Xin đừng đẩy đuổi đồng bào!
FB Nguyễn Thùy Dương 28-4-2021 - Lào, Thái Lan, Campuchia đang thất thủ trước Covid-19. Người Việt ly hương trên nước bạn dáo dác tìm cách về nước dù phải trả giá cao cho những chuyến vượt biên đầy mạo hiểm, tiềm ẩn nguy cơ tiền mất tật mang. Vào những giây phút sống chết “ngàn cân treo sợi tóc”, tôi khẩn thiết cầu xin Chính phủ hãy mở cửa đón đồng bào trở về. Những con chim rời xa tổ trong cơn bão giông trắc trở muốn quay trở về, nỡ lòng nào quê hương đẩy đuổi họ hay sao?Các gia đình là Việt kiều ở Campuchia định vượt sông Tiền
Chúng ta có thể đón từng đoàn chuyên gia nước ngoài nhiễm COVID-19 vào VN, cách li điều trị, tại sao không thể làm như vậy với đồng bào? Phải chăng vì đồng bào ít học và không có giá trị kinh tế bằng chuyên gia?
Bàn tay có ngón dài ngón ngắn đều chung một bàn tay, con có đứa giàu đứa nghèo đều chung nhau một mẹ. Dân có xấu tốt vẫn chung nhau một Tổ quốc, vẫn gọi nhau hai tiếng đồng bào, thân thuộc hơn thì gọi nhau là bà con.
Báo Tuổi Trẻ đưa tin, 2h30p sáng ngày 26/4/2021, tổ công tác của Trạm cửa khẩu Đồn Biên phòng quốc tế Vĩnh Xương đã thành công đẩy đuổi 2 vỏ lãi của 1 hộ gia đình gồm 8 người. Trong đó, có 4 trẻ em.
Họ có phải người Việt hay không chúng ta không biết, khi bài báo không đưa thông tin chính xác. Nhưng rõ ràng, qua câu chuyện của họ, ta có thể mường tượng ra những đứa trẻ người Việt cùng cha mẹ tha hương cầu thực đang trôi dạt lênh đênh giữa sông lớn nước dữ tìm đường về nước. Chúng đã, đang và sẽ ra sao khi bị quê hương từ chối?
Chúng ta có thể vay Ngân hàng Thế giới những khoản vay “ứ hự” cho những dự án thất bại. Tại sao chúng ta không thể vì đồng bào vác túi đi vay? Tôi mong rằng Chính phủ hỗ trợ thêm nguồn tiền cho những khu cách ly giáp biên giới để họ đủ sức gồng gánh trách nhiệm khó khăn trong thời kỳ này.
Chúng ta có những màn bắn pháo hoa tẻ nhạt năm nào cũng vài kiểu cũ như nhau, tại sao không đem tiền bắn pháo hoa dồn vào lo cho đồng bào trở về? Đó mới chính là pháo hoa may mắn khi lòng người nở ra những giá trị nhân văn yêu thương bền chặt.
Hơn bất kỳ lý lẽ nào, tôi tin đồng bào sẽ không bỏ rơi đồng bào.
Một lần nữa, cá nhân tôi khẩn thiết mong Chính phủ mở trại cách ly tập trung, đề ra Chính sách chào đón đồng bào Việt Nam về nước từ các tỉnh vùng giáp biên giới.
Thứ nhất là tính nhân đạo, tinh thần yêu thương như Chính phủ từng đề ra “không để ai lại sau lưng”.
Thứ hai là có thể kiểm soát và cách ly người về ngay từ bước đầu tránh để dịch lan vào cộng đồng.
Thứ ba: Đồng bào không phải mang cái tiền án vượt biên trái phép giữa thời bình.
Có ai từng nghĩ, nếu 4 đứa trẻ kia là người Việt, nếu chúng chết do con nước dữ trên chiếc vỏ lãi chông chênh giữa sông lớn. Chúng ta sẽ ra sao? Chúng không là người Việt, chúng ta đau lòng xót xa nhưng nếu chúng là người Việt thì chính người Việt có lương tâm sẽ căm phẫn hay không?
30/4 sắp tới, có ai còn nhớ nỗi đau Thuyền nhân của đồng bào?
Người bỏ quê hương, có bao giờ quê hương bỏ người?
Bài viết có tính nhân văn cùng đồng bào sống xa xứ trở về đất mẹ.
Trả lờiXóa(Suy nghĩ nhân hậu, có phải của nữ hoàng ném dép?)