Đọc những bình luận cuối bài mình rất thích. Họ coi bán xôi cũng là một nghề có ích cho xã hội như giảng viên đại học, nên bán xôi cũng có sao đâu. Còn hơn là không tự mình lo được cho cuộc sống của chính mình và gia đình mình. Lớp trẻ có suy nghĩ độc lập, muốn làm theo sở thích của mình, qua đó đóng góp cho xã hội, như vậy đất nước mới phát triển toàn diện. Còn người già quen sống trong kìm kẹp nên làm gì cũng sợ, thích sống theo kiểu bầy đàn, định làm gì mà thấy nhiều người không làm theo hay phản đối là sợ không dám làm; hoặc vừa làm vừa nghe ngóng dư luận, có người chê là bỏ. Đấy là lý do tại sao người già cứ bắt con cái học thật nhiều, nhồi nhét kiến thức thật nhiều để vào được đại học, để kiếm được việc làm trong khu vực nhà nước.
Giảng viên đại học có nên gạt sĩ diện để đi bán xôi?
Tôi năm nay 40 tuổi, có chồng và 3 con nhỏ (2 đứa sau sinh đôi). Bản thân tôi con nhà gia giáo, ngày trước có tiếng là xinh xắn giỏi giang và là niềm tự hào của bố mẹ khi có bằng thạc sĩ ở nước ngoài. Không những thế trong thời gian đi du học, tôi còn dành dụm được cả tiền tỷ mang về mua nhà. Vì ước mơ từ nhỏ là đứng trên bục giảng và cũng là chiều theo mong muốn của bố mẹ nên sau khi về nước tôi bước chân vào nghề giảng viên, đó cũng là sai lầm lớn nhất của tôi.
Mới đầu cái danh xưng giảng viên ấy khiến cả tôi lẫn bố mẹ đều cảm thấy tự hào. Hàng xóm, người quen và xã hội đều ngưỡng mộ (có thể là ý nghĩ của tôi). Ngay đến cả việc lấy chồng của tôi cũng dễ vô cùng, vì chỉ cần nghe danh con dâu tương lai là giảng viên một trường đại học là bố mẹ chồng tôi đã gật đầu đồng ý. Thế nhưng dần dần cuộc sống cơm áo gáo tiền khiến tôi nhận ra tôi đã quá ảo tưởng, rằng giảng viên chỉ là cái danh hão và chẳng thể cho tôi cuộc sống giàu sang sung túc như tôi tưởng.
Đồng lương cả hai vợ chồng cả tháng không quá nổi chục triệu phải gánh gồng một nách 3 con nhỏ. Lúc nhỏ là tiền bỉm sữa, lớn lên thì thêm khoản học hành… và hàng trăm thứ phải chi tiêu giữa đất thủ đô đắt đỏ. Chả thế mà kết hôn đã gần 15 năm nhưng hai vợ chồng tôi không có nổi một đồng tích lũy. Đã vậy năm nay tuyển sinh khó khăn, ngành tôi đang dạy ra trường rất khó xin việc nên sinh viên ít. Đồng nghĩa với việc trường cắt giảm mọi nguồn chi cho giảng viên, giờ thu nhập của tôi chỉ có lương cơ bản gần 5 triệu/tháng.
Mọi người có con chắc sẽ hiểu, chúng càng lớn thì các khoản phải chi tiêu càng nhiều. Con tôi ngoài học chính còn tốn một khoản tiền không nhỏ cho việc học ngoại khóa. Tiền lương của tôi bị cắt giảm đương nhiên việc môn học thêm của các con cũng bị giảm. Tôi thấy buồn tủi và thương các con vô cùng, đường đường hai vợ chồng trí thức mà để con không bằng bạn bè.
Những ngành học khác còn có thể làm dự án nghiên cứu khoa học để kiếm thêm chứ ngành của tôi không thể làm gì ra tiền. Tôi cũng nghĩ tới việc làm thêm như đi gia sư hoặc buôn bán. Nhưng gia sư thì phải kết nối với học sinh, đến nhà người ta để dạy mà đường đường là một giảng viên như thế thì mất mặt quá. Hơn nữa kiến thức phổ thông giờ cải cách nhiều, muốn dạy thì lại phải coi lại sách vở rất mất thời gian.
Nói chung là không thể sống được bằng nghề mà cũng chẳng có chuyên môn để làm thêm những việc tương tự, tôi thấy bản thân mình thực sự bất lực. Tình cờ hôm trước ghé hàng xôi gần nhà ăn sáng, tôi để ý thấy cách người ta kiếm tiền đơn giản quá. Chỉ việc thổi xôi với một ít bàn ghế bán buổi sáng, khách ra vào nườm nượp và chỉ việc thu tiền. Hỏi thu nhập của chị chủ một tháng thì bất ngờ vì gấp mấy lần thu nhập của tôi. Từ hôm đấy trong đầu tôi lóe lên ý tưởng sẽ mở hàng xôi để bán.
Nhưng mới là ý nghĩ chứ tôi cũng chưa dám nói với ai vì chắc chắn gia đình và bạn bè tôi sẽ phản đối. Bản thân tôi cũng rất băn khoăn bởi tôi là niềm tự hào của bố mẹ, đang làm nghề cao quý mà lại chường mặt ra đường bán xôi thì thật sự chẳng còn mặt mũi nào. Nhưng nghĩ kĩ thì chỉ có việc đó là đơn giản và kiếm tiền nhanh nhất, lại có thể trở thành bà chủ sau này khi quán mở rộng. Và theo dự tính của tôi, nếu sau này ăn nên làm ra tôi sẽ dành cả ngày cho việc bán xôi thay vì làm giảng viên với đồng lương còm cõi.
Càng nghĩ càng thấy tủi thân vì người ta có chồng để dựa dẫm, đằng này chồng tôi cũng đồng lương công chức ba cọc ba đồng. Ở đây đã có chị em nào giống hoàn cảnh của tôi mà bỏ công chức hoặc làm thêm những việc buôn bán tầm thường như thế này thì xin cho tôi lời khuyên.
Tôi nên chọn danh dự cho mình bằng cách tiếp tục công việc giảng viên với đồng lương bèo bọt hay bất chấp thể diện để chường mặt ra buôn bán?
Độc giả Thư Nguyệt (Hà Nội)
http://vietnamnet.vn/vn/doi-song/259992/giang-vien-dai-hoc-co-nen-gat-si-dien-de-di-ban-xoi-.html
- Tôi nghĩ đó là chuyện bình thường, lao động là vinh quang, hay nói cách khác là vật chất quyết định ý thức. Cuộc sống chúng ta đừng vì cái tôi quá lớn để rồi phải tự làm khổ bản thân mình. Bạn biết lý thuyết quá nhuyễn như vậy tại sao ko áp dụng vào thực tế đi chứ.
- Bán xôi thì có gì mà phải băn khoăn. Chẳng lẽ nghề là giảng viên cao quý còn bán xôi thì không cao quý à. Nghề nào đem lại lợi ích cho con người đều cao quý như nhau thôi. Biết bao người con thành đạt từ những nồi xôi, chiếc xích lô của các bà mẹ ông bố. Quan trọng là bạn có suy nghĩ, tính toán để thực hiện không, vì nghề gì mà làm ra tiền đều không dễ làm. Mà quan trọng là con của bạn, gia đình của bạn. Bạn yêu học sinh, yêu trường lớp nhưng còn con bạn, bạn có yêu không, có lo cho con mình tốt không. Bạn học hành và không thành công trong cuộc sống thì không phải con bạn cũng sẽ như vậy. Mình là cha mẹ, mình phải đem nhưng gì tốt nhất cho con mình. Tôi thực sự thấy buồn khi bạn suy nghĩ: Tôi nên chọn danh dự cho mình bằng cách tiếp tục công việc giảng viên với đồng lương bèo bọt hay bất chấp thể diện để chường mặt ra buôn bán? Và nếu bạn còn suy nghĩ như vậy thì bạn đừng nên ... bán xôi.
- Bạn không nên hỏi vấn đề này mới phải. Giảng viên hay thạc sĩ thì có gì to tát. Bản thân tôi cúng là giảng viên, thậm chí còn có bằng Tiến sĩ mà lương còn 4tr/ tháng. Nếu trông vào lương thì chắc khó đảm bảo cuộc sống. Tôi cũng phải buôn bán thêm thôi. Vấn đề là bạn suy nghĩ kỹ nên làm gì vì bán xôi ko dễ như bạn tưởng đâu.
- Bạn nên kiếm việc gần với nghề của bạn thì tốt hơn, bất đắc dĩ mới nên làm việc trái nghề. Làm việc gì cũng tốt miễn là xã hội chấp nhận được.
- Bạn học ở nước ngoài mà không biết KFC à ?. ông chủ đầu tiên là đại tá quân đội Mỹ đấy, sau đi bán gà chiên, giàu to, nổi tiếng thế giới. Hy vọng bạn sẽ tạo ra thương hiệu xôi Việt Nam.
- Có công việc nào là tầm thường đâu nhỉ? Mình thích nấu nướng, mình cũng muốn làm 1 gánh hàng phở bán đây. Thú thực với bạn, mình cũng là công chức ở một nơi nghe oai lắm, nhưng thu nhập chính để duy trì cuộc sống là mua cái gìrẻ và bán lại khi nó đắt lên, và mình luôn tự hào với các đồng nghiệp sang chảnh là "em đi buôn đấy, vui mà, ai cấm đâu!". Chúc bạn sớm thóat khỏi suy nghĩ tự trói buộc mình nhé! Bán xôi ở đâu cho tớ xin địa chỉ nhé!
- Bán xôi có gì đâu mà mất danh dự, có khi "thiên hạ" còn nể phục mình đằng khác. Làm bất cứ cái gì không vi phạm pháp luật và đạo đức. Với tư cách cũng là một giảng viên tôi xin được chia sẻ với bạn, khó khăn chỉ tạm thời thôi mà, nếu vợ chông đồng lòng chắc rằng sẽ vượt qu tất cả."chim quyên xuống đất ăn trùn, anh hùng gặp nạn vào rừng đốt than" đừng sỉ diện làm gì.
- làm thêm việc bán xôi hay cháo dinh dưỡng cũng tốt. chị làm quen sau thuê người bán và vẫn nên theo nghề của mình
- tôi bỏ công chức biên chế đi kinh doanh nhà trọ đây, có sao đâu? lao động là vinh quang bạn nhé
- tôi bỏ công chức biên chế đi kinh doanh nhà trọ đây, có sao đâu? lao động là vinh quang bạn nhé
- Bạn vừa kiếm tiền vừa học thạc sỹ ở nước ngoài thế nào? Sao không phat huy cách làm đó khi về nước. Tôi quan tâm đến chi tiết này vì kiếm tiền tỷ trong 2 năm học thạc sỹ thì bạn quá giỏi (tiết kiệm 25 ngàn USD/năm). Người giỏi kiếm tiền thế thì dễ dàng giải quyết mọi khó khăn phát sinh và chẳng phải hỏi "Nên đi bán xôi ở giữa thủ đô không?" Do vậy, câu chuyện này rất thiếu thực tế, có thể tác giả tự viết để câu view.
- Bạn có bằng Thạc sỹ, bạn là giảng viên của trường đại học nhưng bạn cũng như đại đa sô người Việt, đó là không hiểu và không định nghĩa được 1 cách chính xác và đầy đủ: Danh dự là gì
- @Hải Nguyễn Quốc: e ơi,không có tiền,ko nuôi được con thì có danh dự có mài được ra mà ăn ko?và phải biết quý lao động ko nhất thiết mình làm cái gì
- @Hải Nguyễn Quốc: Cái loại mở mồm là chê người Việt theo phong trào như bạn thì đúng là vô sĩ rồi. Khổng Tư nói xã hội mà quân kg ra quân, sư kg ra sư thì lọan. Đề nghị bạn fải giữ lấy lề, kg phải vì vật chất tầm thường mà đánh mất vị thế của bậc quân tử
- Thực ra bước đầu cũng khó khăn về tâm lý. nhưng rồi sẽ qua thôi
- Giảng viên mà hỏi thế thì xoàng quá.
- Bán xôi vinh dự bạn ạ. Em tôi bên Mỹ hai vợ chồng dạy đại học nhưng cũng thấy không dư dả gì, cô ấy cúng chạy vạy, viết sách, hoạt động truyến thông kiếm thêm. Riêng tôi U60 (nghĩa là không đến nỗi biết người biết của), hôm nọ vàomột văn phòng của một trường đại học (mà trước đó tôi ác cảm vì thấy nói thày cô năn ăn tiền của sinh viên). Nói thật tôi mê luôn các cô giáo và cả người làm văn phòng ở đó về trình độ, đức độ. Lương của các thày cô ở đấy thấy bảo kém mức ở các thành phố lớn trong Nam. Không lẽ Hà Nội không thể lo cho thày cô thu nhập xứng đáng. Kẻo người tốt khổ thì đau lòng lắm (kiêu như mình chăm làm vẫn nghèo, cũng hơi tủi). Cảm ơn.
- Công việc bán xôi là việc làm chân chính, lương thiện mà bạn nói "tầm thường". Vậy mà bạn là giảng viên đại học cơ đấy???
- @Lê Thạch Anh: Đồng ý với bạn nhưng việc kiếm 1 chỗ để bán xôi không dễ. Hết người nọ hạch đến người kia. Khó sống quá
- Tôi cũng giống nghề của bạn, rất hợp với suy nghĩ hiện tại của bạn. Từ lâu rồi cơ chế lương cho nhà sư phạm vậy đó. Tôi có đứa em gái Đại học ra trường mới 3 năm nhưng lương đã gấp gần 3 lần lương cơ bản của tôi, đằng đằng là tiến sĩ giảng viên chính trường đại học đó. Bạn nghĩ sao ? Do mình làm việc dở hay do cơ quan quản lý nhà nước ?
- Bạn là thạc sĩ mà quá kém, quá lười. Bây giờ thiếu gì việc để kiếm ngày vài trăm nghìn. Thật ra tôi nghi ngờ cái bằng của bạn vì thực tế đi học có vài năm về mà có bạc tỷ thì qua nước ngoài đi làm hay đi buôn chứ học nỗi gì?
- Thực ra bước đầu cũng khó khăn về tâm lý. nhưng rồi sẽ qua thôi
- Giảng viên mà hỏi thế thì xoàng quá.
- Bán xôi vinh dự bạn ạ. Em tôi bên Mỹ hai vợ chồng dạy đại học nhưng cũng thấy không dư dả gì, cô ấy cúng chạy vạy, viết sách, hoạt động truyến thông kiếm thêm. Riêng tôi U60 (nghĩa là không đến nỗi biết người biết của), hôm nọ vàomột văn phòng của một trường đại học (mà trước đó tôi ác cảm vì thấy nói thày cô năn ăn tiền của sinh viên). Nói thật tôi mê luôn các cô giáo và cả người làm văn phòng ở đó về trình độ, đức độ. Lương của các thày cô ở đấy thấy bảo kém mức ở các thành phố lớn trong Nam. Không lẽ Hà Nội không thể lo cho thày cô thu nhập xứng đáng. Kẻo người tốt khổ thì đau lòng lắm (kiêu như mình chăm làm vẫn nghèo, cũng hơi tủi). Cảm ơn.
- Công việc bán xôi là việc làm chân chính, lương thiện mà bạn nói "tầm thường". Vậy mà bạn là giảng viên đại học cơ đấy???
- @Lê Thạch Anh: Đồng ý với bạn nhưng việc kiếm 1 chỗ để bán xôi không dễ. Hết người nọ hạch đến người kia. Khó sống quá
- Bạn là thạc sĩ mà quá kém, quá lười. Bây giờ thiếu gì việc để kiếm ngày vài trăm nghìn. Thật ra tôi nghi ngờ cái bằng của bạn vì thực tế đi học có vài năm về mà có bạc tỷ thì qua nước ngoài đi làm hay đi buôn chứ học nỗi gì?
- sao bạn ko dạy luôn con bạn và bạn bè của chúng
- Tôi phần nào hiểu được sự khó khăn cũng như tâm trạng của chị ...nhưng tôi nghĩ chi làm những việc trái đạo đức, pháp luật mới xấu hổ.
- theo tôi bạn nên bán cháo cho mọi người kết hợp bán cháo dinh dưỡng thu nhập cực khủng bạn a,nếu chưa có kinh nghiệm nấu cháo thì học hỏi thêm dễ thôi,nếu bạn cần tôi giúp đỡ:0912738891
- sao còn cho con đi hoc vậy chị?