Cái lý của thằng Mèo (2)
FB Chu Mộng Long 20-7-2018 - Vua Mèo nằm dài bên bàn đèn. Kéo hết một hơi xái thuốc còn lại, vua Mèo lim dim mắt nhìn đám gái tơ ngồi hầu bênh cạnh. Đây là đám gái mà họ Sầm tiến vua từ những năm trước. Vua Mèo đưa tay sờ nhúm lông tơ trong váy của mấy em, miệng chóp chép như con mèo chuẩn bị ăn thịt chuột. Đúng lúc đó thằng hầu xông vào:
– Bẩm, bẩm, lộ hết rồi…
Vua Mèo chồm dậy:
– Lộ lộ cái gì?
Thằng hầu vừa nói vừa run:
– Thằng Dục của triều đình lôi cả trăm con cái họ nhà Mèo ra đòi xử tội gian dối trong thi cử.
Vua Mèo với tay chụp lấy cái baton gõ bụp xuống phản. Đám con gái hoảng hốt lui hết vào bên trong, có đứa vãi tè ngay trên tấm phản huỳnh đàn bóng mượt. Vua Mèo lấy tay quệt chỗ nước đái đưa lên mũi ngửi, coi như chuyện lộ mật kia không có gì.
– Xử cái l*n. Ở đâu chẳng gian dối? Lâu nay ta vẫn làm, sao không ai xử?
– Nhưng năm nay họ nhà ta đông quá, vượt trội so với nơi khác nên triều đình nổi giận. Triều đình sợ họ nhà Mèo sẽ làm vua khắp nơi – Thằng hầu vòng tay thưa.
Vua Mèo nheo mắt nhìn ra cửa:
– Hỏi thằng Dục xem nó có gian dối không mà đòi xử họ nhà Mèo? Mà nếu xử thì xử mày nhé?
Thằng hầu không dám nhìn chủ, mặt cúi gằm xuống đất:
– Con sợ lắm. Thằng Dục cho quân triều đình phong tỏa để lấy chứng và chắc là sẽ bắt con.
Đúng lúc đó, thằng Dục và quân triều đình ập vào thật. Có cả bọn nhà báo bu theo. Nhanh như cắt, vua Mèo phang chiếc baton vào đầu thằng hầu:
– Quân phản chủ. Bắt lấy nó, tra khảo xem bọn phản động, thù địch nào đã bày trò can thiệp vào điểm thi của họ nhà Mèo?
Thằng Dục chưng hửng, đứng như trời trồng, miệng ngọng líu ngọng lo:
– Ơ, chẳng phải nà vua Mèo chỉ đạo ló nàm à?
Một nhà báo hỏi:
– Vua Mèo nghĩ gì khi chính con cháu vua Mèo được nâng điểm một cách gian dối?
Vua Mèo nói như cái máy:
– Chẳng nghĩ gì. Tao thấy buồn khi con cháu tao bị sửa điểm thi.
Vua Mèo điềm tĩnh đến mức rút chiếc khăn trên vai lau chỗ nước đái đàn bà luênh loang trên phản hồi nãy rồi đưa lên lau mặt. Gương mặt vua Mèo buồn đến hoang hoải:
– Con cháu tao nó học giỏi từ trong bụng mẹ. Sửa điểm thi cho nó khác nào đái vào mặt tao, rằng tao đẻ con ngu?
Nhà báo vẫn vặn vẹo đúng phong cách nhà báo:
– Nhưng bằng chứng sửa điểm rõ ràng. Điểm của họ nhà Mèo là điểm ngu thật, nhưng đã được sửa thành điểm khôn.
Thằng Dục chen vào:
– Nhà báo lói đúng đó. Vua Mèo lên nắng nghe…
Vua Mèo dứ chiếc baton lên mặt thằng Dục:
– Ngọng mà hay lói. Việc của mày là điều tra xem đứa lào cố tình chơi xỏ làm mất uy tín họ nhà Mèo. Còn nhà báo nhà béo thì phải định hướng dư luận, không để kẻ xấu kích động lật đổ.
Đám nhà báo nhìn nhau và hỏi nhau:
– Vậy thì chúng ta sẽ viết gì nhỉ?
Vua Mèo phất tay, văng cả chiếc khăn vào mặt một nhà báo:
– Viết con cháu tao học giỏi từ trong bụng mẹ. Viết trăm trang báo cũng chưa hết chuyện. Viết cho dư luận thấy họ nhà Mèo thông minh, xứng đáng đời đời làm vua Mèo. Hiểu chưa?
Như cái máy, thằng Dục quên mình đang là khâm sai của triều đình, chắp tay cung kính trước vua Mèo:
– Tuân chỉ.
Vua Mèo tưởng mình là vua thật, trịnh trọng tuyên bố:
– Phải tuyệt đối tin tưởng vào sự lãnh đạo thiên tài của ta. Nội bộ họ nhà Mèo của ta để ta tự xử. Cho thằng Dục tự kiểm điểm rút kinh nghiệm trong tổ chức thi cử. Bắt giam thằng đầy tớ này lại.
Thằng hầu hết chỗ dựa đành giơ tay chịu trói, nó định nói gì thì lập tức bị nhét giẻ vào miệng.
Bọn nhà báo ngơ ngác. Thằng nhà báo bị chiếc khăn nước đái đắp vào mặt nãy giờ đang ngây ngất say bỗng tỉnh ra:
– Ơ, vua Mèo định làm vua cả nước hay sao ấy nhỉ? Chỉ đạo như thế khác nào ỉa cả đống ra đấy rồi bảo không được kêu thúi?
Vua Mèo ngạo nghễ vung baton chém gió:
– Vua chúng mày làm đxx gì được tao? Tao làm đúng luật. Luật an ninh dư luận do triều đình vừa ban ra phải quán triệt. Đứa nào cảm thấy thúi thì bịt mũi lại. À không, cứ bịt mồm, chừa mũi lại cho chúng mày ngửi để biết mùi của họ nhà Mèo.
Quân lính tuân lệnh răm rắp. Bọn nhà báo bị bịt mồm bằng giẻ lau và tống ra khỏi nhà Mèo.
Chiều trên xứ Mèo luênh loang nắng. Cái hoang hoải trên mặt vua Mèo biến mất để lại nụ cười như bướm đàn bà ngồi xổm. Nghe nói thằng Dục sau đó được triều đình cho sang Lào hay sang Ý gì đó du học để chữa bệnh ngọng…
Vua Mèo chồm dậy:
– Lộ lộ cái gì?
Thằng hầu vừa nói vừa run:
– Thằng Dục của triều đình lôi cả trăm con cái họ nhà Mèo ra đòi xử tội gian dối trong thi cử.
Vua Mèo với tay chụp lấy cái baton gõ bụp xuống phản. Đám con gái hoảng hốt lui hết vào bên trong, có đứa vãi tè ngay trên tấm phản huỳnh đàn bóng mượt. Vua Mèo lấy tay quệt chỗ nước đái đưa lên mũi ngửi, coi như chuyện lộ mật kia không có gì.
– Xử cái l*n. Ở đâu chẳng gian dối? Lâu nay ta vẫn làm, sao không ai xử?
– Nhưng năm nay họ nhà ta đông quá, vượt trội so với nơi khác nên triều đình nổi giận. Triều đình sợ họ nhà Mèo sẽ làm vua khắp nơi – Thằng hầu vòng tay thưa.
Vua Mèo nheo mắt nhìn ra cửa:
– Hỏi thằng Dục xem nó có gian dối không mà đòi xử họ nhà Mèo? Mà nếu xử thì xử mày nhé?
Thằng hầu không dám nhìn chủ, mặt cúi gằm xuống đất:
– Con sợ lắm. Thằng Dục cho quân triều đình phong tỏa để lấy chứng và chắc là sẽ bắt con.
Đúng lúc đó, thằng Dục và quân triều đình ập vào thật. Có cả bọn nhà báo bu theo. Nhanh như cắt, vua Mèo phang chiếc baton vào đầu thằng hầu:
– Quân phản chủ. Bắt lấy nó, tra khảo xem bọn phản động, thù địch nào đã bày trò can thiệp vào điểm thi của họ nhà Mèo?
Thằng Dục chưng hửng, đứng như trời trồng, miệng ngọng líu ngọng lo:
– Ơ, chẳng phải nà vua Mèo chỉ đạo ló nàm à?
Một nhà báo hỏi:
– Vua Mèo nghĩ gì khi chính con cháu vua Mèo được nâng điểm một cách gian dối?
Vua Mèo nói như cái máy:
– Chẳng nghĩ gì. Tao thấy buồn khi con cháu tao bị sửa điểm thi.
Vua Mèo điềm tĩnh đến mức rút chiếc khăn trên vai lau chỗ nước đái đàn bà luênh loang trên phản hồi nãy rồi đưa lên lau mặt. Gương mặt vua Mèo buồn đến hoang hoải:
– Con cháu tao nó học giỏi từ trong bụng mẹ. Sửa điểm thi cho nó khác nào đái vào mặt tao, rằng tao đẻ con ngu?
Nhà báo vẫn vặn vẹo đúng phong cách nhà báo:
– Nhưng bằng chứng sửa điểm rõ ràng. Điểm của họ nhà Mèo là điểm ngu thật, nhưng đã được sửa thành điểm khôn.
Thằng Dục chen vào:
– Nhà báo lói đúng đó. Vua Mèo lên nắng nghe…
Vua Mèo dứ chiếc baton lên mặt thằng Dục:
– Ngọng mà hay lói. Việc của mày là điều tra xem đứa lào cố tình chơi xỏ làm mất uy tín họ nhà Mèo. Còn nhà báo nhà béo thì phải định hướng dư luận, không để kẻ xấu kích động lật đổ.
Đám nhà báo nhìn nhau và hỏi nhau:
– Vậy thì chúng ta sẽ viết gì nhỉ?
Vua Mèo phất tay, văng cả chiếc khăn vào mặt một nhà báo:
– Viết con cháu tao học giỏi từ trong bụng mẹ. Viết trăm trang báo cũng chưa hết chuyện. Viết cho dư luận thấy họ nhà Mèo thông minh, xứng đáng đời đời làm vua Mèo. Hiểu chưa?
Như cái máy, thằng Dục quên mình đang là khâm sai của triều đình, chắp tay cung kính trước vua Mèo:
– Tuân chỉ.
Vua Mèo tưởng mình là vua thật, trịnh trọng tuyên bố:
– Phải tuyệt đối tin tưởng vào sự lãnh đạo thiên tài của ta. Nội bộ họ nhà Mèo của ta để ta tự xử. Cho thằng Dục tự kiểm điểm rút kinh nghiệm trong tổ chức thi cử. Bắt giam thằng đầy tớ này lại.
Thằng hầu hết chỗ dựa đành giơ tay chịu trói, nó định nói gì thì lập tức bị nhét giẻ vào miệng.
Bọn nhà báo ngơ ngác. Thằng nhà báo bị chiếc khăn nước đái đắp vào mặt nãy giờ đang ngây ngất say bỗng tỉnh ra:
– Ơ, vua Mèo định làm vua cả nước hay sao ấy nhỉ? Chỉ đạo như thế khác nào ỉa cả đống ra đấy rồi bảo không được kêu thúi?
Vua Mèo ngạo nghễ vung baton chém gió:
– Vua chúng mày làm đxx gì được tao? Tao làm đúng luật. Luật an ninh dư luận do triều đình vừa ban ra phải quán triệt. Đứa nào cảm thấy thúi thì bịt mũi lại. À không, cứ bịt mồm, chừa mũi lại cho chúng mày ngửi để biết mùi của họ nhà Mèo.
Quân lính tuân lệnh răm rắp. Bọn nhà báo bị bịt mồm bằng giẻ lau và tống ra khỏi nhà Mèo.
Chiều trên xứ Mèo luênh loang nắng. Cái hoang hoải trên mặt vua Mèo biến mất để lại nụ cười như bướm đàn bà ngồi xổm. Nghe nói thằng Dục sau đó được triều đình cho sang Lào hay sang Ý gì đó du học để chữa bệnh ngọng…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét