Lặng người trước lá đơn xin nghỉ việc của một nữ nhân viên ngân hàng!
Vẫn còn nhiều bà mẹ trẻ đang ngày ngày làm những công việc ở cơ quan, chịu bao nhiêu áp lực, bao nhiêu mệt mỏi để lo cho gia đình có chung nỗi lòng ấy. Thấy thương mẹ, thương chị, thương em, thương vợ nhiều hơn. Đây là đơn xin nghỉ việc đồng thời cũng là tâm thư của một nhân viên ngân hàng do chính chị Nguyễn Thị Hoài ở Quảng Ninh viết. Làm ngân hàng nghe nói lương cao, công việc ổn định, là niềm mơ ước của nhiều người. Quê mình nhiều người xin 1 chỗ vào ngân hàng mà dễ gì đâu. Từ bỏ một công việc thế này phải nói rất phục chị ấy! Nguyên văn dòng tâm sự của chị đầy tâm trạng của chị:
"Mỗi sáng ngủ dậy nghĩ đi làm thấy gai lạnh, 7 năm gắn bó với ngân hàng tôi luôn yêu thích công việc mình làm, mỗi thứ bảy là lại thấy buồn vì phải xa công việc xa đồng nghiệp. 7 năm bên mọi người từ trưởng phòng đến bảo vệ, mọi người luôn yêu thương đoàn kết, dù có gì sai xót hay khúc mắc trưởng phòng luôn nhẹ nhàng khuyên nhủ và cùng nhau khắc phục.
Tôi còn nhớ có những cuộc họp lặng lẽ rơi nước mắt vì những lời trưởng phòng nói về khuyết điểm của mình mà cảm giác như chính lương tâm mình nói vậy… cảm giác... Ôi, cái cảm giác lúc đó thấy có nghị lực vô cùng để sửa sai và thấy sao mình lại ngu ngốc và phụ những tình cảm mọi người dành cho vậy, khi đó không cần một hình thức xử phạt nào không cần một câu cáu gắt nặng lời nào mà tôi lại sửa đổi làm tốt đến như vậy... Vì sao? Thế mới biết cái tâm trạng, cái niềm tin, cái tình người với người nó quan trọng đến nhường nào!
7 năm bên mọi người, vui buồn sướng khổ luôn sẻ chia tâm sự, cuộc sống của tôi xa quê xa người thân xa bố mẹ bên mình chỉ có các bạn đồng nghiệp. Đôi lúc nỗi đau trong tôi người nhà chẳng ai hay nhưng các bạn đồng nghiệp luôn là người tôi san sẻ nhiều nhất. Mỗi khi có khó khăn khổ đau vô định người tôi gọi đầu tiên lại là Hữu Thắng hay Hào... và có lẽ nếu không có đồng nghiệp tôi chẳng thể vượt qua 7 năm đau thương và mất mát, 7 năm chưa một lần trong chúng tôi có sự ghen đua hay ghét bỏ...
Chẳng hiểu đó là do tâm mỗi người hay do trưởng phòng luôn an ủi động viên cùng nhau cố gắng hoàn thành công việc... Vậy mà tất cả cũng qua đi một cách trọn vẹn trong niềm vui niềm hăng say công việc của mọi người... thật ngọt ngào và hạnh phúc.
7 năm đã có rất nhiều lần tôi muốn trốn chạy khỏi mảnh đất đầy đau thương và nước mắt này, nhưng chính nơi đây cái quyết định nhất khiến tôi không ra đi lại chính là trưởng phòng và các bạn đồng nghiệp của tôi nhưng giờ đây tất cả đã chấm hết khi tôi quyết định hạ bút viết đơn xin nghỉ việc.
Con gái hỏi: Mẹ nghỉ mẹ làm gì? Ơ, thế mẹ có tiền để con đóng học không và cả em Ếch nữa??? Ừ nhỉ, lấy gì mà nuôi các con đây?. Sợ lắm cái cảm giác lục tung trong ví không có nổi 10k ăn sáng. Sợ lắm cái cảm giác các con xin tiền mua đồ dùng học tập mẹ lắc đầu bất lực… Nhưng...
Trong đau thương và mất mát của mình, tôi hiểu sâu sắc đời người tiền và địa vị không phải là tất cả. Chứng kiến cảnh mẹ ra đi, anh lâm bệnh nặng cũng ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ, bố tai biến, người nhà tai nạn cả gia đình... tất cả tôi hiểu có ý nghĩa gì đâu khi con người phải trải qua những điều đó. Và chợt hiểu bạn hay ai đi nữa bất hạnh sẽ đến và gõ cửa khi nào…
Mỗi sáng thức dậy vội vã cho đứa lớn đi học, đứa bé ăn cháo để kịp đến trường rồi lao xe như bay để đến cơ quan cho kịp giờ, một nắm xôi hay chiếc bánh mỳ nuốt nghẹn trong góc kho cơ quan và đôi lúc trốn vào nhà vệ sinh ăn vội vã... Các con chẳng hiểu được mẹ nó lại như vậy khi khoác lên mình nuột nà bộ đồng phục ngân hàng đẹp như thế, rồi 18g lao vội ra chợ mua vài thứ thức ăn ế ẩm dư thừa... Đến nhà trẻ con trai 3 tuổi nước mắt nước mũi giàn giụa: Sao mẹ đón Bảo lâu thế?. Cô trông con khó chịu cáu gắt: Con em sốt và đi ngoài như thế mà giờ em mới đón ư? Trả lời họ sao đây?... Vậy mà 7 năm dù như thế tôi vẫn thấy cuộc sống thật tuyệt vời khi mình có được công việc mình yêu thích!
Vậy mà giờ đây mỗi sáng điệp khúc huy động, cho vay quay cuồng trong bộ não vốn đã quá đầy cho bất hạnh, lo toan, chỉ tiêu gì mà hàng ngày, hàng tuần vậy hả trời? Cái bầu không khí này bụi bẩn quá nhiều thở sao được đây? Và rồi lại điệp khúc trăm cuộc họp không hoàn thành, không làm được, vân vân và vân vân. Tự giác mà viết đơn nghỉ việc!
Ngày tôi được nhận vào làm ngân hàng mẹ tôi mừng lắm, bà chân thấp chân cao chạy đi khoe khắp xóm: Con H. nhà tôi được làm ngân hàng nhà nước đấy, biên chế chính thức rồi nhé! Ôi, nói may mắn vì mẹ đã ra đi thì quá phũ phàng nhưng nếu mẹ còn sống biết được con viết lá đơn này chắc mẹ cũng ra đi trước khi con nhận được lương thất nghiệp.
.......
.......
Các bạn tôi ơi! Thời gian chẳng chờ đợi như lời giám đốc nói và đúng là như thế! Thời gian chẳng chờ đợi tuổi trẻ, sức khoẻ, tất cả rồi cũng sẽ già, cũng có các thế hệ con cháu nối tiếp nhau, đứa ngoan đứa hư, có cha mẹ khỏa, có cha mẹ yếu, có vợ đẹp nhưng cũng có bất hạnh đã và đang đến... Tất cả chẳng ai biết được điều gì!
Chỉ mong các bạn của tôi ở lại mạnh khỏe và gia đình bình an hạnh phúc. Cái đó mới là quan trọng là tất cả. Bất hạnh gõ của bất cứ ai và mọi nhà, hãy sống trong tình yêu thương và đồng cảm các bạn tất sẽ hạnh phúc.
Tôi phải bước ra khỏi PGD này rồi. Hữu, Thắng, Hòa, Thương ơi, chị rất nhớ các em và chị thật vui và hạnh phúc vô ngần khi được làm việc cùng các em 7 năm qua. Cám ơn những đau thương mất mát các em đã sẻ chia với chị. Chị sẽ không khóc mà phải cười thật tươi để các em thấy chị luôn hạnh phúc và may mắn, cho dù không được khoác lên mình tấm áo… NGÂN HÀNG.
Tạm biệt !!!"
Ngay lập tức, đơn xin nghỉ việc của chị Hoài đã nhận được hàng nghìn lượt chia sẻ, những bình luận bày tỏ sự cảm thông cũng như chia sẻ nỗi lòng của những người đang đi làm, hiện gặp quá nhiều áp lực trong công việc.
Chị Hoài.
Chị Hoài.
http://vitalk.vn/threads/lang-nguoi-truoc-la-don-xin-nghi-viec-cua-mot-nu-nhan-vien-ngan-hang.2191351/#post-2369190
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét