Buồn hết sức khi đọc những trang hồi ký của các thuyền nhân VN. Các bạn nên đọc; chúng rất nhiều trên mạng. Đọc để đừng bao giờ làm điều ác với đồng loại như những gì người cộng sản đã làm trên đất nước này. Mình thích đoạn kết: "Tôi nói với những bạn thuyền nhân rằng HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN nhưng trước hết hãy để cho tôi được kể cho thế hệ sau biết về sự thật trong chương đen tối nhất trong lịch sử Việt Nam. Tôi sẽ kể rằng: “Ngày xưa khi người CSVN kết thúc cuộc chiến, họ đã đày đọa người lính miền Nam trong trại tù khắc nghiệt, ngăn chặn không cho các con của họ vào đại học và đẩy vợ con họ ra biển…".
Đi bán chính thức lúc đó như một ngày hội. Thị trấn Rạch Giá- Rạch Sỏi nườm nượp người từ Sài Gòn xuống. Cả gia đình Thanh có 15 người, đóng 180 lạng vàng. Thuyền của Thanh nhỏ hơn 1/2 thuyền ở Cát Lại (25x5m) nhưng lại chở gấp đôi đôi người, 564 người. Chỉ có Phật Bà Quan Âm và Đức Mẹ Maria mới có thể cứu được chiếc thuyền quá tải trên biển cả mênh mông!
Ngày tàu của Thanh xuất bến, có 6 thuyền đều có quy mô và số người như nhau. Ước tính có khoảng 3.500 thuyền nhân, số vàng trả cho ngày hôm đó khoảng 40.000 lạng vàng. Nhà nước CS thu được bao nhiêu và công an địa phương thu bao nhiêu? Trong một tháng có bao nhiêu người đi và bao nhiêu người mãi mãi nằm dưới đáy biển sâu?
Thuyền nhân Việt Nam – Hãy để ngày ấy lụi tàn
Nguyễn Tuấn Khoa, 31-10-2019 - Tôi tặng bài viết này cho những người bạn của tôi đã đến được bến bờ bình yên. Tôi khóc tặng cho những người bạn đã mãi mãi rời xa tôi nơi biển đen lạnh lẽo. Sau khi viết bài “Vượt biển do nhà nước tổ chức và những cái chết tang thương“, có quá nhiều người đã chia sẻ, với nhiều phản hồi trên trang tôi và các trang mạng khác. Nhưng xúc động nhất vẫn là những cuộc điện thoại bất ngờ…
Thuyền nhân Việt Nam. Photo Courtesy
Nửa đêm, thằng bạn Đinh Thanh Lương gọi điện từ Thụy Sĩ, giọng xúc động xen lẫn tiếng nấc. Nó nói vừa đọc bài viết này khiến kỷ niệm đen hiện về. Shock nặng nên gọi về để trang trãi nỗi lòng, may ra tâm hồn được nguôi ngoai. Thanh nói sẽ không có bài viết nào đầy đủ để thế hệ sau có thể thấy rõ những nỗi tủi nhục, khổ sở của người thuyền nhân miền Nam phải chịu đựng sau ngày 30/04/1975.Đi bán chính thức lúc đó như một ngày hội. Thị trấn Rạch Giá- Rạch Sỏi nườm nượp người từ Sài Gòn xuống. Cả gia đình Thanh có 15 người, đóng 180 lạng vàng. Thuyền của Thanh nhỏ hơn 1/2 thuyền ở Cát Lại (25x5m) nhưng lại chở gấp đôi đôi người, 564 người. Chỉ có Phật Bà Quan Âm và Đức Mẹ Maria mới có thể cứu được chiếc thuyền quá tải trên biển cả mênh mông!
Ngày tàu của Thanh xuất bến, có 6 thuyền đều có quy mô và số người như nhau. Ước tính có khoảng 3.500 thuyền nhân, số vàng trả cho ngày hôm đó khoảng 40.000 lạng vàng. Nhà nước CS thu được bao nhiêu và công an địa phương thu bao nhiêu? Trong một tháng có bao nhiêu người đi và bao nhiêu người mãi mãi nằm dưới đáy biển sâu?
Một trong những chiếc tàu ra đi đã bị chìm. Photo Courtesy
Sáu chiếc khởi hành gần như cùng lúc. Tình cờ Thanh kịp nhận ra và vẫy tay chào thằng Nguyễn Đức Hùng VTT từ thuyền bên kia. Lúc đó nó không biết rằng nó mãi mãi không gặp lại thằng Hùng vì chiếc của Hùng nằm trong 3 chiếc bị chìm xuống đáy biển. Chỉ trong 1 ngày, 1.500 con người chết chỉ vì sự tham lam và độc ác của CSVN.
Thuyền của Thanh bị cướp 6 lần. Có một cô gái khoảng 22 tuổi ra đi bằng số vàng của người yêu từ nước ngoài gửi về. Cô bị hãm hiếp ngay trên tàu, trước mặt mọi người. Không chịu nổi sự kinh hoàng, nhục nhã và để giữ gìn sự trinh trắng của tâm hồn, cô đã nhảy xuống biển trong đêm tối. Thanh la toáng lên, mọi người thảy phao xuống biển, cô không nhận phao nhưng đã bơi ra xa chiếc thuyền rồi chìm mất trong đêm đen…
Có một bà mẹ khoảng 40 tuổi đã cởi trần truồng trước mặt cướp biển, chấp nhận hãm hiếp để cứu lấy những đứa con gái 14 và 15 tuổi của mình. Có hai bạn Facebook mà tôi chưa kết bạn đã điện thoại kể cho tôi nghe nhiều chuyện mà tôi không dám viết ra đây. Mà họ có kể gì đâu, tôi chỉ nghe họ khóc suốt buổi. Giữa cuộc nói chuyện của chúng tôi có một khoảng lặng rất dài đầy nước mắt từ cả hai đầu dây…
Tôi nói với Thanh và những bạn thuyền nhân rằng HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN nhưng trước hết hãy để cho tôi được kể cho thế hệ sau biết về sự thật trong chương đen tối nhất trong lịch sử Việt Nam. Tôi sẽ kể rằng:
“Ngày xưa khi người CSVN kết thúc cuộc chiến, họ đã đày đọa người lính miền Nam trong trại tù khắc nghiệt, ngăn chặn không cho các con của họ vào đại học và đẩy vợ con họ ra biển… “
Sáu chiếc khởi hành gần như cùng lúc. Tình cờ Thanh kịp nhận ra và vẫy tay chào thằng Nguyễn Đức Hùng VTT từ thuyền bên kia. Lúc đó nó không biết rằng nó mãi mãi không gặp lại thằng Hùng vì chiếc của Hùng nằm trong 3 chiếc bị chìm xuống đáy biển. Chỉ trong 1 ngày, 1.500 con người chết chỉ vì sự tham lam và độc ác của CSVN.
Thuyền của Thanh bị cướp 6 lần. Có một cô gái khoảng 22 tuổi ra đi bằng số vàng của người yêu từ nước ngoài gửi về. Cô bị hãm hiếp ngay trên tàu, trước mặt mọi người. Không chịu nổi sự kinh hoàng, nhục nhã và để giữ gìn sự trinh trắng của tâm hồn, cô đã nhảy xuống biển trong đêm tối. Thanh la toáng lên, mọi người thảy phao xuống biển, cô không nhận phao nhưng đã bơi ra xa chiếc thuyền rồi chìm mất trong đêm đen…
Có một bà mẹ khoảng 40 tuổi đã cởi trần truồng trước mặt cướp biển, chấp nhận hãm hiếp để cứu lấy những đứa con gái 14 và 15 tuổi của mình. Có hai bạn Facebook mà tôi chưa kết bạn đã điện thoại kể cho tôi nghe nhiều chuyện mà tôi không dám viết ra đây. Mà họ có kể gì đâu, tôi chỉ nghe họ khóc suốt buổi. Giữa cuộc nói chuyện của chúng tôi có một khoảng lặng rất dài đầy nước mắt từ cả hai đầu dây…
Tôi nói với Thanh và những bạn thuyền nhân rằng HÃY ĐỂ NGÀY ẤY LỤI TÀN nhưng trước hết hãy để cho tôi được kể cho thế hệ sau biết về sự thật trong chương đen tối nhất trong lịch sử Việt Nam. Tôi sẽ kể rằng:
“Ngày xưa khi người CSVN kết thúc cuộc chiến, họ đã đày đọa người lính miền Nam trong trại tù khắc nghiệt, ngăn chặn không cho các con của họ vào đại học và đẩy vợ con họ ra biển… “
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét