Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2016

Xã hội Việt Nam hồi đó và bây giờ

Xã hội Việt Nam hồi đó và bây giờ
Hồi đó yêu nhau nắm tay còn không dám. Còn bây giờ mấy đứa nhóc mới 14-15 tuổi để dắt vô nhà nghỉ ịch nhau.
Hồi đó con gái Việt mặc áo dài nhìn thật xinh. Còn bây giờ mấy em ấy mặc quần áo bó khoe của trời cho, nhìn rát quá.
Hồi đó dân Hàn Quốc chạy qua Việt Nam đánh lính thuê, làm thuê. Còn bây giờ thì dân Việt chạy qua Hàn làm gái, lấy chồng siêu nhanh, lao động, cư trú bất hợp pháp.
Hồi đó cán bộ viên chức cư xử với dân lễ phép. Còn bây giờ cán bộ coi dân chẳng ra gì.
Hồi đó cơ quan hành chính phục vụ người dân. Còn bây giờ cơ quan hành chính “hành là chính.”

Hồi đó vào mùa mưa chỉ ngập chút xíu. Còn bây giờ mới mưa chút xíu thì đường phố biến thành sông.



Hồi đó xuất bản sách có cần xin giấy phép gì đâu.Còn bây giờ xin từ ngày này qua ngày khác mà vẫn không được.

Hồi đó thi vô để làm giáo viên khó vô cùng, khó không thể tả được. Còn bây muốn làm giáo viên phải chạy vài trăm triệu.

Hồi đó trường sư phạm thu hút sinh viên giỏi nhất. Còn bây giờ thu hút sinh viên dốt nhất.

Hồi đó ông đại úy hàng xóm mình oai lắm, có lính hầu hạ. Còn bây giờ ổng chạy xe ôm kiếm sống qua ngày.

Hồi đó cảnh sát phụ bà con dọn dẹp để giữ gìn trật tự đường phố. Còn bây giờ bà con thấy là chạy mất dép.

Hồi đó gia đình thằng kia có mấy căn nhà, đi có xe đưa đón. Còn bây giờ nhà nó bán bánh mì.
Hồi đó dân Việt đi ra nước ngoài được đối xử như bao công dân khác. Còn bây giờ dân Việt bị coi như mọi.

Hồi đó mỗi bài nhạc được sáng tác là một tác phẩm nghệ thuật. Còn bây giờ tìm mỏi mắt mới ra một bài ra hồn.

Hồi đó Việt Nam còn sản xuất được xe hơi, nước Châu Á duy nhất làm được là Nhật Bản. Còn bây giờ Việt Nam không làm nổi con óc vít.

Hồi đó sinh viên Campuchia và Lào ao ước được sang Việt Nam du học. Còn bây giờ dân Việt tìm cách chạy sang Lào và Campuchia làm ăn.

Hồi đó sĩ quan cấp tá trở lên là phải biết Anh, đơn giản vì phải làm việc với quân đồng minh. Còn bây giờ cấp tướng cũng không thể nói được vài câu.

Hồi đó tổng thống trả lời phỏng vấn bằng tiếng Anh trực tiếp. Còn bây giờ phải cầm tờ giấy đọc rồi có người dịch.

Hồi đó chạy xe hoài mà chẳng bao giờ thấy trạm thu phí. Còn bây giờ cứ 30-40km là một trạm.

Hồi đó làm đường xe chạy 40 năm vẫn còn nguyên. Còn bây giờ làm đường xong 1 ngày là bị hư.

Hồi đó các danh lam thắng cảnh được biến thành thơ. Còn bây giờ chỉ là mấy bải rác.

Hồi đó Sài Gòn là Hòn Ngọc Viễn Đông. Còn bây giờ Sài Gòn là cái chợ siêu lớn.

Hồi đó tôi tự hào vì tôi là người Việt Nam, ai cũng vậy. Còn bây giờ mỗi lần nói tự hào người ta sẽ cười vô mặt và nghĩ mình bị khùng.

Hồi đó Việt Nam là chỗ đến của nhiều người. Còn bây giờ Việt Nam chỉ là chỗ dừng chân.

Hồi đó tôi đã có một Việt Nam khiến tôi tự hào. Còn bây giờ tôi có một Việt Nam khiến tôi thổ thẹn.

“Ờ hồi đó vậy đó. Còn giờ thì vậy đó. Thế mày có làm gì cho đất nước chưa mà ngồi phán xàm thế?”
Ku Búa
(@ Cafe Ku Búa)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét