ĐIỀU PHẢI ĐẾN TẤT SẼ ĐẾN!
FB Nguyễn Công Vỹ - Hình ảnh “đảng một bên, dân một bên” giữa hai miền Công lý như thế này đang xiết nỗi đau vào hồn dân tộc để niềm tin thoi thóp giữa bất công khiến một Quốc gia héo mòn trong suy yếu trong khi ngoài kia - kẻ thù dân tộc đang khấp khởi vui mừng bởi chiến thắng đang nằm trong tầm tay chúng khiến mộng bá quyền chỉ tính sớm hay chiều! Đoàn kết dân tộc là sức mạnh duy nhất để đè bẹp mộng xâm lăng nhưng hỡi ôi, nước Việt đầy đau thương đâu còn điều đó!
Hình ảnh “đảng một bên, dân một bên”
Lúc đương thời, cố Chủ tịch Hồ Chí Minh luôn lấy chính sách an dân làm kế trị quốc và bình thiên hạ. Dù ông là ai, đã đem lại cho đất nước này những gì thì cũng phải thừa nhận trong lĩnh vực này ông đã đúng và dù thật lòng hay không thì ông cũng làm rất tốt việc đó!
Một chế độ tồn tại không thể thiếu nền dân chủ cũng giống một công trình không thể đứng vững khi không có một nền móng vững chắc và bất kỳ một đế chế nào cũng không thể không ý thức được điều đó trừ những bậc hôn quân.
“Cổ kim quốc dĩ dân vi bản” - đó là lời dạy của các bậc cao hiền xưa nay và bất kỳ đế chế nào thấm nhuần được điều đó tất sẽ có một quốc gia hùng mạnh và ngược lại thì chế độ đó tất suy vong.
Trong lịch sử nghìn năm Việt quốc, dân tộc ta luôn bị thế lực phương Bắc nhòm ngó với âm mưu thôn tính bằng đủ mọi kế sách bạo tàn và dân tộc Việt cũng gánh chịu quá nhiều sự bạo tàn trong âm mưu thôn tính của họ. Với âm mưu ấy thì kế sách ly gián vua tôi, làm xáo trộn nghĩa quân thần khiến cho đối phương suy yếu để dễ bề xâm lược bao giờ cũng là kế sách hàng đầu và họ đã thành công không ít khi mỗi triều đại có những biến cố về chính sự.
Khi các bậc khai quốc công thần phải nếm mật nằm gai, phải đổ hàng núi xương, sông máu để giành lại giang sơn xã tắc thì với họ - mỗi giọt máu của dân chúng, mỗi tấc đất của giang sơn đều quý giá vô cùng khiến họ luôn trân trọng và gia công gìn giữ. Nhưng với những thế hệ sau đó - những thế hệ chỉ hưởng sẵn những thành quả của cha ông lại sinh thói ham chơi mà cho mình quyền hưởng thụ để bằng mọi cách biến mình thành kẻ xa hoa truỵ lạc mà quên đi tất cả lời di huấn của các bậc tiền nhân.
Sau khi phát động hai cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ thành công, đcs Việt Nam đã quá say sưa với chiến thắng, tự đề cao mình trong công cuộc dẫn dắt dân tộc “đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác” mà ngủ quên trong lời ru êm ái của muôn lời ngợi ca khiến họ quên rằng thành quả ấy là sinh mạng của hàng chục triệu con dân nước Việt cùng bao nhiêu tài sản bị tiêu mòn và một đất nước tan hoang vì bom đạn cùng với bao nhiêu nước mắt của những người mẹ, người vợ và người con đã cạn khô!
Tiếng súng vừa ngưng và chỉ ba năm sau lời tuyên bố đầy thoả mãn của cố TBT Lê Duẩn: “từ nay đất nước ta đã sạch sành sanh bóng quân thù” thì tiếng súng lại vang lên nơi biên cương phía Tây Nam Tổ quốc khiến hàng vạn sinh mạng lại tiếp tục đổ xuống và sau đó là 60 000 con người tiếp tục bỏ mạng chốn biên thuỳ.
Sau những đau thương khủng khiếp ấy là hoà bình với thời gian 40 năm đáng lẽ thực sự đất nước này bước vào thời thịnh trị để thực sự hưởng quốc thái dân an khi mà dân tộc này đáng phải được như vậy, cần phải được như vậy!
Nhưng không! Tiếng khóc dân oan theo kiếp nghèo hèn lại đi tiếp chặng đường còn lại bởi một chính sách toàn trị của duy nhất một đảng phái đang ngủ quên trong cơn thoả mãn của vinh quang, họ ra sức làm giầu ở ngay chính nền tảng đã nâng chân họ trên chặng đường đi tìm chiến thắng mà quên đi trách nhiệm phải vun đắp cho tương lai một sự vững bền - đó là lòng dân - thứ duy nhất để giữ gìn sự bình yên muôn thuở!
Hình ảnh “đảng một bên, dân một bên” giữa hai miền Công lý như thế này đang xiết nỗi đau vào hồn dân tộc để niềm tin thoi thóp giữa bất công khiến một Quốc gia héo mòn trong suy yếu trong khi ngoài kia - kẻ thù dân tộc đang khấp khởi vui mừng bởi chiến thắng đang nằm trong tầm tay chúng khiến mộng bá quyền chỉ tính sớm hay chiều!
Đoàn kết dân tộc là sức mạnh duy nhất để đè bẹp mộng xâm lăng nhưng hỡi ôi, nước Việt đầy đau thương đâu còn điều đó!
Một chế độ tồn tại không thể thiếu nền dân chủ cũng giống một công trình không thể đứng vững khi không có một nền móng vững chắc và bất kỳ một đế chế nào cũng không thể không ý thức được điều đó trừ những bậc hôn quân.
“Cổ kim quốc dĩ dân vi bản” - đó là lời dạy của các bậc cao hiền xưa nay và bất kỳ đế chế nào thấm nhuần được điều đó tất sẽ có một quốc gia hùng mạnh và ngược lại thì chế độ đó tất suy vong.
Trong lịch sử nghìn năm Việt quốc, dân tộc ta luôn bị thế lực phương Bắc nhòm ngó với âm mưu thôn tính bằng đủ mọi kế sách bạo tàn và dân tộc Việt cũng gánh chịu quá nhiều sự bạo tàn trong âm mưu thôn tính của họ. Với âm mưu ấy thì kế sách ly gián vua tôi, làm xáo trộn nghĩa quân thần khiến cho đối phương suy yếu để dễ bề xâm lược bao giờ cũng là kế sách hàng đầu và họ đã thành công không ít khi mỗi triều đại có những biến cố về chính sự.
Khi các bậc khai quốc công thần phải nếm mật nằm gai, phải đổ hàng núi xương, sông máu để giành lại giang sơn xã tắc thì với họ - mỗi giọt máu của dân chúng, mỗi tấc đất của giang sơn đều quý giá vô cùng khiến họ luôn trân trọng và gia công gìn giữ. Nhưng với những thế hệ sau đó - những thế hệ chỉ hưởng sẵn những thành quả của cha ông lại sinh thói ham chơi mà cho mình quyền hưởng thụ để bằng mọi cách biến mình thành kẻ xa hoa truỵ lạc mà quên đi tất cả lời di huấn của các bậc tiền nhân.
Sau khi phát động hai cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ thành công, đcs Việt Nam đã quá say sưa với chiến thắng, tự đề cao mình trong công cuộc dẫn dắt dân tộc “đi từ thắng lợi này đến thắng lợi khác” mà ngủ quên trong lời ru êm ái của muôn lời ngợi ca khiến họ quên rằng thành quả ấy là sinh mạng của hàng chục triệu con dân nước Việt cùng bao nhiêu tài sản bị tiêu mòn và một đất nước tan hoang vì bom đạn cùng với bao nhiêu nước mắt của những người mẹ, người vợ và người con đã cạn khô!
Tiếng súng vừa ngưng và chỉ ba năm sau lời tuyên bố đầy thoả mãn của cố TBT Lê Duẩn: “từ nay đất nước ta đã sạch sành sanh bóng quân thù” thì tiếng súng lại vang lên nơi biên cương phía Tây Nam Tổ quốc khiến hàng vạn sinh mạng lại tiếp tục đổ xuống và sau đó là 60 000 con người tiếp tục bỏ mạng chốn biên thuỳ.
Sau những đau thương khủng khiếp ấy là hoà bình với thời gian 40 năm đáng lẽ thực sự đất nước này bước vào thời thịnh trị để thực sự hưởng quốc thái dân an khi mà dân tộc này đáng phải được như vậy, cần phải được như vậy!
Nhưng không! Tiếng khóc dân oan theo kiếp nghèo hèn lại đi tiếp chặng đường còn lại bởi một chính sách toàn trị của duy nhất một đảng phái đang ngủ quên trong cơn thoả mãn của vinh quang, họ ra sức làm giầu ở ngay chính nền tảng đã nâng chân họ trên chặng đường đi tìm chiến thắng mà quên đi trách nhiệm phải vun đắp cho tương lai một sự vững bền - đó là lòng dân - thứ duy nhất để giữ gìn sự bình yên muôn thuở!
Hình ảnh “đảng một bên, dân một bên” giữa hai miền Công lý như thế này đang xiết nỗi đau vào hồn dân tộc để niềm tin thoi thóp giữa bất công khiến một Quốc gia héo mòn trong suy yếu trong khi ngoài kia - kẻ thù dân tộc đang khấp khởi vui mừng bởi chiến thắng đang nằm trong tầm tay chúng khiến mộng bá quyền chỉ tính sớm hay chiều!
Đoàn kết dân tộc là sức mạnh duy nhất để đè bẹp mộng xâm lăng nhưng hỡi ôi, nước Việt đầy đau thương đâu còn điều đó!
Kẻ thù ngày càng thêm hung bạo, chốn biên thuỳ và hải đảo đang dậy sóng từng cơn thì ở nơi đây - dòng máu Lạc Hồng đang tranh nhau từng ngôi nhà, mảnh đất, đang xâu xé nhau từng manh áo bát cơm, bòn vét của nhau cơ hội sống cuối cùng!
Cái gì cần đến tất phải đến, hoạ vong nô đang gõ cửa từng nhà, cuộc suy vong của dân tộc vốn đã nhiều phen khiến thế giới nghiêng mình đang hiển hiện đâu đây trên mảnh đất nghìn đời cha ông đã cố công gìn giữ! Có nỗi đau nào hơn thế khi con người ta đã tự nguyện bán rẻ linh hồn?
Nguyễn Công Vỹ
Cái gì cần đến tất phải đến, hoạ vong nô đang gõ cửa từng nhà, cuộc suy vong của dân tộc vốn đã nhiều phen khiến thế giới nghiêng mình đang hiển hiện đâu đây trên mảnh đất nghìn đời cha ông đã cố công gìn giữ! Có nỗi đau nào hơn thế khi con người ta đã tự nguyện bán rẻ linh hồn?
Nguyễn Công Vỹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét