Bài viết của KTS Trần Thanh Vân
Bộ phim truyện truyền hình Đèn Vàng dài 12
tập của Đạo diễn Mai Hồng Phong vừa được chiếu lần thứ hai trên chương
trình VTV4 đã khiến nhiều khán giả Hà Nội quan tâm theo rõi .
Đầu tiên vì bộ phim có một giàn diễn viên rất “ sừng sỏ ” , trẻ thì
có Phạm Cường , Lê Vi , Thu Quế , Phương Thanh , Đức Khuê ; già có
những “ gạo cội ” như Trần Tiến , Lê Mai , Trọng Khôi , Chu Thức , Hà
VănTrọng . Thứ nữa lại còn vì cái tên phim là “ Đèn vàng ”. Tại sao
không phải “ Đèn xanh ” , một tín hiệu an toàn ở ngã tư đường phố ? Hay
tín hiệu “ Đèn đỏ ” , báo hiệu cấm hẳn xe cộ không được vượt ngã tư ?
Còn tín hiệu “ Đèn vàng ” rất lửng lơ , chờ thêm thì có thể bị chậm giờ
nhỡ việc, cứ vượt qua lại phải chú ý tránh khỏi bị va xe, tai nạn!
Lần đầu “ Đèn Vàng ” được chiếu trên chương trình Điện ảnh chiều thứ
Bảy , rải ra 12 tuần nên không mấy ai xem đến hết , lần vừa rồi phim
được chiếu một mạch 12 đêm liền khiến không ít khán giả phải thấp thỏm
hằng đêm thức dậy lúc 1giờ30 sáng xem xong một tập phim , rồi trăn trở
thao thức nốt phần đêm còn lại .
Cốt chuyện phim của nhà văn Trần Chiến với biên kịch của Thuỳ Linh
và Trần Hoài Nam thực ra cũng bình thường và nhiều người đã biết như
nhiều phim khác mà thôi. Đó là một cuộc bút chiến của giới báo chí với
các thói hư tật xấu và tệ nạn xã hội xẩy ra ngay trên địa bàn thành phố
Hà Nội.
Có những vụ đã từng nổi cộm như vụ tai nạn làm chết hai bé gái do
trò đua xe trên đường cao tốc Hoà Lạc khiến bao người phẫn nộ , trước
nữa là vụ “ đánh sập ” Khách sạn Vàng đã từng uy hiếp Hồ Gươm , bên cạnh
đó là các câu chuyện riêng tư trong mỗi gia đình phóng viên, chuyện hay
chuyện giở của thủ trưởng và nhân viên trong các toà soạn và chuyện
những nhóm phóng viên tích cực, được sự khuyến khích của các bậc lão
thành đáng kính , đang động viên nhau làm tốt sứ mạng của người cầm
bút .
Phần đông khán giả truyền hình đã đánh giá rất tốt tiểu thuyết , kịch
bản và diễn xuất của bộ phim. Vâng , tuy chưa thoả mãn lắm nhưng phần
đông khán giả đều coi đây là một bộ phim tốt. Điều quan trọng mà tác
giả bài viết này đã “đọc” được và “nghe” được qua bộ phim và rất muốn
tâm sự cùng Người Hà Nội là làm sao giải toả được nỗi nhức nhối khôn
nguôi trong lòng mỗi người qua bộ phim đầy cảm xúc này ? Nỗi nhức nhối
được thể hiện bàng bạc, phảng phất, khiến ai đó vô tâm vẫn có thể xem
xong bộ phim, rồi buông lửng một câu:“Tốt , nhưng hơi buồn !”
Còn người đa cảm thì vẫn như đang nghe thấy tiếng thở dài của những
bậc trí thức cao niên đã nhiều đời gắn bó với Thăng Long , đang phải
sống trên một căn gác xép nào đó hay trong một ngõ hẻm nào đó , mà vẫn
quan tâm mà vẫn tích cực dùng mẹo người già và cả những đồng tiền ít ỏi
của người già để “mua” được những bằng chứng cung cấp cho các Nhà báo,
giành lại thế thắng trong cuộc đấu tranh bảo vệ Kinh đô Thăng Long
ngàn năm văn hiến .
Trong các tập phim có những cảnh có vẻ rất phụ , có những lời thoại
thoáng qua nhưng đã làm cho nhiều người nhớ rất kỹ và đưa ra câu hỏi
- “Ừ nhỉ , tại sao Người Hà Nội tuy rất nhậy cảm nhưng lại rụt rè
khi tiếp nhận cái mới ? Tại sao người ở nơi khác đến thì mạnh dạn mở
rộng tấm lòng, tiếp thu cái mới nhanh hơn nhưng ít chọn lọc hơn? Tại
sao phần đông Người Hà Nội tuy có tâm hồn thơ mộng, thông minh, đầy
hoài bão nhưng cứ luôn tự ghìm nén để chỉ biết tự hào về cái đã mất ? ”
- “Tại sao cuộc sống của phần đông Người Hà Nội cứ dè giặt, giản dị,
đạm bạc, còn các “ đại gia ” có xe hơi nhà lầu đang đi lại gây ồn ào
trên các đường phố thực chất không đại diện cho Người Hà nội? Họ từ đâu
đến đây và có phải tất thảy họ đều yêu cái Thủ đô ngàn năm văn hiến này
không? Tại sao nhóm phóng viên tích cực đầy bản lĩnh do anh phóng viên
tên là Vĩnh ( do Phạm Cường thủ vai ) chỉ huy vẫn phải bàn công việc
trọng đại là bảo vệ linh hồn của thành phố Thủ đô trong góc quán cà phê
hay các chuyến đi dã ngoại. Ngay cả khi họ đã chiến thắng, họ đã được
chứng minh là họ đúng. Nhưng họ vẫn sống khép mình, thậm chí vì ghét
trò tranh giành chức quyền nên họ vẫn bị đè nén bởi cái bà Xuyên Phó
Tổng biên tập mới được cất nhắc nhờ tích cực làm Cán bộ công đoàn và
nịnh thủ trưởng ? Tại sao cái công ty môi giới do một kẻ đi tù về đứng
đầu, đã nắm được các ông cán bộ Phường ham vui chơi và phàm ăn tục
uống , cùng lũ tay chân là lưu manh côn đồ , nhưng đã từng có đường dây
móc nối đến cấp lãnh đạo cao hơn, tuy đã thất bại trong vụ khách sạn
Mây tím, nhưng vẫn chưa bị vạch mặt và mối đe doạ về một tai hoạ mới do
bọn đó gây nên vẫn còn ?
Vậy Người Hà nội phải làm gì để diệt được mầm tai hoạ đó ? .
Phim Đèn Vàng là một tiếng thở dài cam chịu hay là
một câu hỏi để những ai yêu Thủ đô ngàn năm văn hiến phải động não suy
ngẫm và tìm ra câu trả lời . Người viết bài này không thể không thấy tự
hào mỗi khi nghe kể lại cuộc chiến đấu suốt 72 ngày đêm của Đội tự vệ
thành Hoàng Diệu , trong đó có cha mình , đã dũng cảm giành giật với
quân Pháp từng góc phố trong những ngày đầu toàn quốc kháng chiến , rồi
sau đó còn nhiều ngày âm thầm hoạt động nội thành trước khi vượt sông
Hồng lên chiến khu Việt Bắc .
Tôi đã nhiều lần đưa tiễn bạn bè , anh em lên đường đi nhập ngũ vào
Nam thời chiến tranh , trong số đó có nhiều người đã ngã xuống ở chiến
trường xa . Người viết bài này cũng đã đội mũ rơm chứng kiến Hà Nội 12
ngày đêm cuối năm 1972, cảnh tàn phá phố Khâm Thiên – Bệnh viện Bạch
Mai – Nhà máy điện Yên Phụ .
Hà Nội để lại trong lòng mọi người nhiều hình ảnh đẹp, thơ mộng nhưng có chút đau thương .
Đó là một Hà Nội thời chiến, một Hà Nội mà kỷ niệm về một hàng me,
một gốc sấu, một giọt nắng vương trên đường hay một thoáng mùi hoa sữa
trong đêm, cũng đủ tiếp sức cho ta lao vào trận chiến mà không sợ hòn
tên mũi đạn .
Vậy phải chăng Hà Nội là tên của thành phố thời giành độc lập và thời
chiến tranh vệ quốc ? Nói chính xác hơn, Hà nội gắn với một kỷ niệm
buồn kể từ khi Hoàng Thành Thăng Long bị Triều đình nhà Nguyễn phá huỷ,
rồi bị bỏ rơi, bị coi như một Tỉnh xứ Bắc kỳ thời thuộc Pháp.
Vậy nên dân Thăng Long xưa, kể từ tầng lớp quan lại lúc hết thời,
đến các nho sĩ văn thân và cả lớp thợ thuyền thị dân đều cùng chung một
tâm trạng, họ đều có trong mình một dòng máu Thăng Long, đều có tính
quật khởi mỗi khi tiếng gọi thiêng liêng động chạm đến cõi sâu thẳm
trong lòng họ.
Nhưng đến lúc yên hàn rồi thì lòng họ khép lại, họ ngồi lặng yên bên
cửa sổ của căn gác xép nhìn ra đường ngắm các ông chủ bự không rõ từ đâu
đến đang ra sức hưởng thụ hoặc phá phách những thành qủa mà chính họ,
bạn bè họ và con em họ, đã đổ mồ hôi, xương máu để giữ được.
Cá biệt, có ai đó dũng cảm như anh phóng viên tên Vĩnh hoặc vài
người bạn của anh ta, cố gắng giúp nhau làm được một vài việc như ngăn
chặn “ Khách sạn Mây tím 11 tầng ” mọc lên bên cái hồ này thì “Khách sạn
Mây vàng cao 22 tầng ” lại mọc lên bên hồ kia . Liệu anh Vĩnh đó có đủ
sức ngăn tiếp cái “ Khách sạn Mây đen cao 33 tầng ” sắp mọc lên nữa
không?
Người viết bài này thực tâm muốn chia sẻ với anh Vĩnh và các bạn của
anh, xin các anh chị hãy suy nghĩ thử, phải chăng cái tên “ Hà nội thành phố bên trong sông”
chính là sợi dây vô hình đang trói buộc các anh chị? Phải chăng năm
1803 thì Hoàng thành Thăng Long bị Vua Gia Long phá huỷ , năm 1831 thì
Vua Minh Mạng lập ra Tỉnh Hà Nội, để đến hôm nay cả Hà Nội và cả nước
lại sung sướng đến rơi nước mắt khi nghe tin Hoàng thành Thăng Long đã
phát lộ?
Vậy phải chăng đó là điềm lành báo rằng đã đến lúc Thủ đô của chúng ta lại trở về với tên cũ Thăng long ?
Thời gian gần đây đã có nhiều bài viết về việc trả lại tên Thăng Long
, mỗi tác gỉa khai thác một khía cạnh, nhưng cùng giống nhau một điểm:
Trong 1000 năm , thời kỳ Kinh thành Thăng Long
mang các tên như Đông Đô thời nhà Hồ 1400, Đông Quan thời thuộc Minh
1407, Đông Kinh lúc Lê lợi mới lên ngôi năm 1428 và Bắc Thành thời Tây
sơn năm 1789 , là những tên gọi xuất hiện trong giai đoạn rất ngắn ,
không mang nhiều ý nghĩa.
Nhưng Hoàng Thành Thăng Long thì vẫn tồn
tại cho đến năm 1803 mới bị đập phá tan tành. Năm 1946, theo tư liệu
của nhà văn Sơn Tùng, một nhà văn – nhà báo lão thành có rất nhiều tư
liệu về Hồ chủ tịch, thì sau khi đọc tuyên ngôn độc lập tại Vườn hoa Ba
Đình, Cụ Hồ đã rất muốn lấy lại tên Thăng Long, nhưng chưa kịp làm thì
chiến tranh chống Pháp nổ ra . Sau Pháp lại đến chống Mỹ , Cụ Hồ từ
giã chúng ta khi chiến tranh chưa kết thúc, nên tên Thăng Long chưa được
bàn trở lại.
Vậy hôm nay ta mới thực hiện tâm nguyện đó là đã quá muộn rồi. Năm
2003, Hoàng thành Thăng Long đã phát lộ , tên Thăng Long cần được phục
hồi. Thăng Long ở thế kỷ 21 ắt là khác nhiều so với Thăng Long ở thế kỷ
11 , nhưng cùng một Tâm điểm Phong thuỷ, cùng một khí thế Rồng quẫy sóng
bay lên .
Có người nói: muốn đất nước trường tồn, muốn có cuộc sống thực sự
lành mạnh, muốn trí tuệ được thăng hoa, phát sáng, chúng ta phải làm
mọi việc cho Hà Nội của chúng ta sớm được trở về với tên cũ Thăng Long.
Phải chăng, đó là tín hiệu “Đèn Xanh” mà mọi người đang chờ đợi !
Tác giả: KTS Trần Thanh Vân
Thank you for voting!
Total Votes: 45
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét