Thứ Tư, 7 tháng 3, 2018

Tủi hổ một dân tộc! Lỗi này do ai ?

Tủi hổ một dân tộc!
Mấy nghìn năm dựng nước giữ nước, trong bất cứ thời đại nào, vương triều nào. Trong bất cứ thời cuộc nào, thế nước nào. Thịnh suy có thể khác nhau, minh quân hôn vương có thể riêng biệt. Nhưng từ ông thầy đồ là anh sĩ tử hỏng khoa thi về làng gõ đầu trẻ cho đến bậc mũ cao áo dài cáo lão từ quan điền viên đọc sách dạy chữ đều luôn được kính trọng, đều luôn có một chỗ đứng đặc biệt trong lòng người dân nước Việt, từ dân cho đến quan, từ quan cho đến vua.

Vậy mà, ở thời điểm này, nhà giáo hốt nhiên biến thành một lớp người yếm thế.
Yếm thế đến độ lặng im chứng kiến một bà Hiệu trưởng nói dối khi ngồi xe taxi vào tận sân trường để tài xế taxi gây tai nạn khiến một học sinh tiểu học gẫy chân.
Yếm thế đến độ bị điều đi rót rượu bưng bia đón chào quan khách.

Yếm thế đến độ dạy thêm bị bắt quả tang cay đắng nhìn mặt mình trên trang báo không khác cảnh rượu lậu thuốc phiện năm nào.

Yếm thế đến độ đổi tình lấy biên chế, đổi tiền lấy suất dạy gần nhà.

Yếm thế đến độ người làm quản lý giáo dục phút chốc trở thành quan, người trực tiếp đứng lớp thành con dân.

Và hôm nay, người ta chứng kiến một cô giáo phải quỳ để cầu xin sự thứ tha của phụ huynh học sinh, ngay tại lớp học, ngay tại ngôi trường ngày ngày cô truyền thụ kiến thức cho các em.

Người đưa đò đã thật sự chết chìm vì đò đắm.

Khi mà lãnh đạo Bộ Giáo dục và Đào tạo vẫn loay hoay trong mớ bòng bong danh hiệu Phó Giáo sư – Giáo sư, thì ngay lúc này, tinh thần tôn sư trọng đạo của một dân tộc đang bị chà đạp đến tận cùng.

Lỗi này do ai, do các anh chị, do tôi. Chúng ta lâu dần cũng đã phai nhạt nhiều sự kính trọng dành cho các thầy cô giáo. Chúng ta khoác cho họ cái áo sứ mệnh ép họ mặc lấy, bất chấp cái họ cần là một cuộc sống mưu sinh không quá nhọc nhằn. Chúng ta ca ngợi họ để họ cạn nước mắt ở đỉnh núi cao gieo chữ, con dốc sâu ươm mầm non với mờ mịt tương lai.

Là lỗi do chúng ta, bấy lâu nay trơ mắt nhìn rường cột của quốc gia lung lay mà câm lặng.

Thưa Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo Phùng Xuân Nhạ,

Đến nước này thì ông có thấy đau lòng chưa, và nếu đau lòng thì ông sẽ làm gì để lấy lại sự tôn nghiêm cho các thầy cô giáo?

Việc ấy, chắc chắn quan trọng hơn những chuyến tàu vét danh hiệu. Mặc cho, những chuyến tàu vét ấy luôn ăm ắp hiện kim.
Theo Ngô Nguyệt Hữu
http://autoxe.net/doi-song/tui-ho-mot-dan-toc.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét