Quên, em quên cái gì?

Sợ bị la, không dám nói mình đã quên cái gì, tôi chỉ biết năn nỉ:
- Anh, anh làm ơn quay xe lại giùm em đi, lẹ lên.

Nhà tôi gắt:
- Quên, nhưng em quên cái gì mới được chứ? Sửa soạn cả nửa ngày mà còn quên là quên cái gì?

Tôi cãi lại:
- Em sửa soạn đâu mà anh nói nửa ngày? nhưng thôi, anh quay xe về lẹ lên đi. 

Nhà tôi tỉnh bơ:
- Thôi trễ rồi, đi luôn đi, cho em chừa cái tật hay quên. Chàng cằn nhằn tiếp:

- Em thì lúc nào cũng quên, không quên cái này thì cũng quên cái nọ.

Tôi giận dỗi:
- Tại anh chứ bộ, người ta sửa soạn mà cứ hối lên hối xuống, còn nếu không hối thì cũng cứ rề rề bên cạnh, thử hỏi sao em không quýnh quáng, không vội vàng cho được... Anh quay về lẹ lên giùm em đi.... please!

Nhà tôi lạnh lùng:
- Kệ em, cho chừa.

Tôi giở giọng nói khích, mát mẻ:
- Được rồi, anh không quay về thì đừng có hối hận, đừng có trách sao em không nói trước, em chỉ sợ người ta cười anh vì anh đã để vợ anh ăn mặc như vậy...

Chàng quay sang nhìn tôi trợn mắt, nhăn nhó... không nói không rằng, cho xe quay trở về nhà, không quên cằn nhằn:

- May mà nó dính trên người, chứ không thì em cũng quên tuốt.

Tôi đỏ mặt cười không nói.

Có hôm lúc đi, 2 đứa vui vẻ, nói đủ thứ chuyện, chuyện xưa, chuyện nay. Lúc về 2 đứa lặng im, không ai thèm nói một câu, chỉ vì:
- Anh hôm nay sao vậy? em thấy anh ngẩn ngơ gì đâu không à? anh làm như mất hồn, anh có biết là anh đạp chân em mấy lần không?... nếu anh đã vậy thì đi về, em không muốn ở lại nữa.

Nói xong tôi xách bóp đi thẳng ra xe ngồi, trên đường về nhà, mặc chàng biện hộ, đính chính, con đường như dài thêm ra, 2 đứa bỗng thành xa lạ... về đến nhà, vội vàng thay quần áo, rửa mặt lên giường. Cũng vẫn không nói 1 câu. Đêm bỗng trăn trở, tôi nằm sát mé giường để tránh sự đụng chạm, để chân không đụng vào chân chàng. Chiếc chăn bỗng trở thành bức tường ngăn đôi chiếc giường làm 2, bức tường được dựng lên vội vàng trong đêm tối, tuy vừa giận, vừa tức nhưng cũng vẫn cứ phải đề cao cảnh giác, sợ địch bất ngờ làm sập bức tường tôi vừa dựng lên vội vàng trong đêm... Đêm thinh lặng, đêm mệt mỏi kéo dài tôi chìm vào giấc ngủ... bỗng tôi lăn ầm xuống giường, giật mình hét lên, chàng hốt hoảng chạy sang phía bên kia gường bế tôi lên rối rít:

- Em, em có sao không? sao vậy? bộ em nằm mơ hả?

Tôi dụi đầu vào ngực chàng, nước mắt từ từ lăn xuống má, bức tường vừa mới dựng lên đêm qua trên giường đã bị dẹp đi từ lúc nào... đêm yên lành, đêm bình an đi về đến sáng...

Nguyễn Thị Tê Hát
http://www.dactrung.com/Bai-tr-17483-Chuyen_Chung_Minh.aspx

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét