Người Việt không hiểu mục đích của thi đấu thể thao. Trong khi người Mỹ chọn ra từ những học sinh yêu thích học toán, tự vận động nguồn kinh phí để tham gia thì Việt Nam thi tuyển học sinh giỏi toàn quốc, nuôi riêng một đội tuyển quốc gia để thi đấu với những học sinh chỉ đi thi vì ham thích. Nhưng sau khi đạt huy chương quốc tế đó chẳng có thể tạo ra được một bằng phát minh nào. Nhưng nó là cần thiết cho tính chính danh để chế độ độc tài tồn tại.
Do vậy thành tích "huy chương vàng , bạc, đồng" chỉ có ý nghĩa khi tương ứng với việc quốc gia đó phải có tỷ lệ người tập luyện thể thao cao. Anh có đem về hàng chục, hàng trăm huy chương nhưng dân nước anh béo phì, bệnh tim mạch, đái đường, cận thị... thì số huy chương đó của anh cũng chỉ là vứt đi.
Nhưng tại sao các nước độc tài như Trung Quốc, Triều Tiên, Việt Nam... lại nuôi riêng vận động viên như nuôi gà chọi, dùng phương pháp khổ luyện hoặc bắt các em bé trong môn thể dục dụng cụ phải xa nhà từ bé để hy sinh vì cái gọi là "niềm tự hào quốc gia" ?
Sự thật chẳng có tự hào dân tộc gì ở đây cả. Triều Tiên ra chỉ tiêu và trừng phạt nặng nề VDV không đạt huy chương chỉ vì làm cho chế độ độc tài không có thêm uy tín trong mắt người dân. Các cầu thủ bóng đá Việt Nam chẳng mang gì về cho dân tộc Việt mà chỉ làm tăng thêm độc quyền cai trị của đảng cộng sản, khiến người dân cho rằng sự cầm quyền của chế độ một đảng là tất yếu. Từ đó tạo điều kiện gián tiếp cho việc cướp đất, bán đặc khu, tham nhũng, bán chủ quyền, xử án bất công liên tiếp diễn ra.
Trong khi đó thành tích thể thao ở Mỹ là thực chất, bởi 1/3 số huy chương vàng Olympic của Mỹ đến từ thể thao học đường. Và điều đó cũng có nghĩa nếu số huy chương vàng Olympic Mỹ càng cao thì sức khỏe của học sinh Mỹ càng tốt. Bóng đá Mỹ phản ánh phong trào bóng đá trong các trường trung học Mỹ. Do đó thể thao Mỹ không xây nhà từ nóc như Việt Nam. Nó đi lên từ một hình tháp vững chắc.
Như vậy có thể thấy rằng khi anh nuôi riêng một lớp vận động viên thì thành tích cao của họ chỉ làm cho anh khoe khoang rỗng tuếch. Thế giới, những chuyên gia thể thao không coi đó là thành tích của một dân tộc. Đó chỉ là thành tích của những con gà chọi được nuôi để phục vụ cho ý đồ chính trị của nhà cầm quyền.
Nó cũng giống như một đội ngũ học sinh giỏi toán đi thi quốc tế trong khi người Mỹ chọn ra từ những học sinh yêu thích học toán, tự vận động nguồn kinh phí để tham gia thì Việt Nam thi tuyển học sinh giỏi toàn quốc, nuôi riêng một đội tuyển quốc gia để thi đấu với những học sinh chỉ đi thi vì ham thích. Sau khi đạt chút thành tích thì cả một hệ thống truyền thông nhảy vào bơm thổi. Nhưng sau khi đạt huy chương quốc tế đó chẳng có thể tạo ra được một bằng phát minh nào. Nhưng nó là cần thiết cho tính chính danh để chế độ độc tài tồn tại.
Đáng tiếc là nếu như lớp "bò đỏ" chẳng hiểu gì về ý nghĩa đích thực của thể thao do tuyên truyền cũng có thể chấp nhận ngay cả tầng lớp được gọi là có chút tri thức vẫn bị chế độ độc tài dắt mũi, vẫn hàng ngày tung hô những thứ giả tạo để trốn tránh cái thực tại bi đát của cả một dân tộc.
MỤC ĐÍCH CỦA THỂ THAO LÀ GÌ ?
fb Dương Hoài Linh - Tư duy người Việt Nam quá kém nên mới ăn mừng, tự hào những thứ rỗng tuếch, chẳng có ý nghĩa gì. Mục đích của thể thao không phải là những tấm huy chương mà là ở chỗ nâng cao sức khỏe, giảm thiểu bệnh tật, giảm ngân sách quốc gia giành cho y tế. Thế giới tổ chức Omlympic 4 năm một lần để làm gì ? Chính là để tạo ra một phong trào thi đua giúp con người nâng cao sức khỏe.Do vậy thành tích "huy chương vàng , bạc, đồng" chỉ có ý nghĩa khi tương ứng với việc quốc gia đó phải có tỷ lệ người tập luyện thể thao cao. Anh có đem về hàng chục, hàng trăm huy chương nhưng dân nước anh béo phì, bệnh tim mạch, đái đường, cận thị... thì số huy chương đó của anh cũng chỉ là vứt đi.
Nhưng tại sao các nước độc tài như Trung Quốc, Triều Tiên, Việt Nam... lại nuôi riêng vận động viên như nuôi gà chọi, dùng phương pháp khổ luyện hoặc bắt các em bé trong môn thể dục dụng cụ phải xa nhà từ bé để hy sinh vì cái gọi là "niềm tự hào quốc gia" ?
Sự thật chẳng có tự hào dân tộc gì ở đây cả. Triều Tiên ra chỉ tiêu và trừng phạt nặng nề VDV không đạt huy chương chỉ vì làm cho chế độ độc tài không có thêm uy tín trong mắt người dân. Các cầu thủ bóng đá Việt Nam chẳng mang gì về cho dân tộc Việt mà chỉ làm tăng thêm độc quyền cai trị của đảng cộng sản, khiến người dân cho rằng sự cầm quyền của chế độ một đảng là tất yếu. Từ đó tạo điều kiện gián tiếp cho việc cướp đất, bán đặc khu, tham nhũng, bán chủ quyền, xử án bất công liên tiếp diễn ra.
Trong khi đó thành tích thể thao ở Mỹ là thực chất, bởi 1/3 số huy chương vàng Olympic của Mỹ đến từ thể thao học đường. Và điều đó cũng có nghĩa nếu số huy chương vàng Olympic Mỹ càng cao thì sức khỏe của học sinh Mỹ càng tốt. Bóng đá Mỹ phản ánh phong trào bóng đá trong các trường trung học Mỹ. Do đó thể thao Mỹ không xây nhà từ nóc như Việt Nam. Nó đi lên từ một hình tháp vững chắc.
Như vậy có thể thấy rằng khi anh nuôi riêng một lớp vận động viên thì thành tích cao của họ chỉ làm cho anh khoe khoang rỗng tuếch. Thế giới, những chuyên gia thể thao không coi đó là thành tích của một dân tộc. Đó chỉ là thành tích của những con gà chọi được nuôi để phục vụ cho ý đồ chính trị của nhà cầm quyền.
Nó cũng giống như một đội ngũ học sinh giỏi toán đi thi quốc tế trong khi người Mỹ chọn ra từ những học sinh yêu thích học toán, tự vận động nguồn kinh phí để tham gia thì Việt Nam thi tuyển học sinh giỏi toàn quốc, nuôi riêng một đội tuyển quốc gia để thi đấu với những học sinh chỉ đi thi vì ham thích. Sau khi đạt chút thành tích thì cả một hệ thống truyền thông nhảy vào bơm thổi. Nhưng sau khi đạt huy chương quốc tế đó chẳng có thể tạo ra được một bằng phát minh nào. Nhưng nó là cần thiết cho tính chính danh để chế độ độc tài tồn tại.
Đáng tiếc là nếu như lớp "bò đỏ" chẳng hiểu gì về ý nghĩa đích thực của thể thao do tuyên truyền cũng có thể chấp nhận ngay cả tầng lớp được gọi là có chút tri thức vẫn bị chế độ độc tài dắt mũi, vẫn hàng ngày tung hô những thứ giả tạo để trốn tránh cái thực tại bi đát của cả một dân tộc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét