Chuyện đời chị Việt
Dạo ấy, chỉ có anh Nhật, vì ghét thằng Trung nên đã cho chị mấy đồng đi bác sĩ khám bệnh sau vụ hiếp dâm. Anh Nhật là con nhà có giáo dục, nghĩa tình với chị Việt vẫn còn. Tiếc là anh Nhật bị yếu sinh lý nên có cũng như không, chẳng giúp gì được cho bi kịch cuộc đời chị. Chị Việt có con trai. Năm ấy anh chàng này đã cố gào lên một câu tuyên bố không đánh đổi sự mất mát đau đớn của chị Việt lấy quan hệ với thằng Trung. Nhưng bây giờ, anh con trai này cũng chỉ ở nhà nghe Đàm Vĩnh Hưng hát Thành phố buồn.Đêm đã về khuya, viết thời sự kinh tế xã hội thì thật kém duyên. Thế nên tôi xin phép viết truyện ngôn tình, đó là câu chuyện cuộc đời chị Việt.
Chị Việt vốn là người con gái đẹp. Chị có body với đường cong chữ S mà phụ nữ ngày nay phải nướng vào các thẩm mỹ viện hàng trăm triệu đồng, chịu dao kéo đớn đau, thậm chí có người mất mạng... mới có được.
Đáng lẽ hồng nhan thì phải có bạc tỉ. Nhưng tiếc thay, chị Việt sinh ra trong một gia đình có truyền thống vô giáo dục, bằng cấp thì có mà tri thức lại không. Bản thân lười biếng nhưng lại tiêu hoang, chị Việt ngày càng tha hoá.
Về kinh tế, chị Việt kiếm ăn bằng cách bán vốn tự có.
Năm xưa, khi mới được giao thừa kế đất đai, nhà cửa, để có tiền tiêu xài, vườn tược có gì chị mang ra bán hết. Miệng ăn núi lở, đến nay đất cũng chẳng có mà cạp, chị bán vốn tự có với mức giá của gái đứng đường nhặt vài đồng lẻ, chứ nào dám mơ được đi tour ngàn đô như giới showbiz. Doanh thu không bù chi phí, mỗi đợt bảo trì máy móc, chị lại phải chạy vạy vay mượn xóm giềng. Hàng năm kiểm toán chị Việt đều lỗ nặng, kinh tế gia đình ngày càng thê thảm, đàn con rách rưới, đói khát...
Hành nghề kinh doanh vốn tự có nên chị Việt quen biết nhiều. Anh nào đến chị cũng gật đầu. Anh nào chị cũng quan hệ. Anh nào chị cũng coi như tình nhân. Nhưng, hẩm hiu cho đời chị, khi lỡ dại bầu bí thì các anh mất hút.
Đau đớn nhất trong cuộc đời chị là gặp phải thằng Trung nhà hàng xóm. Nó là tình nhân của chị, thường xuyên ăn bánh mà không chịu trả tiền, quan hệ thì vô cùng thô bạo, không hề thương hoa tiếc ngọc, không xót thương cho phận liễu yếu đào tơ của chị.
Mấy năm trước, thằng Trung còn cả gan hiếp dâm chị Việt. Hầu hết khách hàng thân thiết của chị khi ấy làm ngơ, chẳng ai mủi lòng xót thương cho một thân phận hồng nhan bạc mệnh.
Năm ấy, khi chị Việt khóc hết nước mắt vì bị thằng Trung hiếp dâm, thì thằng Nga - chị vốn coi là người tình suốt mấy chục năm qua, lại đứng vỗ tay cổ vũ Trung. Còn gì đau đớn hơn không? Còn gì ê chề, nhục nhã hơn không?
Thất vọng về Nga, ánh mắt chị Việt nhìn sang anh Mỹ đợi chờ trong hy vọng. Khi còn sung sức, anh Mỹ bị hấp dẫn bởi thân hình sexy của chị, đã ngỏ lời cầu hôn không biết bao nhiêu lần, muốn xây nhà ở Cam Ranh để chung sống trọn đời bên chị. Chị Việt khi ấy đã lạnh lùng từ chối. Nay, khi chị nhìn Mỹ với ánh mắt van nài, thì anh lại hô to: America First!
Dạo ấy, chỉ có anh Nhật, vì ghét thằng Trung nên đã cho chị mấy đồng đi bác sĩ khám bệnh sau vụ hiếp dâm. Anh Nhật là con nhà có giáo dục, nghĩa tình với chị Việt vẫn còn. Tiếc là anh Nhật bị yếu sinh lý nên có cũng như không, chẳng giúp gì được cho bi kịch cuộc đời chị.
Chị Việt có con trai. Năm ấy anh chàng này đã cố gào lên một câu tuyên bố không đánh đổi sự mất mát đau đớn của chị Việt lấy quan hệ với thằng Trung. Nhưng bây giờ, anh con trai này cũng chỉ ở nhà nghe Đàm Vĩnh Hưng hát Thành phố buồn.
Đám con của chị thì vẫn đang đói khát. Có lẽ nào, chị lại yêu Trung.
Đêm nay thật yên lắng sau một ngày mưa bão sấm sét, chị lặng lẽ ngồi nhìn ra sân nhà, bên bình trà sen, mông lung suy nghĩ. Trước mặt chị là một màn đen mù mịt, tối như tiền đồ của chị Dậu...
Cuộc sống gia đình chị cơ cực hơn, lộn xộn hơn kể từ ngày chồng chị - cha già của các con chị đi xa mãi mãi. Anh ra đi để lại một túp lều tranh rách nát và đàn con thơ dại. Cũng vì chị đẹp như cô gái ngủ quên trong rừng, một vẻ đẹp hoang dã và vì miếng đất vàng tổ tiên để lại, nên đã có không biết bao nhiêu chàng trai thèm khát, muốn chiếm đoạt cả thể xác lẫn tài sản của chị. Gia đình chị dốc sức chống cự, dù có mất mát, dù có hy sinh chị cũng quyết phải giữ gìn tiết hạnh của mình và đất đai cho các con về sau.
Ngày ấy, những bữa cơm chỉ có canh rau với muối trắng nhưng đầy ắp tiếng cười, thằng lớn nhường cơm cho thằng bé, thằng bé nhường canh cho thằng lớn...
Bảo vệ được đất đai, vườn tược, chị vay mượn khắp nơi làng trên xóm dưới để xây nhà cho các con sống khang trang hơn, đàng hoàng hơn. Chị học người ta vay nặng lãi để đầu tư, kinh doanh, thấy người ta nói gì hay chị cũng thả tiền vào dù chẳng biết gì về nó. Mỗi ngành mỗi nghề chị đều giao cho các con quản lý điều hành. Chị tin các con chị giỏi giang. Các con chị giờ đã lớn, đã thoát kiếp nghèo bằng những đồng tiền chị đi vay. Chúng trở nên hư hỏng kể từ khi được giữ tiền. Bây giờ, các con của chị đứa thì nghiện hút, đứa thì cờ bạc, gái gú... Bao nhiêu tệ nạn xã hội, gia đình chị chẳng thiếu món nào.
Chỉ sau một thời gian ngắn, các ngành nghề đầu tư đa phần thua lỗ. Các con chị không giỏi như chị nghĩ. Trong khi mô hình kinh doanh của gia đình chị lại quá nhiều lỗ hổng, gây thất thoát, lãng phí. Vì thế, chẳng mấy chốc gia đình chị lâm vào cảnh nợ nần chồng chất. Làng trên xóm dưới, giờ đây không còn tin tưởng gia đình chị nữa. Họ cho rằng gia đình chị quen ngửa tay đi vay nên đang hạn chế cho vay mới và tăng cường đòi nợ cũ. Chị lo đến mất ăn mất ngủ...
Túng quẫn, chị nghĩ đến anh Nga làng trên và thằng Trung hàng xóm. Anh Nga đẹp trai hào hiệp nhưng nhỏ con và yếu sinh lý, còn thằng Trung hàng xóm thì xấu trai, bẩn tính nhưng to con khỏe mạnh. Chị V đẹp nhưng đầu óc không được minh mẫn như người khác. Vì thế chị đã quyết định dâng hiến nốt phần đời còn lại cho Trung, bất chấp Trung chính là kẻ đã không ít lần hãm hiếp chị.
Với bản tính khốn nạn sẵn có, Trung nhếch mép cười đồng ý với 1 điều kiện, chị phải xử lý hết đám con có tư tưởng ghét Trung trước. Trung biết trong số con đàn cháu đống của chị có nhiều đứa muốn quỳ gối trước anh nhưng cũng có những đứa tỉnh táo, ghét anh ra mặt. Trung muốn xử lý đám này. Việc xử thế nào là tuỳ chị. Trung sẽ xem xét cứu sau khi chị xử được đám con ấy.
Trên đường về, chị nghĩ, giết hết những đứa con ghét Trung sao? Dã man quá, chị sẽ không làm. Đánh nó cho thật đau, rồi bắt quỳ lên gai mít sám hối ư? Vậy nó giận bỏ đi rồi vạch trần thói hư tật xấu của gia đình chị thì sao? Cách này không ổn. Mà lấy cớ gì để phạt chúng nó đây? Chị thật sự rối bời với trăm phương ngàn kế, nâng lên đặt xuống vẫn không quyết được. Chị đành tổ chức họp gia đình.
Hôm họp gia đình, các con chị chia làm 3 nhóm: nhóm yêu Trung ngồi bên phải, nhóm ghét Trung ngồi bên trái và nhóm không chính kiến chạy loanh quanh.
Theo đề nghị của anh lớn tuổi nhất, phải đánh đòn với những đứa em được cho là góp phần khiến kinh tế gia đình trở nên khó khăn, tức nhóm ghét Trung. Cả gia đình đa phần gật đầu đồng ý vì biết trước phải có người bị phạt thì gia đình mới được Trung cứu giúp. Tuy vậy, trong lòng ai cũng hiểu các em ấy cũng chỉ là người phải gánh chịu vì cái gia đình này. Ngày ấy còn trẻ, các em cũng chỉ đi theo các anh, làm theo quyết sách của các anh và những gì các anh chỉ đạo mà thôi.
Chị V đau đớn bao nhiêu thì mấy thằng lớn thương Trung lại hỉ hả bấy nhiêu. Chúng nghĩ rồi đây Trung sẽ giúp chúng có tiền để trả nợ. Chúng muốn hưởng thụ bằng nồi da nấu thịt, bằng xương máu anh em mình.
Chúng không quan tâm, rồi đây thằng Trung sẽ vùi hoa dập liễu, dày vò tấm thân tàn tạ của mẹ chúng. Chúng quỵ luỵ Trung dù chính Trung là thằng đang rình mò cướp nốt cái ao mà gia đình chị đang nuôi cá ngay trước sân nhà...
Cái ao bây giờ đang dậy sóng.
Bạch Hoàn
(FB Bạch Hoàn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét