Bài thơ về cô gái không guốc
Chu Mộng Long phỏng thơ Phạm Tiến Duật.
Viết cho nhạc phim chưởng Tiểu lý phi guốc.
Không có guốc không phải vì em không có guốc
Guốc phóng đi thành tang vật mất rồi
Ung dung ra đứng ngoài trời,
Nhìn đất, nhìn đời, nhìn thẳng.
Nhìn thấy đất xoa vào tận gót
Nhìn dân oan nhức nhối tận tim
Nhìn bầy quan tham mắt đang lim dim
Không có guốc, ừ thì chân bụi,
Bụi phun lấm gót như dân nghèo
Chưa cần rửa, cứ đi về chân đất
Nhìn nhau chân lấm cười he he.
Mất một chiếc, ừ thì đi một chiếc
Đi một hai khấp khểnh thọt cũng đành
Gặp đứa gian ta phóng thêm chiếc nữa
Vậy là chân hết thọt ngay thôi.
Ôi chiếc guốc từ trong bùn đất
Ðã về đây họp cùng dân oan
Gặp bè bạn suốt dọc đường đi tới
Guốc hiền lành, guốc chỉ làm đẹp chân.
Guốc bây giờ sống giữa lòng dân
Chung mối hận nghĩa là gia đình đấy
Guốc bay thẳng vào mặt quân ăn bậy
Bay nữa đi cho trời xanh thêm.
Không có guốc, rồi em bị phạt tiền
Tiền cũng hết còn đâu mua lại guốc
Guốc bay mất, thân em liền với đất
Chỉ cần một phút hóa thành phim.
20 tháng 10 năm 2018
FB CML
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét