GỬI BÁC TRỌNG
Tôi không phải cộng sản.
Chỉ một người bình thường.
Nhân chứng bất đắc dĩ
Một giai đoạn đau thương.
Giai đoạn đau thương ấy
Trong lịch sử nước nhà
Được gọi là vĩ đại
Tôi không bị oan ức,
Với tư cách cá nhân.
Cộng sản cũng không giết
Người nào trong người thân.
Nhưng, lại bất đắc dĩ,
Tôi phải nói thành lời
Những ý nghĩ trĩu nặng.
Cũng là cho nhiều người.
Nói những điều có lẽ
Ai cũng biết từ lâu.
Cả những người cộng sản.
Họ cũng có cái đầu.
Cái gọi là cách mạng,
Thực chất, cướp chính quyền.
Trong chân không quyền lực,
Công nông đã vùng lên.
Cái gọi là thần thánh
Những mấy cuộc chiến tranh,
Là đau khổ, chết chóc
Đổ lên đầu dân lành.
Và cái ta có được
Sau những hy sinh này
Là xã hội nhiễu loạn
Như ta thấy hôm nay.
Tôi không phải cộng sản.
Chỉ là người bình thường.
Nhân chứng bất đắc dĩ
Một giai đoạn đau thương.
Giai đoạn đau thương ấy
Ám ảnh tôi suối đời.
Vì vận mệnh dân tộc,
Buộc phải nói thành lời.
Nói điều đau đớn nhất -
Mọi thảm kịch nước nhà,
Cách này hay cách nọ
Từ cộng sản mà ra.
Người cộng sản chân chính
Cũng mong điều tốt lành
Cho dân tộc, đất nước.
Nhiều người đã hy sinh.
Tiếc, và thật chua xót,
Họ đã chọn nhầm đường.
Cả dân và cả đảng
Thành nạn nhân đáng thương.
Người cộng sản dũng cảm,
Dám chấp nhận hy sinh.
Vậy mong họ dũng cảm
Tự vượt qua chính mình.
Để thấy sai thì sửa,
Cái gì qua, cho qua.
Đảng làm được điều ấy
Thì phúc cho nước nhà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét