Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

GÁI CHỐNG CÒ

GÁI CHỐNG CÒ
Nàng sinh ra và lớn lên ở một miền quê giàu có mạn thành Nam. Tuổi thơ nàng không mấy dữ dội như đám bạn cùng trang lứa. Và nếu có chăng thì cũng chỉ là chút tình học trò thoảng qua với cậu giai quê cùng lớp hồi trung học mà ra trường là chia xa. Nàng ra với kinh kỳ, an phận nữ nhi với cuộc sống vô cùng sung túc bên đức lang quân không nhiều nét hào hoa nhưng vững chãi tựa trụ đồng và hai bé bi má hồng mang nhiều nét cao sang của mẹ.
Cuộc sống sẽ cứ mãi trôi đi nếu như thằng Mắc Du Côn Bấc không nghĩ ra cái mạng kết nối xã hội có tên là Phất - búc. Nàng tìm lại được bạn bè trên đó sau 20 năm biền biệt. Khỏi phải nói nàng vui ra sao bởi trong cái điều kiện của nàng thì bạc vàng là phù du còn mù u mới là giá kể. Nàng như trôi về những êm đềm xa xăm trong lầu son gác tía và những hân hoan của một quý bà danh giá ngọc ngà.

Những cuộc vui bạn vui bè ở đất kinh kỳ nàng luôn là tâm điểm. Không những thế, lại luôn được chồng ủng hộ nhiệt thành và cởi mở tẹt ga. Nàng cùng bạn bè có nhiều chuyến đi xa cũng như gần gụi trong căn nhà của nàng mang nhiều ô cửa sổ. Ai cũng thương mến nàng và thậm chí hờn ghen. Người xứ ta lạ lắm, bởi luôn tồn tại những cảm xúc trái chiều và đan xen mỗi khi suy nghĩ về một điều gì, kiểu như " khi nghĩ về một đời người, tôi thường nghĩ về một rừng cây" vậy.

Mùa hạ, khi người ta đang ngột ngạt và chui rúc đâu đó trong rèm hồng máy lạnh hoặc những tán lá xanh đỏ bụi đường thì nàng lại lần hổi về thăm trường cũ, tất nhiên là đông đủ cùng các bạn nàng với cái lý do 20 năm cách trở. Thôi thì cái sự ấy cũng hay ho bởi khi nghĩ về những quá vãng đẹp đẽ êm đềm, thậm chí là dữ dội cũng giúp con người ta sống tử tế ra. Chứ với cái hiện tại kim tiền và tương lai bốc cứt ăn vã thời cũng đau lòng buốt ngực lắm. Ấy nhưng chồng nàng không cho đi dù nàng luôn là vong sống trong nhà, vong chín còn thua xa. Lý do a? Chồng nàng ghen với quá khứ, rằng ở chốn quê nhà kia nàng còn váng vất mối tình cóc nhái trái tim chuột trù thủa học trò. Liền ông xứ ta lạ lắm, họ hay ghen tuông và bỉ bai những thứ không thuộc về để rồi nhận lấy sự hằn học tức tối và cuối cùng là... thối rinh lên. Người ta gọi đó là phép " chọc cứt ra để ngửi". Thật đáng xấu hổ và nghộ nghĩnh vô biên.

Nàng trốn đi cùng lũ bạn bằng cách nói dối chồng. Thế mới biết, khi sự tự do bị kiềm tỏa thì bằng cách này hay cách khác người ta vẫn nghĩ ra cách để mưu cầu. Nàng về thành Nam trong một sớm tất tả của tâm trạng lẫn sự lóc cóc lòng mề day dứt khôn nguôi.

Trường vẫn đó, thầy cô đây và bạn cũ. Nhưng nàng tịnh không thấy bóng dáng của người xưa. Hỏi ra mới biết chàng ờ nhà lo cỗ bàn cơm nước cho bạn hữu sau khi hết lễ lạt xong ở trường dù nàng ngỏ ý muốn mới tất cả ra nhà hàng mà đánh chén. Ấy thời cái việc ăn uống nó cũng khác biệt giữa nhà hàng và nhà riêng, chứ theo lẽ thông thường, thì ăn đâu chả là ăn. Vấn đề là ăn với ai thôi, có phỏng?

Chàng trai thư sinh năm nào giờ là gã lực điền chính hiệu với đôi đũa cả trên tay và ngổn ngang nồi niêu xoong chảo cùng với những cá mú thịt thà. Nàng sà xuống bếp. Ai cũng nghĩ nàng đói lòng mà bốc bải dăm thứ con con. Nhưng không, nàng ôm chầm lấy chàng như một lẽ tự nhiên không gì cưỡng nổi. Trong phút xúc động, nước mắt nàng hòa với mồ hôi chàng cùng với những dầu mỡ tanh tao xào nấu, chan hòa trong gian bếp chật. Rồi nàng bừng tỉnh khi một bàn tay mỏng manh kéo ngược mái tóc được làm cầu kỳ theo lối quý tộc của nàng ra phía sau. Một giọng kim lạnh, tanh mùi dao thớt " mẹ con này, là ai mà dám ôm chồng bà".

Nàng co chân chạy vút đi y như cái lối người ta bị chó đuổi, bỏ mặc những lời réo gọi của bạn hữu sau lưng. Nàng về lại với căn nhà có nhiều ô cửa sổ. Chồng nàng đi làm về, thấy nàng bần thần trên ban-công thì ra ôm ấp vỗ về như một thói quen có phần trưởng giả. Rồi bất giác gã rít lên " chui rúc ở đâu ra mà tinh mùi lạ thế này?". Nàng bưng mặt khóc. Hai hàng lã chã lăn trên đôi má còn vương vết nhọ nồi.

Rồi hằng đêm sau đó, nàng luôn bị trở dậy bởi những giấc mơ mùi vị nơi căn bếp chật. Còn chồng nàng thì lại mộng mị biền biệt đi hoang. Tôi kể thay cho nàng chuyện ấy ra đây như một sự chia sẻ. Đó hầu như là một giải thoát cho nỗi lòng và sự sáng trong của nàng vậy.

A-men!
http://www.photphet.info/2015/12/gai-chong-co.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét