Thứ Sáu, 9 tháng 1, 2015

Một tỷ lấy mạng người: Phút sinh tử trong chiếc ôtô

Một tỷ lấy mạng người: Phút sinh tử trong chiếc ôtô
Cặp vợ chồng có cơ sở làm ăn ở TP.HCM, Bình Dương đã thuê nhóm sát thủ từ Hà Nội giết người đàn ông với giá 1 tỷ đồng, sau đó băng này săn lùng để "xử" luôn người đã thuê chúng.

Đoạn đường nơi anh Phú bị bắn.
Những ngày đầu năm 2015, Công an tỉnh Bình Dương đang khẩn trương hoàn tất hồ sơ điều tra một vụ án nghiêm trọng có tình tiết rất đặc biệt: vợ chồng một nữ doanh nhân có cơ sở làm ăn khá nổi tiếng ở TP.HCM, Bình Dương đã thuê một nhóm sát thủ từ Hà Nội vào ám sát một người đàn ông 41 tuổi với giá... 1 tỷ đồng.

Càng ly kỳ hơn khi sau đó bọn giết thuê săn lùng để “xử” luôn cặp vợ chồng đã thuê chúng. Cầm đầu là một cảnh sát chống tội phạm ma túy bị sa thải, đồng thời cũng là “bố già” ma túy nên có nhiều kinh nghiệm xóa dấu vết sau khi gây án.

Anh Nguyễn Tấn Phú (43 tuổi, ngụ xã Hòa Phú, huyện Củ Chi, TP.HCM) là người kinh doanh bất động sản. Cuộc sống khá thoải mái nên hàng ngày anh này lái ôtô 7 chỗ Captiva Chevrolet đời 2008, màu đồng BKS 61L đi lại, làm ăn.

Sáng 6/1/2013, anh Phú gọi cho một đồng nghiệp buôn bán đất tên Hải, nhà ở Bình Dương, hẹn đến quán cà phê Amazon thuộc khu dân cư Chánh Nghĩa, TP.Thủ Dầu Một để bàn công việc. Hẹn với bạn xong, anh Phú thong thả lái xe theo tỉnh lộ 8 từ xã Hòa Phú, Củ Chi, TP.HCM sang Bình Dương.

Khi vào khu dân cư Chánh Nghĩa, anh dự định ăn sáng trước, lát gặp bạn chỉ uống cà phê nên chạy xe theo đường Hoàng Văn Thụ ghé vào quán cơm tấm Mỹ Tiên. Nhìn đồng hồ đã 8 giờ 20 phút, anh Phú giảm tốc độ đồng thời bấm các kính cửa xe lên (do buổi sáng trời mát nên lúc xuất phát từ Củ Chi, anh hạ kính để hưởng gió tự nhiên).

Đang tập trung tìm chỗ tấp xe vào lề, anh Phú giật mình khi nghe một tiếng nổ "đùng" ngay trên đầu mình. Tiếng nổ chát chúa để lại một cụm khói nghẹt mùi thuốc súng trong không gian chật hẹp chưa được mở máy điều hòa của chiếc ôtô.

Theo phản xạ, anh Phú đạp thắng rồi quay đầu thật nhanh ra phía cửa kính. Trước khi cúi đầu ôm vô lăng theo bản năng tự vệ, anh kịp nhìn thấy hai người đàn ông mặc toàn đồ đen, đeo khẩu trang, mũ kết che sụp mặt chở nhau trên xe máy màu xanh phóng vọt đi.

Tên ngồi sau kẹp nách một cây súng dài cỡ 60 - 70 cm giơ lên y hệt điệu bộ của một gã cao bồi cưỡi ngựa vừa bắn xong một phát đạn chính xác, đang hả hê, tự mãn với thành tích của mình. Một cảnh y chang trên phim Mỹ vừa xảy ra trong buổi sáng đẹp trời, ngay giữa TP.Thủ Dầu Một yên bình.

Anh Phú bàng hoàng rồi rụng rời tay chân khi nhận ra anh chính là mục tiêu hay "con mồi" của hai gã cao bồi cưỡi "ngựa sắt" bịt mặt đó. Chúng muốn giết anh, chúng đã theo dõi anh từ lâu và luôn như bóng ma rình rập từng sinh hoạt, đi lại của anh. Sáng nay là thời điểm thuận lợi để chúng nổ súng kết liễu anh.

Có lẽ chúng đã theo anh từ Củ Chi, qua nhiều chặng đường rồi đợi khi anh giảm tốc độ xe để tấp vào lề, chúng mới ra tay! Trong lúc gục đầu xuống vô-lăng, anh Phú suy nghĩ rất nhanh nhiều thứ trong đầu. Anh cho rằng mình đã khôn ngoan khi làm động tác này. Hai tên sát thủ nhìn qua cửa kính thấy anh gục xuống vô-lăng nên yên chí là anh đã trúng đạn, chắc chắn máu từ mang tai đang tuôn ra, anh đang hít thở những hơi cuối cùng... 


Nạn nhân bị bắn khi đang ngồi trong chiếc Captiva Chevrolet.

Nhìn điệu bộ ngông nghênh, đắc ý của tên cầm súng đủ thấy chúng hết sức tin tưởng là anh đã chết hoặc sẽ chết trong chốc lát. Chúng không cần quay lại để bắn "phát ân huệ" là vì thế... Càng nghĩ, anh Phú càng sợ hãi đến lịm người. Anh vẫn gục đầu trên vô-lăng để đánh lạc hướng hai tên sát nhân, nhưng hai tay đang lần tìm khắp thân thể xem có chỗ nào bị ướt không. Không ướt, không đau có nghĩa là không chảy máu, không bị thương, có nghĩa là thoát chết trong gang tấc. Đúng là được phù hộ nên mới có điều kỳ diệu, may mắn như thế.

Liếc qua kính xe, thấy hai tên "hắc y" đã mất dạng và tin chắc chúng sẽ không quay lại với khẩu súng chết tiệt đen ngòm, anh từ từ ngước lên. Trên trần xe có nhiều vết xước, chứng tỏ phát đạn chúng bắn ra là đạn chùm. Phát này mà chính xác thì nửa bên mặt của anh đã tan nát, nhầy nhụa, khó mà giữ được mạng sống!

Hít mấy hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, anh bắt đầu phân tích điều may mắn đã cứu mạng anh trong đường tơ kẽ tóc. Đó chính là tấm kính cửa xe bên tay trái chỗ anh ngồi lái. Anh nhớ rõ khi đó mình đang bấm kính lên. Đó cũng là lúc nòng súng dài của bọn sát nhân thò vào xe, ngắm vào đầu anh để chúng siết cò. Chính tấm kính trong quá trình trồi lên đã đẩy nòng súng ngước lên nên chúng bắn trật, chùm đạn cày lên trần xe, khói từ nòng súng khét nghẹt trong xe...

Anh Phú đưa tay vuốt ve tấm kính, “ân nhân” vừa cứu mạng mình. Chuyện gì xảy ra nếu không có nó? Vợ anh góa bụa, con anh mồ côi cha, dòng họ và bạn bè phải thương tiếc tiễn đưa anh và bao nhiêu dự định làm ăn, vun vén cho gia đình sẽ gãy ngang tức tưởi.

Quá kinh khủng! Nghĩ đến đó anh Phú bỗng hết sợ hãi, thay vào đó là cơn giận sôi sục những kẻ âm mưu đẩy anh vào chỗ chết. Anh quyết đấu lại với chúng, phải tố cáo chúng, vạch mặt chúng để pháp luật trừng trị. Anh thấy mình mạnh mẽ hơn nhiều. Anh mở cửa xe, bước ra ngoài. Phía trước là một số anh lái xe ôm, tài xế taxi đang đứng bàn tán. Anh bước đến gần hỏi họ:

- Các anh có biết chuyện gì vừa xảy ra không?

Họ lắc đầu:

- Không biết, chỉ nghe một tiếng nổ không rõ từ đâu...

- Các anh có thấy hai thằng mặc đồ đen, che mặt chở nhau trên chiếc xe máy màu xanh vừa chạy ngang đây không?

- Nãy giờ nhiều xe qua lại nên chúng tôi không để ý, mà có chuyện gì liên quan đến hai thằng đồ đen đó à?

- Tụi nó muốn giết tui bằng súng, nhưng may quá tụi nó bắn trật...

Mấy anh kia tròn mắt, chặc lưỡi: Trời đất ơi... Sao mà như phim vậy, anh có bị sao không?

Anh Phú phủi áo, lắc đầu: May mà không sao...

Mấy người kia đồng loạt khuyên anh nên báo ngay cho cơ quan công an để truy bắt hai thằng độc ác đó. Anh Phú gật đầu: "Đúng! Phải báo công an để ngăn chặn, chúng biết mình chưa chết, quay lại bắn tiếp. Hơn nữa còn chuyện an nguy của gia đình. Quan trọng hơn là chỉ có công an mới tìm ra kẻ đã thuê chúng giết mình...".

Trên đường lái xe đến cơ quan công an, anh Phú vẫn đau đáu câu hỏi trong đầu: "Sáng nay mình chỉ gọi điện thoại cho một người nói rõ địa điểm sẽ đến gặp. Tại sao chúng biết để đón đầu, phục kích mình? Chúng nghe lén được điện thoại của mình ư? Nếu chúng làm được việc tày trời này thì nguy hiểm quá..."

Không ai ngờ rằng trong một quán cà phê ở gần nơi anh Phú bị chặn bắn, có hai gã đàn ông đội mũ sụp, đeo kính đen, cầm tờ báo lớn che trước mặt đang theo dõi hành động của anh từ trước, trong và sau khi hai tên sát thủ áp xe máy vào ôtô của anh nổ súng...

Hai tên áo đen, bịt mặt ám sát anh Phú là ai? Anh không hề quen biết và chúng cũng chẳng có thù oán gì với anh. Vậy tại sao chúng phải khổ công theo dõi và rắp tâm hại nạn nhân?

Ngay trong buổi sáng thoát chết nhờ may mắn (6/1/2013), anh Nguyễn Tấn Phú đã đến cơ quan công an trình báo sự việc xảy ra. Nếu đúng như những gì anh Phú trình bày, đây là vụ án giết người có tổ chức đặc biệt nghiêm trọng. Đó là nhận định của cơ quan cảnh sát điều tra - công an tỉnh Bình Dương (Phòng CSĐT) và công an TP.Thủ Dầu Một.

Bằng tinh thần khẩn trương điều tra, truy bắt tội phạm, lúc 10h cùng ngày, lực lượng liên ngành gồm Phòng CSĐT, công an TP.Thủ Dầu Một, Viện KSND tỉnh Bình Dương... đã thực hiện khám nghiệm hiện trường nhằm tìm kiếm thêm thông tin, chứng cứ.

Theo biên bản lưu trong hồ sơ vụ án, hiện trường là đoạn đường Hoàng Văn Thụ, thuộc khu phố 11, tổ 98, khu dân cư Chánh Nghĩa, TP.Thủ Dầu Một, Bình Dương. Mặt đường bằng bê tông nhựa nóng, gồm hai làn xe, mỗi làn có bề rộng 8 mét, cách nhau bằng dải phân cách cố định, chạy dọc hướng bắc - nam.

Tại vị trí sát lề đường hướng đông, phía trước quán ăn Kim Dung 05 tại ô 24-25 khu phố 11, tổ 98, cách cửa trước quán Kim Dung 05 6,3 mét, cách quán Mỹ Tiên 20 mét, phát hiện các mảnh nhựa vỡ màu trắng - đen nằm rải rác trên diện rộng 20x30cm. Cũng tại đây, phát hiện các hạt kim loại màu trắng không rõ hình dạng, hạt lớn nhất có kích thước 0,2x0,5cm nằm rải rác. 


Tiệm chụp hình Minh Hùng gần chùa Bà Bình Dương.

Qua kiểm dấu vết trên ôtô Captiva Chevrolet biển số 61L..., tại vị trí mép trên của cánh cửa bên trái cao cách trục bánh xe 155cm, có vết bể thanh nhựa chắn kính, kích thước 6 x 5 cm, bờ mép nham nhở. Tương ứng với vị trí này, phía trên thành xe có vết lõm kích thước 6,5 x 4 x 1,5 cm, bên trong vết lõm này có các hạt mảnh kim loại không rõ hình dạng màu trắng và các mảnh nhựa vỡ...

Cùng với việc khám nghiệm hiện trường, cơ quan điều tra cũng đề nghị anh Phú cố nhớ xem trong các mối quan hệ tình cảm, làm ăn, sinh hoạt... có quan hệ nào "trục trặc" dẫn đến mâu thuẫn, thậm chí thù hận không?

Anh Phú suy nghĩ một lúc, bỗng sực nhớ ra, reo lên: "Có thể là ông H...". Sau đó anh kể: "Khoảng năm 2006 - 2008, tôi có cho ông H. mượn hơn 1,5 tỷ đồng nhưng sau đó đòi ông ta không trả. Vì thế, năm 2011 tôi kiện ra TAND huyện Củ Chi. Đến tháng 5/2011, tòa Củ Chi tuyên buộc ông H. trả tiền cho tôi.

Đến tháng 7 cùng năm đó có quyết định thi hành án buộc ông H. phải trả nợ, nhưng ông ta vẫn không trả dù đã được mời lên thỏa thuận nhiều lần... 24 giờ trước khi bị hai tên áo đen phục bắn, cơ quan thi hành án có thông báo cho tôi biết là hai ngày nữa (tức 7/1/2013) họ sẽ kê biên, cưỡng chế mấy lô đất của ông H. để bán đấu giá lấy tiền trả cho tôi...".

Ngừng một chút, anh Phú thẳng thắn bày tỏ quan điểm của mình với điều tra viên: "Nhưng tôi nghĩ ông H. không nhúng tay vô vụ thuê người ám sát tôi, bởi ông này tính tình hiền lành, chẳng qua gặp lúc bất động sản đóng băng, đất không bán được nên không có tiền trả nợ. Hơn nữa, suốt quá trình giải quyết ở tòa, thi hành án, tôi với ổng cũng nhiều lần gặp nhau vui vẻ, lần nào ổng cũng hứa sẽ trả nợ. Tôi tin ông H. không dám làm chuyện động trời như thuê người giết tôi...".


Nạn nhân bị bắn bởi súng hoa cải.

- Vậy ai là người anh thấy đáng nghi ngờ nhất? - điều tra viên hỏi và nhìn thẳng vào mắt anh Phú. Anh Phú suy nghĩ một lát gục gật rồi thở dài:

- Tôi nghi ngờ người trong gia đình...

- Hả...? - điều tra viên không giấu được ngạc nhiên, hỏi lại:

- Người trong gia đình à? Anh có nhầm lẫn hay vì bức xúc việc gì đó riêng tư mà vội vã kết luận như thế?

- Tôi suy nghĩ kỹ rồi, chỉ có người đó mới dám làm và có khả năng thuê sát thủ giết tôi thôi!

Ngừng một lát cho bớt xúc động, anh Phú kể tiếp:

- Từng có hai gã giang hồ từ Sài Gòn lên gặp tôi hăm dọa và nói thẳng là họ được bà ấy thuê để dằn mặt tôi...

Đây là thông tin rất đáng chú ý, điều tra viên nhắc nhở:

- Anh Phú cứ bình tĩnh, kể chi tiết điều anh vừa nói! Nhưng trước hết anh hãy cho cơ quan điều tra biết trong buổi sáng xảy ra sự việc, trước khi bị hai đối tượng đuổi theo xe bắn anh, anh có gặp gỡ, giao tiếp hay điện thoại cho ai không?

- Sáng hôm đó, khoảng 8h, tôi có gọi điện thoại cho một người bạn, hẹn đi uống cà phê rồi bàn chuyện làm ăn. Tôi không gặp thêm bất kỳ một người nào ngoài vợ tôi là Lê Ngọc Huệ. Tôi có nói cho Huệ biết việc chuẩn bị đi từ Củ Chi sang Bình Dương lo công việc...

- Vậy người trong gia đình mà anh nghi ngờ là...

- Không! Không bao giờ tôi nghi ngờ vợ tôi...

- Vậy thì ai?

- ... Bà Danh, chị ruột của vợ tôi, chắc chắn bà đó chứ không ai khác!

- Anh có cơ sở nào khẳng định điều đó?

- Có chứ... Có lẽ bả sẽ thất vọng khi biết tôi đã thoát chết...

- Anh khai rõ hơn về đối tượng nghi vấn này?

Anh Phú bắt đầu kể: "Bà Danh tên đầy đủ là Lê Mỹ Danh, sinh năm 1963, có chồng là Đào Xuân Thao, sinh năm 1958. Hai người có hộ khẩu thường trú trên đường Trần Khắc Chân, phường 9, quận Phú Nhuận, TP.HCM. Bà Danh, ông Thao là chủ hai tiệm chụp hình cùng có tên là Minh Hùng, một tiệm trên đường Cộng Hòa (gần vòng xoay Lăng Cha Cả, quận Tân Bình). Tiệm còn lại gần chùa Bà, TP.Thủ Dầu Một - Bình Dương..."

Sở dĩ tôi nghi bà Danh thuê người giết tôi vì lý do sau: Năm 1999, vợ tôi có mua lô đất 100m2 gần chùa Bà - Bình Dương. Năm 2008, đất này được cấp giấy chứng nhận sử dụng đất (sổ đỏ) mang tên vợ tôi là Lê Ngọc Huệ. Năm 2009, bà Danh mượn sổ đỏ lô đất trên để làm giấy phép kinh doanh tiệm chụp ảnh, rửa hình. Vì là chị em ruột tin tưởng nhau nên vợ tôi đã đưa sổ đỏ cho bà Danh. Từ đó, bà Danh giả chữ ký của vợ tôi, làm thủ tục tặng mảnh đất trên cho mẹ ruột của bà và là mẹ vợ tôi tên Nguyễn Thị Đầm và bán cho một người khác (theo bản án số 174/2014/DS-PT của TAND tỉnh Bình Dương.

Bà Nguyễn Thị Đầm trình bày: Bà Đầm là mẹ ruột của bà Lê Mỹ Danh và bà Lê Ngọc Huệ. Năm 1999, vợ chồng bà Danh có mua của bà Mai mảnh đất 95,5m2 tọa lạc tại đường Nguyễn Du, phường Phú Cường, TP.Thủ Dầu Một. Do bà Danh không có hộ khẩu thường trú ở Bình Dương nên nhờ bà Huệ đứng tên giấy tờ mua bán đất và giấy chứng nhận quyền sử dụng đất. Đến năm 2009, bà Huệ làm thủ tục sang tên cho bà Danh, nhưng gặp khó khăn vì ông Phú (chồng bà Huệ) cản trở, nên bà Huệ và bà Danh thống nhất sang tên cho bà Đầm theo hình thức tặng cho...

Từ vấn đề này phát sinh mâu thuẫn, vợ chồng tôi (anh Nguyễn Tấn Phú) đã làm đơn kiện ra tòa. Bà Danh đã thuê "Sáu Đực" và "Hùng quận 8" lên gặp tôi hỏi giọng điệu khuyên nhưng thực chất là đe dọa với nội dung: Không nên can thiệp vào chuyện tranh chấp giữa vợ tôi với bà Danh vì đó là chuyện gia đình. Còn không thì tôi sẽ bị xử... Hai người này đã xưng danh và giới thiệu là được bà Danh thuê đến gặp tôi. Sáu Đực tuổi ngoài 50, rất to con, cao 1m70; Hùng quận 8 khoảng 40 tuổi, da đen, to con cũng cao khoảng 1m70 người miền Bắc...".

Cặp vợ chồng có cơ sở làm ăn ở TP.HCM, Bình Dương đã thuê nhóm sát thủ từ Hà Nội giết người đàn ông với giá 1 tỷ đồng, sau đó băng này săn lùng để "xử" luôn người đã thuê chúng.


(còn tiếp)
Theo Song Huy
http://news.zing.vn/Mot-ty-lay-mang-nguoi-Phut-sinh-tu-trong-chiec-oto-post499377.html

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét