Cuộc đời buồn của bác xe ôm
10/4/2017 - (PL)- Một xe ôm đồng nghiệp bắt khách giúp ông nhưng khách từ chối đi vì vẻ ngoài của một bệnh nhân vừa trải qua tai biến không giấu được. Chiều nào ông cũng kiên nhẫn đợi khách, rất nhiều ngày ông trở về không xu dính túi.
Ông Nguyễn Ngọc Minh chờ khách trước
cổng BV Nhi đồng 1. Ảnh: HỒNG MINH
Chiều muộn, tôi rời BV Nhi đồng 1 (quận 10, TP.HCM), một bác xe ôm bước tới vẫy tay rồi chỉ về phía đồng nghiệp: “Cô về đâu, đi giúp ổng đi”. Người xe ôm được bắt khách giùm nở một nụ cười méo xệch chào khách, mồ hôi bết vào trán, gương mặt càng lộ rõ vẻ khắc khổ. Ông gỡ chiếc nón bảo hiểm trên chiếc xe cũ, nhìn bước đi hơi lập cập của ông, tôi hỏi: “Chú khỏe không? Chú bị ốm phải không?”. Ông trả lời, giọng nói đớt khó nhọc đặc trưng của người bị tai biến: “Tôi không sao”.
Khi biết tôi không đi, đôi mắt ông lộ rõ vẻ thất vọng buồn bã không nói hết thành lời. Ông tên là Nguyễn Ngọc Minh (ở trọ tại xã Vĩnh Lộc B, Bình Chánh). Ông thường bắt khách ở cổng BV Nhi đồng.
Vừa ngặt vừa nghèo
Tôi tự đi xe đến bệnh viện nên không thể ủng hộ ông một cuốc xe ôm. Tôi hẹn ông buổi sáng hôm sau, người nhà tôi nhất định đi xe ôm của ông. Ông cười như mếu: “Buổi sáng tôi không đón khách ở đây. Chỗ này tổ xe ôm của nghiệp đoàn. Tôi không có tiền đóng cho nghiệp đoàn. Chỉ có buổi chiều ra đây đứng ké”.
Ông từng là thành viên tích cực, gương mẫu của nghiệp đoàn xe ôm phường 10. Nhưng cách đây gần một năm, ông bất ngờ bị tai biến, nằm liệt một thời gian. Sau đó, ông rời nghiệp đoàn, chỉ “ké” sân vào mỗi buổi chiều. Dù các đồng nghiệp cũ vẫn luôn vui vẻ giúp đỡ nhưng ông ngại không dám “lấn sân”.
Ông sống một mình tại nhà trọ ở ấp Vĩnh Lộc, Bình Chánh. Mỗi chiều ông chạy một quãng đường rất dài đến đây để đợi khách. Ông chạy xe ôm ở cổng bệnh viện này đã hơn 16 năm rồi. Sau cơn bạo bệnh, ông ráng gượng dậy, tự mua thuốc uống. Ông nói ông đã hết phép nghỉ ốm vì hết tiền rồi. Chiếc xe cũ cũng không có tiền sửa.
Tôi ngồi đợi khách cùng ông đến tận 9 giờ tối. Nhiều khách tới gọi nhưng sau đó họ lại từ chối vì cảm thấy không yên tâm. Ông móc túi ra 30.000 đồng, nói: “Dù sao hôm nay cũng được nhiêu đây, có một khách không chê tôi. Hôm qua không có khách nào”.
Tôi hỏi ông tại sao không bắt khách ở Bình Chánh gần nhà trọ cho đỡ cực. Ông giải thích bằng giọng nói ngắt quãng: “Chỗ tôi ở trọ khó có khách lắm. Ở đây dễ kiếm khách hơn, anh em xe ôm ở đây lại luôn giúp đỡ tôi”. Khuya hôm đó, ông về nhà trọ với 30.000 đồng trong túi.
Cuộc sống đơn thân buộc ông phải kiếm tiền. Cách đây vài năm, ông vẫn có gia đình nhưng kể từ ngày bị tai biến, ông chỉ còn một mình, không có ai dựa cậy. Ông suýt rơi nước mắt khi có người hỏi tới gia đình nhưng từ chối trả lời, chỉ nói: “Ai cũng khổ, cũng phải cày cục. Mình là đàn ông, cho người khác dựa, đâu được dựa người khác”.
Đã từng giúp công an phá án
Trí nhớ của ông đã giảm rất nhiều sau cơn tai biến. Nhưng ông vẫn nhớ mãi lần ông giúp công an phường phá một vụ án bắt cóc.
Đó là một ngày cuối năm 2013, ông thấy một phụ nữ ôm đứa trẻ rời khỏi bệnh viện rất khả nghi. Ông đã bí mật đi theo họ đến tận bến xe. Sau đó, công an phường và quận tới bệnh viện điều tra vụ bắt cóc, ông đã mô tả nhận dạng và cung cấp nhiều thông tin cho công an.
Hai ngày sau, kẻ bắt cóc bị bắt. Em bé được trao lại cho gia đình ở Đắk Lắk. Ông cười với khuôn miệng của người tai biến méo xẹo: “Chắc con bé giờ cứng cáp rồi, gần bốn năm rồi mà”.
Đối với ông, cuộc đời buồn nhưng vẫn có những ngày nắng ấm. Ông được phường 10 tuyên dương, được lên bản tin của quận 10 trong chuyên mục “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”.
Tối hôm sau tôi quay lại, vẫn thấy ông kiên nhẫn đợi khách trước cổng bệnh viện. Một đồng nghiệp tên Tào Phi Hiệp cố gắng bắt khách giùm ông. Lúc đó là 8 giờ tối. Ông Hiệp nói: “Tội quá, ổng đứng đây chiều giờ mà chưa có khách nào”… Tôi hỏi ông Minh rằng có thể đăng ký chạy Grab được không. Ông lập cập móc chiếc điện thoại đồ cổ ra, hỏi tôi: “Có cách nào đăng ký mà người ta gọi cho mình không? Chứ Internet là tôi thua”.
Ông Thanh Thủy, cũng là đồng nghiệp xe ôm, cho biết: “Giờ nhìn ổng vậy chứ hồi chưa bệnh ổng đẹp trai lắm à. Ổng nghèo nghèo chứ hay giúp người khác. Giờ ổng khó khăn nhất ở đây, anh em cũng ráng bắt khách giúp ổng nhưng nhiều khách không chịu đi. Mà giờ nghề chạy xe ôm mạt lắm, xe Grab ra nhiều quá, tụi tôi còn khổ nói chi ổng”.
HỒNG MINH
Khi biết tôi không đi, đôi mắt ông lộ rõ vẻ thất vọng buồn bã không nói hết thành lời. Ông tên là Nguyễn Ngọc Minh (ở trọ tại xã Vĩnh Lộc B, Bình Chánh). Ông thường bắt khách ở cổng BV Nhi đồng.
Vừa ngặt vừa nghèo
Tôi tự đi xe đến bệnh viện nên không thể ủng hộ ông một cuốc xe ôm. Tôi hẹn ông buổi sáng hôm sau, người nhà tôi nhất định đi xe ôm của ông. Ông cười như mếu: “Buổi sáng tôi không đón khách ở đây. Chỗ này tổ xe ôm của nghiệp đoàn. Tôi không có tiền đóng cho nghiệp đoàn. Chỉ có buổi chiều ra đây đứng ké”.
Ông từng là thành viên tích cực, gương mẫu của nghiệp đoàn xe ôm phường 10. Nhưng cách đây gần một năm, ông bất ngờ bị tai biến, nằm liệt một thời gian. Sau đó, ông rời nghiệp đoàn, chỉ “ké” sân vào mỗi buổi chiều. Dù các đồng nghiệp cũ vẫn luôn vui vẻ giúp đỡ nhưng ông ngại không dám “lấn sân”.
Ông sống một mình tại nhà trọ ở ấp Vĩnh Lộc, Bình Chánh. Mỗi chiều ông chạy một quãng đường rất dài đến đây để đợi khách. Ông chạy xe ôm ở cổng bệnh viện này đã hơn 16 năm rồi. Sau cơn bạo bệnh, ông ráng gượng dậy, tự mua thuốc uống. Ông nói ông đã hết phép nghỉ ốm vì hết tiền rồi. Chiếc xe cũ cũng không có tiền sửa.
Tôi ngồi đợi khách cùng ông đến tận 9 giờ tối. Nhiều khách tới gọi nhưng sau đó họ lại từ chối vì cảm thấy không yên tâm. Ông móc túi ra 30.000 đồng, nói: “Dù sao hôm nay cũng được nhiêu đây, có một khách không chê tôi. Hôm qua không có khách nào”.
Tôi hỏi ông tại sao không bắt khách ở Bình Chánh gần nhà trọ cho đỡ cực. Ông giải thích bằng giọng nói ngắt quãng: “Chỗ tôi ở trọ khó có khách lắm. Ở đây dễ kiếm khách hơn, anh em xe ôm ở đây lại luôn giúp đỡ tôi”. Khuya hôm đó, ông về nhà trọ với 30.000 đồng trong túi.
Cuộc sống đơn thân buộc ông phải kiếm tiền. Cách đây vài năm, ông vẫn có gia đình nhưng kể từ ngày bị tai biến, ông chỉ còn một mình, không có ai dựa cậy. Ông suýt rơi nước mắt khi có người hỏi tới gia đình nhưng từ chối trả lời, chỉ nói: “Ai cũng khổ, cũng phải cày cục. Mình là đàn ông, cho người khác dựa, đâu được dựa người khác”.
Đã từng giúp công an phá án
Trí nhớ của ông đã giảm rất nhiều sau cơn tai biến. Nhưng ông vẫn nhớ mãi lần ông giúp công an phường phá một vụ án bắt cóc.
Đó là một ngày cuối năm 2013, ông thấy một phụ nữ ôm đứa trẻ rời khỏi bệnh viện rất khả nghi. Ông đã bí mật đi theo họ đến tận bến xe. Sau đó, công an phường và quận tới bệnh viện điều tra vụ bắt cóc, ông đã mô tả nhận dạng và cung cấp nhiều thông tin cho công an.
Hai ngày sau, kẻ bắt cóc bị bắt. Em bé được trao lại cho gia đình ở Đắk Lắk. Ông cười với khuôn miệng của người tai biến méo xẹo: “Chắc con bé giờ cứng cáp rồi, gần bốn năm rồi mà”.
Đối với ông, cuộc đời buồn nhưng vẫn có những ngày nắng ấm. Ông được phường 10 tuyên dương, được lên bản tin của quận 10 trong chuyên mục “Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh”.
Tối hôm sau tôi quay lại, vẫn thấy ông kiên nhẫn đợi khách trước cổng bệnh viện. Một đồng nghiệp tên Tào Phi Hiệp cố gắng bắt khách giùm ông. Lúc đó là 8 giờ tối. Ông Hiệp nói: “Tội quá, ổng đứng đây chiều giờ mà chưa có khách nào”… Tôi hỏi ông Minh rằng có thể đăng ký chạy Grab được không. Ông lập cập móc chiếc điện thoại đồ cổ ra, hỏi tôi: “Có cách nào đăng ký mà người ta gọi cho mình không? Chứ Internet là tôi thua”.
Ông Thanh Thủy, cũng là đồng nghiệp xe ôm, cho biết: “Giờ nhìn ổng vậy chứ hồi chưa bệnh ổng đẹp trai lắm à. Ổng nghèo nghèo chứ hay giúp người khác. Giờ ổng khó khăn nhất ở đây, anh em cũng ráng bắt khách giúp ổng nhưng nhiều khách không chịu đi. Mà giờ nghề chạy xe ôm mạt lắm, xe Grab ra nhiều quá, tụi tôi còn khổ nói chi ổng”.
HỒNG MINH
http://plo.vn/xa-hoi/cuoc-doi-buon-cua-bac-xe-om-694301.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét