Mai là ngày đưa chị về hư không
FB Vân Anh Mai - Hân tan ca tầm tám giờ, từ khu chế xuất Tân Thuận theo đại lộ Nguyễn Văn Linh rẽ trái đường Nguyễn Hữu Thọ đến cuối đường là gần tới nhà Hân. Đoạn đường Nguyễn Hữu Thọ là hai trục đường một chiều ở giữa là lau sậy, ngay khúc giữa thường xảy ra tai nạn do làn xe ô tô và xe máy không có giải phân cách, người ta phải dựng một ngôi miếu cho những oan hồn.
Ảnh minh họa
Hôm nay trời mưa lất phất, Hân chạy đến gần đoạn giữa bỗng thấy có xe chạy ngược chiều, đường thì tối mà xe đó không bật đèn, Hân chạy đến thì thấy xe vụt qua, chạy như bay, dường như lướt trên mặt đất, giọng rỉ rả trong không khí: "Đằng kia có tai nạn đau lắm cô ơi!" Hân hơi rùng mình, chỉ nghe vậy nhưng mà cô đoán là phụ nữ, còn đoán được chị là công nhân ở khu công nghiệp Hiệp Phước.Hân chạy lên ngay đoạn có miếu thờ thì thấy đông người. Chiếc xe tải cuốn một người vào gầm xe. Hân không dám nhìn, chỉ thấy mấy con tôm văng ra đường, một ít rau muống, lòng Hân bỗng dấy lên sự xúc động: Người chết kia có thể mới lãnh lương nên mua vài con tôm cho gia đình, chắc cũng đang trên đường trở về nhà!
Hân rẽ đám đông chạy về nhà lòng nặng trĩu mà xe cô cũng nặng trĩu. Rồi cô nghe loáng thoáng: Người chết là nữ công nhân làm ở khu công nghiệp Hiệp Phước, hình như mới đi chợ về.
Về đến nhà, Hân vào bếp làm cơm tối, chồng cô dẫn xe vô nhà hỏi: Em làm gì cái yên sau toàn đất không vậy?" Hân ngạc nhiên hay lúc nãy ghé đám đông có người quăng đất lên xe cô. Chắc tại trời mưa.
Tối đó Hân thức làm mớ sổ sách cần giải quyết xong. Bỗng Hân nghe có tiếng thút thít ngoài cửa phòng, Hân nghĩ không lẽ giờ này hai đứa nhỏ còn thức. Hân mở cửa phòng ngó qua phòng con, thấy cửa đóng im lìm. Hân nhìn xuống thì thấy dấu chân lấm lem bùn đất đi dọc từ cửa phòng xuống tới bếp. Hân nghĩ trộm, cô quay lại gọi chồng. Anh dậy ra nhìn tới lui bảo có gì đâu. Chồng cô trở vào là ngủ như chết.
Hân nằm kế bên chồng bỗng nghe tiếng thút thít lần nữa, cô rón rén dậy, lần này cô thấy rõ dấu chân đầy bùn. cô rón rén bước theo dấu bùn xuống nhà bếp. Tiếng rên rỉ thê lương ngày càng lớn, Hân thấy lành lạnh. Nhưng đây là nhà cô, nơi gia đình cô ở cô phải bảo vệ gia đình cô. Hân bước xuống tới nhà bếp, trong ánh sáng le lói của chiếc đèn cà na trên bàn thờ ông táo, cô thấy bóng dáng một phụ nữ, mặc áo công nhân, úp mặt khóc. Tiếng kì lạ, âm u, vang vang, lạnh lẽo. Hân linh cảm giống người chạy ngược đường mà cô thấy, cô hỏi to: "Ai đó!". Rồi cô với tay định vặn đèn lên, cái bóng ngẩng đầu dậy, van xin: "Cô Hai đừng vặn đèn, tui xin cô, tui không làm hại cô đâu."
Hân giật mình, chị ta còn biết người nhà hay gọi Hân là Hai. Hân nhìn rõ là cái bóng nhàn nhạt, chơm chớp kiểu lúc ẩn lúc hiện. Hân hỏi: "Chị là ai, sao vào nhà tôi?" Cái bóng nói mà giọng như vang từ lồng ngực: " Tui theo cô Hai từ chỗ bị tai nạn. Trong đám đông đó, tui chỉ thấy có mình cô Hai là hiểu tui. Cô xúc động, cô thương tui nên tui theo cô."
Hân rùng mình nhớ đến cái ớn lạnh khi chạy qua chỗ chị bị tai nạn rồi cảm giác cái yên xe nặng trịch khi chạy về. Hân hỏi: "Chị muốn gì?"
Cái bóng đứng dậy, nó cứ vật vờ trong không khí, Hân lùi lại, hơi lạnh phát ra, Hân nổi gai óc. Cái bóng như hiểu, nó đứng một khoảng cách, rồi tiếp tục cái giọng vang vang trong không trung: " Tui chết ngoài đường, tui không biết đường về cô hai. Bữa đó tui lãnh lương, tui mua mấy con tôm định luộc, tại thằng lớn nhà tui thèm lâu lắm rồi. Con gái nhỏ nó thích ăn canh chua rau muống. Tui hứa với hai đứa con tui nấu cho nó trong ngày sinh nhật mình. Mà giờ tui quên đường về nhà rồi cô Hai."
Nói xong nó lại khóc rên rỉ. Nghe cái bóng nói, Hân xúc động nghẹn ngào, Hân cũng là mẹ nên cô hiểu nỗi khắc khoải day dứt đó chứ. Chết trong chính ngày sinh của mình còn gì đau đớn hơn. Chết khi chưa nấu được cho con bữa ăn đã hứa sao mà ra đi cho được. Hân hứa giúp chị, đêm đó Hân trằn trọc mãi: Ranh giới giữa người và ma suy cho cùng là giữa thực tại và ảo ảnh.
Sau một ngày tìm kiếm, Hân cũng tìm được chỗ chị ở là một phòng trọ nằm sâu hút trong hẻm. Người ta để quan tài chị ngoài đường vì phòng trọ đâu đủ chỗ để chứa quan tài. Đám ma hiu quạnh, không kèn trống, không bà con thân thuộc. Chỉ có hai đứa con, đứa con trai đang học đại học năm thứ nhất, đứa con gái đang học lớp mười, chồng chị bị bệnh mất cách đây mấy năm. Mấy người hàng xóm, ai cũng thương tiếc chị bảo chị giỏi giang, nghèo mà sạch, nghèo mà ráng cho con ăn học. Hân nghe tê tái trong lòng. Hân bảo với hai đứa là bạn của mẹ, cô ở lại phụ lo đám tang.
Đêm đó chỉ còn ba cô cháu, Hân bảo hai đứa lại đây, Hân dọn cho hai đứa đĩa tôm luộc, cơm nóng và nồi canh chua rau muống. Hân bảo mẹ con nhờ cô nấu, mẹ con muốn nấu cho hai con ăn trong ngày sinh nhật mình. Hai đứa gật đầu, chúng vừa ăn vừa khóc. Có lẽ trong cuộc đời, chúng sẽ không bao giờ ăn được một bữa cơm ngon, mặn chát nước mắt như thế. Hân ôm hai đứa khóc, Hân nói: " Dì dẫn mẹ về nhà rồi. Mẹ con chỉ mong hai con cố gắng thương yêu, bảo ban nhau ăn học cho nên người."
Hai đứa gật đầu, chúng nấc lên từng cơn, còn nỗi đau nào hơn nỗi đau mất mẹ. Hân quay sang chiếc quan tài, chị đang đứng đó, Hân nói: " Chị đi đi, em sẽ giúp hai cháu. Chị yên tâm ra đi nhé!" Cái bóng gật đầu, từ lúc thằng con lớn vừa lột tôm vừa khóc, chị đã nấc nghẹn ngào, đến lúc đứa con gái lùa muỗng canh chua rau muống mà miệng gọi: " Mẹ ơi!" chị đã biết mình toại nguyện. Giờ Hân hứa giúp hai con chị, chị nghĩ mình đã siêu thoát.
Bỗng Hân thấy hàng ngàn ngôi sao lấp lánh vỡ ra từ cơ thể chị, lung linh, bàng bạc từ bay lên lên cao. Chị mỉm cười dù nụ cười đầy nước mắt. Người ta hay nói, người phàm chỉ thấy ma khi họ bắt cùng tần số. Chị và Hân có cùng một tần số: Đó là tình mẹ và lòng trắc ẩn.
Ngày mai là ngày đưa chị về hư không.
Bỗng Hân thấy hàng ngàn ngôi sao lấp lánh vỡ ra từ cơ thể chị, lung linh, bàng bạc từ bay lên lên cao. Chị mỉm cười dù nụ cười đầy nước mắt. Người ta hay nói, người phàm chỉ thấy ma khi họ bắt cùng tần số. Chị và Hân có cùng một tần số: Đó là tình mẹ và lòng trắc ẩn.
Ngày mai là ngày đưa chị về hư không.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét