Thứ Ba, 24 tháng 11, 2020

Đại hội Nhà văn Việt Nam dở hơi !

Mình thich đọc những chuyện về cac hội nhà văn, nhà thơ thê này vì họ chửi nhau vừa tri tuệ, vừa dùng từ hay hơn cac chị hàng tôm hàng ca ngoài chợ. (may tinh mình bị viru không đanh được dâu và chữ).
Đại hội Nhà văn Việt Nam dở hơi !
Nguyễn Quang Vinh - Dù rủi ro không có ai đề cử, anh Hữu Thỉnh không ứng cử thì tôi cứ bỏ phiếu bầu anh Hữu Thỉnh làm chủ tịch Hội. Nước Nam này không có ai xứng đáng với vị trí ấy đâu, ngoài anh Hữu Thỉnh. Dứt khoát như vậy.
Phó chủ tịch Hội Nguyễn Quang 
Thiều và T/g Nguyễn Quang Vinh
Ngày mai bắt đầu Đại hội Nhà văn Việt Nam.
Tôi cứ bầu anh Hữu Thỉnh làm Chủ tịch.
Dứt khoát vậy đi.
Lý luận: Vì chỉ có anh Hữu Thỉnh mới đủ sức khoẻ, kiên nhẫn, háo hức khi nghe suốt những lời chế nhạo, chửi mắng lung tung tang tang của các hội viên như thế. Nhìn gương mặt anh ấy khi bị người khác mắng sao mà dễ mến, sao mà đắm say, sao mà mê tơi đến vậy.

Vì chỉ anh Hữu Thỉnh mới chịu đựng để làm tờ trình, để báo cáo, để trình bày, đi lên đi xuống xin ngân sách ở mức ai nhỡ đi theo anh ấy dễ phát điên, với một ứng xử nhũn, với những âm điệu trình bày lúc cao vút lúc bi ai, khó ai có thể so bì được.

Vì chỉ có anh Hữu Thỉnh mới đủ phấn khởi nghe thơ của hội viên, từ ngày này qua ngày khác, miền này qua miền khác, tỉnh này qua tỉnh khác, nghe mê đắm và mặn mà, ánh mắt chớp, hơi thở dồn, hai cánh tay giang rộng chào đón, khiến bất cứ ai từng đọc thơ cho anh ấy nghe đều tự thấy mình là số 1.

Vì chỉ có anh Hữu Thỉnh mới có thể trụ được ghế Chủ tịch ở một Hội mà bất cứ Hội viên nào cũng đều sang sảng nói giọng chủ tịch, bất cứ Hội viên nào cũng là số 1, không kiếm được anh nào thừa nhận mình là số 2.

Vì chỉ có anh Hữu Thỉnh mới luôn nở một nụ cười mặc định với từng hội viên, và thăm hỏi, và luôn bật ra không nao núng từ “ tốt quá” dù bất cứ thông tin nào xảy ra, anh ấy đều vững vàng đóng khung từ “ tốt quá” đến “ tuyệt vời”.

Vì chỉ có anh Hữu Thỉnh lúc nào cũng sẵn sàng viết lời tựa cho các tập thơ già thơ trẻ và ngôn từ, hành văn, sự nồng nhiệt trong câu, trong diễn đạt ở tập nào gần như cũng giống nhau vì anh ấy biết cách hổn hển với thơ các hội viên, và bao giờ cũng coi thơ của hội viên là đỉnh cao của thơ ca Việt Nam, không có đỉnh thấp.

Dù rủi ro không có ai đề cử, anh Hữu Thỉnh không ứng cử thì tôi cứ bỏ phiếu bầu anh Hữu Thỉnh làm chủ tịch Hội. Nước Nam này không có ai xứng đáng với vị trí ấy đâu, ngoài anh Hữu Thỉnh.

Dứt khoát như vậy.

***

Đại hội Nhà văn lần thứ 10.

Sáng.

Đâu chừng 10 giờ thì sân khách sạn La Thành bắt đầu ồn ào.

Xe Grap, tacxi nối đuôi nhau chui vô cổng.

Các đại biểu từ bốn phương tám hướng cùng về.

Đại biểu ở ngay Hà Nội cũng tới để đón bạn bè, hóng hớt li ca phê, cốc bia.

Lễ tân như hội chợ quê. Cười. Mắng. Bắt tay. Nói tục. Kéo va li, cắp nách túi xách, ngồi xổm kí tặng sách nhau, hớn hở.

Mấy em lễ tân mồ hôi vã, có lẽ các cháu lần đầu thấy một đại hội mà hầu hết đều người già nhưng xí xa xí xớn như con trẻ, nói tục hơn cả lũ Teen bây giờ, những cái tên nhà văn, nhà thơ sáng loà mà nếu không có dịp này, các cháu còn lâu mới biết mặt.

Quán ca phê sát cổng tràn ngập nhà văn.

Tôi bị cuốn vào một bàn.

Những cánh tay đưa ra:

-Ôi Lập đấy à, khoẻ không em?

-Ơ kìa thằng Lập.

-Em Vinh mà.

-Úi giời, ngồi xuống, Vinh hay Lập quan trọng đéo gì. Cho 1 bia em ơi.

Một Cụ nhà văn gầy nhom:

-Biết tình hình Trung ương bầu bán tới đây thằng nào với thằng nào chưa?

-Ông hâm, đại hội của ta không lo, lo tận Trung ương. Có tiếp tục bầu Hữu Thỉnh không?

-Không bầu lão lấy đéo ai đọc diễn văn khi anh em mình tạ thế. Lão viết và đọc thôi rồi luôn. Hay lắm. Mày chưa có dịp nghe nhỉ?

-Ừ đúng đấy, Hội mình khoản viết và đọc điếu văn đéo ai qua Thỉnh. Bầu nhé. Tao đi dự đám nhiều, đám nào cũng có câu “ Anh mất đi là một thiệt thòi vô cùng to lớn, không gì bù đắp, không ai thay thế được, những tác phẩm anh để lại cho đời như ánh sáng của đức nhân văn…”

-Có thằng nào đọc của thằng nào đâu mà ánh sáng với nhân văn.

-Này, thế vừa rồi trao giải về biển đảo sao tao không biết nhỉ?

-Khổ, mấy ai biết để kịp gửi tác phẩm đâu, nghe nói quỹ tồn 1 tỉ thì trao gấp, giải ngân trước khi hết nhiệm kì, nên thằng nào kịp gửi tới là có giải tất, đủ 1 tỉ dừng.

-Này các bố, ngồi lâu thế, vào lấy phòng kìa.

Thế là vắng đi một lúc.

Có một cậu trẻ ngồi im trước cái bàn ngả nghiêng ly chén, cà phê có, bia có, còn gương mặt cậu trẻ nặng chịch.

-Mày không vào lấy phòng à? Đoàn tỉnh nào?

-Dạ em ở trong Nam ra.

-Rồi, sao buồn thế?

-Dạ… Các cô các chú kéo ghế lại đây, ngồi quây quần, bàn chuyện văn chương thế sự xong, các cô chú kéo đi, xong, còn cháu ở đây, giờ cũng xong luôn rồi…

-Là sao mày?

-Dạ… Sau khi bàn cãi sôi nổi về văn học, nhân sự đại hội, các cô chú kéo đi hết, còn cháu, mà cháu thì không đủ tiền trả. Ai cũng chúc cháu nhà văn trẻ. Cháu viết văn mà các cô các chú toàn khen thơ cháu hay. Xong, đi cả…

Nhiều nhà văn cả tỉ năm mới gặp nhau. Dí mặt vào nhau nhìn rồi ù oà, cười, ôm nhau hân hoan cứ như ở thế giới khác mới về.

Nhà thơ Nguyễn Việt Chiến cuốn lấy tay tôi:

-Vinh. Thằng chó này. Đứng yên đấy.

Tôi đứng yên.

Anh Chiến chạy tới nơi để túi xách, rút ra cuốn sách, viết, kí, mang tới:

-Sách mới của tao. Có viết đến thời kì tao bị đi tù, hay lắm, vinh dự tự hào.

Ăn cơm. Ăn cơm các ông các bà ơi.

Một dòng người tóc bạc, lưng còng rồng rắn kéo nhau vào phòng ăn.

-Chúng nó tệ nhỉ, xây cái phòng ăn mà lên tới mười mấy bậc, sức yếu, lên thế đéo nào được.

-Để em dìu bác.

-Tao cố. Đi thẳng thớm chúng nó thấy khoẻ, may ra còn bầu vào Ban chấp hành.

Các nhân viên khách sạn tươi như hoa.

6 người một mâm nhưng các nhà văn thì thích ngồi đông hơn.

-Dạ thưa, một mâm 6 người thôi ạ.

-Vẽ. Tao đi ăn cỗ cưới và cỗ đám ma, một mâm 10 người quen rồi.

-Thức ăn được đấy chứ, nhỉ, toàn món mềm, răng yếu lắm rồi.

-5 năm 1 lần mới được Hội cho ăn chung, không có bia rượu nhạt mồm quá.

Anh Hữu Phương gọi 3 cô nhà văn trẻ của đoàn Quảng Bình về ăn.

Tiếng cô nào trong điện thoại:

-Bọn em ăn ngoài rồi ạ, ăn với các chú, toàn nghe nói tục, sợ chết được.

Hữu Phương cười.

Góc phòng ăn, một bà nhà thơ gọi tha thiết vào máy:

-Con dâu à, mẹ tới rồi, đang ăn với các nhà văn, nhà thơ, ừ, toàn nổi tiếng hết con ạ. Cái váy con cho mẹ mượn bó sát mông, lườn, ông nào cũng ngắm con ạ. Ừ. Nó hơi chật. Kệ đi. Chỉ có điều, đi đái hay bị vương vào váy, xấu hổ chết được.

Chưa lúc nào sách được trân quý trao nhau, kí tặng nhau dồn dập như thế này.

Thơ nhiều vô tận.

Vừa tặng vừa đọc thơ vang trời.

Nghe nói ở Mỹ dừng điều tra phiếu gian lận 2 ngày để dành thời gian theo dõi Đại hội Nhà văn Việt Nam lần này.

***

Đại hội Nhà văn Việt Nam lần thứ 10/ Hội nghị đảng viên.

Chiều nay thì đông kín tiền sảnh.

Các đoàn nhà văn đã về hết.

Các quán cà phê và bia trong và trước khách sạn La Thành toàn nhà văn ngồi.

Đọc thơ, tặng sách, chụp ảnh, tưng bừng.

16g họp hội nghị Đảng viên.

Mình gọi cho anh Hữu Phương thì thầm:

-Anh làm sao cắp nách em vào được hội nghị này không nhỉ? Nhìn em giống đảng viên không?

Hữu Phương từ tốn:

-Ông thậm chí giống đảng viên hơn tôi.

Cười khùng khục.

Lên gác vào Hội trường, có chút hồi hộp, vì nếu Ban tổ chức phát hiện ra mình không đảng viên mà vào dự, đuổi thẳng cổ, xấu hổ chết.

Nhỉ?

Vâng ạ.

Hoá ra vào cửa tự do không soát vé.

Nhìn rõ có mấy lão không đảng viên còn xăng xái đi lại, chào hỏi, bắt tay, thì thầm, kéo ghế, ngồi nghiêm chỉnh hơn đảng viên.

Hơn 3/4 đại biểu tóc bạc hoặc hói. Nữ ít. Trên bàn chủ tịch, anh Hữu Thỉnh đang phát biểu về một vài nội dung gì đó chả nghe thấy gì, chỉ biết chắc chắn là anh Hữu Thỉnh đang nói, vì đứng trên bục, còn âm thanh chủ yếu là các đại biểu nói chuyện râm ran, nói chuyện say mê, cười thoải mái.

Sau đó có ông gì to to, lên bục, nghe câu được câu chăng, đại khái là ca ngợi các nhà văn, ca ngợi những tác phẩm văn chương phục vụ đất nước, sau đó như quy trình phát biểu, chúng tôi hy vọng rằng, nhiệm kì tới, sẽ…

Phó chủ tịch Hội Nguyễn Quang Thiều ngồi ở góc, rụt rè, cố ý thả râu tóc để già hơn tuổi, cho xứng danh tân chủ tịch nếu bầu trúng.

Mấy nhà văn nữ vừa đi sắm váy về lượn như cá cảnh từ hàng ghế thứ nhất đến hàng ghế 30 trong tư thế rúc rích, liếc xéo hoặc giả vờ nghiêm trang đọc tài liệu.

Mình hỏi anh Thiều, nghe đồn, ông Trần Tuấn Anh, Bộ trưởng công thương, cũng là hội viên à? Thiều vuốt ria mép gật đầu: Đúng rồi. Thơ.

Không thấy tới để hỏi về thuỷ điện mùa lũ cái nhỉ? Thiều cường khùng khục.

Đột ngột vang lên tiếng vỗ tay.

Mọi người ngơ ngác.

Thế họp xong rồi à?/ Xong rồi/ Không quán triệt gì ở hội nghị đảng viên này à? / Ai dám quán triệt/ Thế họp làm gì?/ Thì họp thôi, chứ biết làm gì?/

Gặp vội anh Hữu Thỉnh.

-Vinh hả em, khoẻ không?

-Em khoẻ ạ.

-Tốt quá.

-Hôm qua em vừa bỉ bôi anh trên facebook đấy.

-Thế à. Rất tuyệt vời.

Chen nhau phấn khởi nhận thẻ đại biểu và quà tặng.

Xác nhận, Hội Nhà văn quá tuyệt, ảnh ông nào trên thẻ cũng trẻ tươi, trẻ hơn mấy chục tuổi. Hỏi ra, ảnh này có từ thời các ông vào Hội thời trẻ, Hội chăm chút giữ ảnh đến giờ. Nể.

Hỏi Hữu Phương, nghe là Hội mình có 1116 hội viên anh ạ.

Hữu Phương nói, đó là tính cả hội viên đã mất đấy. Nhiệm kì nào cũng mất mấy chục, phấn đấu ngang ngửa với kết nạp mới.

Hội trường là những đại biểu nhà văn tiêu biểu. Không có họ không có văn chương Việt. Toàn người nổi tiếng. Cho nên cách hay nhất khi gặp các anh, các bác là cứ vác chuyện sân khấu ra nói, ai cũng nghe chăm chú.

Ai đó nói, giải thưởng Nhà nước, giải thưởng Hồ Chí Minh năm nay của Hội đề nghị đông nhỉ/ Lại còn xét chán ra/ Ông nào chết dễ được, thằng còn sống ngồi đó mà mơ.

Gặp cậu nhà văn trẻ mang đống nợ tiền hồi sáng, thân thiết hỏi, em ở tỉnh nào, ra bia và đọc thơ với các anh các bác nhé? Mới một ngày, cậu ta đã khôn hẳn ra/ Không ạ, cháu là nhân viên khách sạn.

Nguyễn Quang Vinh
(FB Nguyễn Quang Vinh)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét