Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2025

LY HÔN Ở NGA

LY HÔN Ở NGA
— Uống mãi thế !!! Thôi đủ rồi, tôi chịu đựng quá đủ rồi. Tôi nộp đơn ly hôn! — bà Petrovna tức giận hét lên.
— Cứ nộp đi, nộp đi, làm tôi sợ quá cơ. Có khi cả đời tôi chỉ mơ đúng một chuyện đó thôi đấy, — Semionych nửa say vừa phì phèo điếu thuốc vừa khoát tay.
— Tôi sẽ nộp đấy, ông nghĩ tôi không dám à? Ngay ngày mai tôi sẽ ra tòa và tự tay đưa cho bà Valentina Ivanovna.
Và họ ly hôn.

Họ đăng tin rao đổi căn hộ ba phòng. Bà Petrovna đã nghỉ hưu. Còn Semionych thì vẫn đi làm và thu nhập cũng khá.
Ngày hôm sau, ngay sau vụ ly hôn, ông vẫn về nhà ăn trưa như thường lệ.
Chỉ đến khi về đến nhà ông mới sực nhớ ra rằng họ đã ly hôn rồi, mà dĩ nhiên ông chẳng bao giờ nấu bữa trưa cho mình.

— Cho tôi ăn với, — ông nói với vẻ thân quen.
— Ông là ai mà tôi phải nuôi ăn? — bà trả lời đầy tự trọng.
— Thì… ít nhất cũng là người quen cũ.
— Ôi, tôi có cả vài chục người quen cũ ấy chứ. Thế tôi phải cho tất cả họ ăn hay sao? Buồn cười thật.

— Thế nếu tôi trả tiền cho bà, bà có cho ăn không?
— Trả tiền à? — Petrovna không ngờ tới cú ngoặt này. — Ờ thì một mình tôi cũng chẳng ăn hết, bán cho ông còn hơn là vứt đi không. Nhưng giá sẽ như trong nhà hàng đấy. Tôi nấu chẳng kém họ đâu.

— Giá nhà hàng thì nhà hàng. Rót đi, nhanh lên, không thì trễ giờ mất.
— Này, sao ông lại cứ sồn sồn lên vậy?
— Thôi nào, bà làm quá lên rồi đấy, — Semionych nói, vừa nhanh nhẹn húp hết bát súp, thứ mà không hiểu sao ông thấy ngon hơn hẳn trước kia, có lẽ vì phải trả tiền cho nó.

Thế là ngày nào ông cũng về nhà ăn trưa và trả tiền như ở nhà hàng.
Ông thấy rất tiện — khỏi phải lỉnh kỉnh đồ ăn, nồi niêu.
Bà cũng thấy tốt — có thêm tiền.

Mà nấu nướng thì dù cho một người hay hai người cũng vẫn phải nấu, có khác gì đâu.
Ngoài bữa trưa, ông còn “sử dụng” căn bếp–nhà hàng tại gia này cả buổi sáng lẫn buổi tối.
Miễn là có tiền…

Ý tưởng về một nhà hàng tại nhà ngày càng cuốn hút Petrovna.
Bà còn đặc biệt đến nhà hàng duy nhất trong thị trấn nhỏ của họ. Xem cách bày bàn, viết thực đơn, cách phục vụ, trang phục của các cô phục vụ. Nói chung, bà ghi nhớ tất cả những gì có thể.

Một hôm, Semionych về nhà và đứng sững trước cửa bếp.
Trên bàn là khăn trải trắng, lọ hoa, bên cạnh đĩa có khăn ăn và một mảnh giấy.
Ông lại gần bàn, cầm mảnh giấy lên đọc: “Thực đơn”.

— Hừm, bà già này đúng là bày vẽ.
Nhưng ông vẫn đọc tiếp, và ánh mắt dừng lại ở dòng cuối: vodka — 100 gram — 40 hryvnia*.
— Ông dùng món gì? — Petrovna hỏi, bước vào bếp.

Semionych ngẩng lên và hơi sững sờ, không nhận ra chính vợ mình.
Chiếc váy đẹp ôm lấy thân hình bà bỗng đâu hiện ra, bên ngoài là chiếc tạp dề trắng gọn gàng, tóc được búi cao thành kiểu lược cài.

Và quan trọng nhất — khuôn mặt bà rạng rỡ nụ cười.
— Cho tôi tất cả những món đắt nhất, và thêm vodka 100 gram… không, 200 gram.

Nhưng Petrovna không giữ được lâu vai diễn mới.
— À ha! — bà reo lên, — hóa ra ông vẫn chưa bỏ được, tôi cứ nghĩ là ông tỉnh ngộ rồi, nên mới thử xem sao.

— Thử à. Ê này! Lại bắt đầu nóng nảy rồi. Còn tôi thì, tôi muốn uống với bà một ly “bruderschaft” kiểu đan khủy tay thân hữu cơ.

— Ôi, tôi mà uống kiểu thân hữu với ông ư. Ông rảnh quá.
Nhưng trong lòng bà lại thấy hơi thương Semionych.

Một lần, Semionych về nhà, nhưng trong bếp không có ai đón.
Petrovna bị ốm.

Buổi tối bà nói:
— Giá mà ông xoa giúp dưới lưng cho tôi.
— Có tiền thì tôi làm.
— Đồ ác. Thôi được, tôi trả. Đây, xoa đi.

— Sao bà lại xưng suồng sả với tôi thế, thưa công dân?
— Ông đùa à?

Thế là họ sống với nhau như vậy.
Chẳng có ai hỏi về tin rao đổi căn hộ.

Buổi tối họ xem tivi, còn đêm thì ai về phòng nấy.

Một tối mùa đông dài, họ ngồi chơi bài.
Semionych nói:
— Nghe này, Petrovna, sao bà cứ một mình mãi thế?

— Còn ông, Semionych, không thấy buồn khi cứ một mình mãi sao?
— Ừ, cũng hơi buồn thật.
— Tôi thì hình như cũng hơi buồn.

— Nghe này, Petrovna, hay bà lấy tôi đi?
— Ờ, chuyện này thì… phải nghĩ đã, — bà trả lời một cách vô cùng duyên dáng…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét