Tôi cố không khóc khi viết những dòng này...
Hoang Huong - Tôi cố không khóc khi viết những dòng này. Tôi phải viết, với sự kiên cường nhất. Tôi viết những dòng này khi đứa con thương yêu của tôi vẫn đang trên giường cấp cứu, thở ô xy chiến đấu với bệnh tật. Tôi viết để nhắc các bạn và hơn cả là tự nhắc mình, đừng sơ xuất, dù chỉ một phút giây.Thứ 5 tuần trước tôi có biểu hiện sốt, chiều thứ 6 đỡ. Tối thứ 6 con trai 14 tuổi của tôi đi học về cũng bắt đầu sốt, tối thứ 7 tôi đưa con đi khám thì xác định sốt xuất huyết. Ngày Chủ Nhật bác giúp việc sốt, sau xác định tất cả là xuất huyết.
Chồng đi công tác, gia đình tôi quay vòng chăm sóc nhau, mẹ pha sữa cho con, con lại pha thuốc cho mẹ. Bác giúp việc có biểu hiện suy kiệt, tôi giục con gái bác đưa vào nhập viện đến hôm nay vẫn chưa khá hơn. Còn tôi cầu cứu các anh chị em trong gia đình giúp sức. Anh trai từ Lạng Sơn xuống cùng.
Tôi được bác sĩ kết luận là bị lại cùng loại virus nên sớm sinh kháng thể, tôi phục hồi sớm chỉ mệt. Con trai tôi cách ngày vào viện khám làm xét nghiệm tiểu cầu, truyền xong rồi về.
Tối kia anh trai tôi đưa cháu vào xét nghiệm, tiểu cầu bắt đầu nhích lên 129 (trước đó 112), tôi mừng rỡ vì nghĩ cháu bắt đầu hồi phục. Hai bác cháu về nhà lúc 12h đêm, tôi cho cháu uống chút nước rồi đi ngủ. Đêm nằm cạnh, tôi nghe cháu kêu đầy bụng, mấy ngày trước cháu vẫn tiêu chảy, người cháu bắt đầu sốt cao trở lại. Tôi định cho uống hạ sốt thì cháu bảo không cần, con cố chịu, uống nhiều không tốt.
Sáng tôi gọi con dậy hỏi ăn gì, thấy con cứ mơ màng, mắt nhìn vô định, giọng nói như gió thoảng, tôi phải ghé tai vào mặt cháu mới nghe rõ. Cháu bảo đỡ cháu đi nhà vệ sinh, nhưng bắt tôi đứng ở ngoài, lần này cháu gọi tôi vào đỡ, nhìn đáy toalet cháu chưa giật nước tôi hoảng hồn thấy nước tiểu màu đỏ. Tôi hỏi hay ra máu, cháu không nói gì.
Anh trai tôi có việc gấp về quê, một người anh khác đang trên đường đến thay. Anh mặc áo chuẩn bị ra ô tô thì cháu lại đòi đi nhà vệ sinh lần nữa, sau đó tôi thấy anh cõng cháu trên lưng đi thẳng ra cổng “phải vào viện ngay”, tôi chạy theo gọi xe.
Ngồi nhà ruột nóng như lửa đốt, đến chiều anh báo: cháu xuất huyết tiết niệu/tiêu hoá, tụt huyết áp, tiểu cầu còn 47, phải truyền máu cấp cứu. Bác sĩ bảo rất nặng.
Trời đất như sụp đổ, tôi chạy lên xuống mấy tầng nhà gào khóc, tim vỡ vụn, tôi đã không theo dõi con đầy đủ, để nó rơi vào trạng thái nguy hiểm. Ngồi trên taxi đến bệnh viện, tôi vò đầu bứt tai không nghĩ đến việc nhìn hay dặn con quan tâm đến phân và nước tiểu, không biết con chảy máu từ bao giờ.
Nhìn con mềm lả như sợi bún, mắt đờ đẫn, trên người đầy dây dợ, các nhân viên y tế đứng xung quanh, tôi cố gắng không khóc. Nhớ lúc con đờ đẫn ở nhà, không ngồi, không đi, ko đứng nổi, nói ko ra hơi, lòng tôi đứt thành trăm mảnh.
Đã qua một đêm, con đã qua cơn nguy hiểm, huyết áp tăng lên, mạch ổn định, được truyền thêm tiểu cầu, ăn vài thìa cháo, đã cố mỉm cười được với mẹ… gia đình tôi vẫn đang bàng hoàng run rẩy. Tôi sau một đêm trông con về nhà vẫn không thể ngủ được, cả đêm qua tôi đã ko khóc, về nhà tôi khóc thật đã, rồi ngồi viết lại.
Cầu xin các bố mẹ đọc bài viết của tôi để bảo vệ con mình, sốt xuất huyết thật sự vô cùng nguy hiểm, đặc biệt vào ngày thứ 3, 4, 5 từ khi bắt đầu sốt, khi các biến chứng xảy ra, xin đừng rời mắt khỏi con một giây nào.
Để ý từng hơi thở, ánh mắt, động tác… tất cả đều biểu hiện biến động bên trong cơ thể, đặc biệt đừng để con đi toalet một mình. Con lớn thì dặn con thật kỹ tự xem phân và nước tiểu của mình có màu gì ko?
Tôi viết những dòng này khi đứa con thương yêu của tôi vẫn đang trên giường cấp cứu, thở ô xy chiến đấu với bệnh tật. Tôi viết để nhắc các bạn và hơn cả là tự nhắc mình, đừng sơ xuất, dù chỉ một phút giây.
(XIn đừng gọi điện nhắn tin hỏi thăm, tôi cần phải nghỉ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét