Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2018

Sâu mọt, củi từ đâu ra và ước mong cho nước Việt?

Sâu mọt, củi từ đâu ra và ước mong cho nước Việt?
Nguyễn Văn Phước - Hai cuốn sách rất hay, nổi tiếng và thực tế, dành cho những nhà lãnh đạo thành công trên thế giới - nhưng ở Việt Nam một số lãnh đạo được cơ cấu, gửi gắm từ COCC thiếu tài đức, chạy quyền mua chức, hay nổi lên từ các phong trào đoàn thể, có quan hệ với cấp trên, thiếu kiến thức quản lý khoa học, thích lý luận với những kiến thức, lập luận thiếu thực tiễn, tự cho mình đã là quá giỏi, ít chịu học hỏi, đọc sách hay cần cho mình để thấu hiểu và áp dụng - và một số trong số đó muốn mau chóng lấy lại vốn đầu tư, rất tham lam. Từ đó bất chấp mọi thủ đoạn lừa trên dối dưới để nhận thật nhiều những thứ không thuộc về họ mà vốn thuộc về nhân dân, cộng đồng, đất nước. Không những vậy, họ còn âm mưu, lập bè phái, lợi ích nhóm, đứng đằng sau cấu kết, ký sinh các doanh nghiệp sân sau để trục quyền trục lợi, tự cho mình có quyền cướp đất cướp nhà, đẩy người dân vào tình cảnh đau thương hơn thời chiến tranh, phẫn uất, khốn cùng.
Trong suốt thời gian dài nắm quyền họ nghĩ là họ có quyền lực là có tất cả, không ai dám đụng vào họ được. Từ tầng lớp được mệnh danh là ‘hạt giống đỏ’ - nhưng không thể trở thành cây xanh toả bóng mát - mà họ tự biến thành những thân cây sâu mục ruỗng, giàu có về tiền bạc, thủ đoạn, dối trá, đạo đức giả, nghèo nàn cạn kiệt về nhân cách, tâm hồn. Một phần xã hội, một số lãnh đạo cấp cao các nhiệm kỳ trước từng chấp nhận, dung dưỡng, bao che cho họ một thời gian dài, đến nỗi nhiều người khi thành củi vào lò rồi mà vẫn ngạc nhiên tự thảng thốt với quản giáo và bạn tù: ‘Vì sao lại đến nông nỗi này?’.

Đã từ lâu - hình ảnh người lãnh đạo liêm khiết, chính trực hết lòng vì dân vì nước - ngày càng quí hiếm và ít thấy trong ánh mắt, trái tim người dân. Thay vào đó là lớp quan lại trịch thượng, trọc phú giàu có với những gia tài ẩn hiện trăm, nghìn tỷ, hống hách với dân, thượng đội hạ đạp như thời phong kiến quan lại xưa kia nghiễm nhiên thượng quyền. Người dân và những cán bộ chân chính kinh ngạc, bức xúc và hoảng sợ trước nguy cơ các tầng lớp thực dân, tư bản đỏ xa lạ quyền lực vô song đội mồ sống dậy ngay trên quê hương mà cha ông họ cùng hàng triệu người đã dũng cảm hy sinh xương máu, mạng sống để dân tộc, đất nước có được ngày độc lập, tự do hôm nay. Giàu nghèo phân hoá mạnh, giáo dục xuống cấp chưa từng có, nợ công ngút trời, mọi thứ thuế, phí, xăng dầu đều tăng, dân nghèo lãnh đủ.

Hầu như tất cả người dân đều rất cảm kích với quyết tâm chưa từng có của những vị lãnh đạo trong công cuộc gom củi đốt lò làm sạch đất nước lần này, và tất cả đều khát khao, mong muốn làm tới cùng, xử lý bất cứ ai đã từng và đang tham nhũng, không vùng cấm, không phân biệt phe phái. Đánh rắn phải đánh dập đầu - không kiên định làm tới cùng là một đại hoạ sau này, và hãy làm thật nhanh, toàn diện các ngành, các tỉnh thành - nhưng đồng thời toàn dân rất mong cần nhanh chóng thay đổi cách sử dụng người tâm tài đức phát hiện trong toàn dân, không quá lệ thuộc vào mối quan hệ con cháu, lý lịch, thay đổi ngay cách vận hành quản lý quốc gia từ gốc rễ, áp dụng học hỏi cách các quốc gia phát triển trên thế giới, không chỉ lệ thuộc mãi vào cách quản lý, hệ thống lỗi thời như Trung Quốc trước đây, mở rộng tự do báo chí và ngôn luận để phát hiện, tấn công tiêu cực, tham nhũng - đất nước này sẽ không còn bức tường vô hình ngăn cách giữa lãnh đạo, quan chức và người dân, sẽ không còn sản sinh ra nhiều loại sâu mọt, củi mục nữa ! Nếu không như vậy, người dân Việt còn mãi khổ, đất nước mãi còn lạc hậu, đói nghèo - và những người lãnh đạo đất nước chân chính có tầm nhìn xa trông rộng hôm nay khi đó sẽ rất day dứt, ân hận, ắt chẳng mừng vui.

Ông bà tổ tiên dạy không hề sai, muốn khu vườn không còn sâu mọt, cây hư mục ruỗng, ngoài việc triệt phá sâu mọt, mạnh dạn chặt bỏ cây hư, phải làm tận gốc từ việc công tâm bầu chọn hạt giống tâm tài và cách vun trồng, trừ sâu ngay từ đầu.

Sinh thời Bác Hồ sống rất giản dị, gần gũi thương yêu mọi người, không hề xa cách dân, không hề muốn hậu thế đúc tượng đài cho mình, lãng phí tiền của dân, trái với tinh thần ‘Cần Kiệm - Liêm chính - Chí công - Vô tư’ của Người đã dạy. Ước mong Việt Nam sau chiến tranh sẽ phát triển ‘sánh vai các cường quốc Năm Châu’ của Người vẫn còn xa vời quá chưa thực hiện được mà chỉ lo đúc tượng đài trăm ngàn tỷ làm chi một khi không triệt để học tập tinh thần và tấm gương liêm khiết hết lòng vì dân vì nước của Bác ? Để tìm được tự do cho dân tộc, chống thực dân, lúc khởi đầu vào lúc đó, Bác đã vận dụng linh hoạt chủ nghĩa Mác - Lê Nin để giải phóng dân tộc, nhưng không có nghĩa các thế hệ sau cứ rập khuôn theo một lối mòn cũ duy nhất. Bác đã nói hãy biết vận dụng sáng tạo tuỳ thời điểm của đất nước và thời cuộc biến đổi của thế giới để mang lại lợi ích cho dân tộc và đời sống an sinh ấm no cho người dân.

Khi đọc bản tuyên ngôn Độc Lập ngày 2/9/1945, Bác Hồ đã khẳng định mở đầu bằng câu trích trong bản Tuyên ngôn Độc lập năm 1776 của nước Mỹ:

“Hỡi đồng bào cả nước,
Tất cả mọi người đều sinh ra có quyền bình đẳng. Tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được; trong những quyền ấy, có quyền được sống, quyền tự do và quyền mưu cầu hạnh phúc".

Hãy thực hiện Tuyên ngôn Độc lập và di chúc của Bác Hồ cho đất nước được phát triển và người dân được sống bình đẳng, tự do, hạnh phúc !

Chỉ còn ít khoảnh khắc nữa là đất nước bước vào năm mới 2019, tròn 44 năm ngày dân tộc giành được độc lập tự do (và tròn 50 năm thực hiện di chúc Chủ tịch Hồ Chí Minh), nhiều triệu người từ hai phía đã ngã xuống, hàng trăm ngàn người đã bỏ xứ quê hương mà đi - rất nhiều lớp lãnh đạo đã có nhiều cố gắng nhưng chưa làm đổi mới được quốc gia truyền thống bất khuất và rất tiềm năng này, có lớp lãnh đạo lại dã tâm đục khoét gây tụt hậu, làm nghèo nước, hại dân. Chưa bao giờ ! Vâng ! Chưa bao giờ hơn lúc này hết - tất cả 94 triệu người dân không phân biệt tầng lớp - đang cùng nhịp đập hướng về lớp lãnh đạo Việt Nam của ngày hôm nay - với mong mỏi khát khao, cháy bỏng chưa từng có - Một đất nước, quốc gia Việt Nam sẽ thực sự khác, thực sự thay đổi tận gốc, xứng đáng với sự hy sinh xương máu của hàng triệu anh hùng, liệt sĩ đã ngã xuống vì mảnh đất Lạc Hồng thiêng liêng mà các Vua Hùng đã dựng nên Quốc gia này ! Xứng đáng với sự mong mỏi khát khao cháy bỏng từng giây từng giờ của tất cả trái tim Việt Nam cùng bạn bè bốn biển năm châu đã từng, đang tin yêu đất nước này ! Khi đó niềm vui, nước mắt của muôn triệu người dân khắc khoải mới thực sự nghẹn vỡ oà - gấp triệu lần bóng đá !

Đất nước là con tàu ngược sóng, không tiến ắt lùi. Thế giới biến động thay đổi từng ngày, lòng dân thao thức, khắc khoải từng giờ, luật nhân quả vũ trụ ghi nhận từng giây, loay hoay theo lối mòn xưa cũ sẽ mất thời gian và cơ hội tìm ra hướng đi mới.

Từng khoảnh khắc quí giá của thời gian vũ trụ thiên hà đang trôi qua vĩnh viễn không một quyền lực nào ngăn cản, lấy lại được... Và có nhiều người lớn tuổi, nhiều vị tiền bối từng vào sanh ra tử, trong đó có cha tôi, từ 17 tuổi đã tham gia cầm súng chống Pháp, trên người còn đầy vết thương của đạn bom, cống hiến cả đời, chỉ có một điều ước mong khát khao duy nhất nghe xong thực sự rơi nước mắt, xót thấu tận tim gan: ‘Trước khi chết đi chỉ ước mong một lần được thấy Việt Nam thay đổi’ ! Và biết bao triệu người đều cũng đang ước mong như vậy, từng ngày từng giờ.

Vậy ai có thể làm thay đổi được Việt Nam ? Vâng ! Ai ? Có khó không ? Không ! Vì cả dân tộc đang mong chờ và sẽ vô cùng cảm kích những người lãnh đạo khi làm được điều thực sự ý nghĩa đó. Chỉ vận dụng sáng tạo, thay đổi để phát triển đất nước từng bước bền vững, trên dưới đồng lòng, người dân ấm no, hạnh phúc.

Đừng để sau 44 năm mà vẫn còn có những người đồng bào Việt tuyệt vọng, cùng đường - không vì chiến tranh - gạt nước mắt chấp nhận lạnh lẽo hiểm nguy để dứt ruột từ bỏ xứ sở quê hương máu mủ thân yêu mà đi nữa ? Xin Đừng !

Và lịch sử sẽ lưu truyền tên tuổi của những người lãnh đạo đất nước hiện nay như thế nào là do chính trí huệ của họ cảm nhận, chọn lựa, quyết định và thể hiện vì nước, vì dân vào những thời khắc quan trọng này.

Lòng dân tổ tiên non sông đất rộng trời cao linh ứng ắt nhận biết khắc ghi.

Nguyễn Văn Phước
(FB Nguyễn Văn Phước)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét