Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

6 cách để ngăn chặn một cuộc xung đột giữa Tokyo và Bắc Kinh

Rõ ràng rằng TQ chẳng hề tôn trọng cách nào trong 6 cách dưới đây khi đột nhiên tự đưa lãnh thổ của nước khác vào bản đồ nước mình và gọi là vùng tranh chấp.
6 Ways to Prevent a Conflict Between Tokyo and Beijing - 6 cách để ngăn chặn một cuộc xung đột giữa Tokyo và Bắc Kinh

6 Ways to Prevent a Conflict Between Tokyo and Beijing
6 cách để ngăn chặn một cuộc xung đột giữa Tokyo và Bắc Kinh
By Daryl Morini
Daryl Morini
The Diplomat
February 22, 2013
The Diplomat
22 tháng 2 năm 2013
There are many reasons why China and Japan won't go to war. Now is the time to explore how to actively prevent it.
Có nhiều lý do tại sao Trung Quốc và Nhật Bản sẽ không đi đến chiến tranh. Bây giờ là lúc nên tìm cách chủ động ngăn chặn nó như thế nào.
The ongoing crisis over the Senkaku/Diaoyu islands may be bringing Asia to the cusp of war. Trefor Moss recently wrote that a Japan-China war over these disputed islands is very unlikely. That could be right. Or it could be wrong. But even a very small chance of a Sino-Japanese war breaking out in 2013 is enough reason to work to try to prevent it.

Cuộc khủng hoảng đang diễn ra đối với quần đảo Senkaku / Điếu Ngư có thể đưa châu Á đến chỗ chiến tranh. Trefor Moss gần đây đã viết rằng một cuộc chiến tranh Nhật Bản-Trung Quốc trên các quần đảo tranh chấp này rất khó xảy ra. Điều đó có thể đúng, hoặc nó có thể là sai. Nhưng ngay cả một cơ hội rất nhỏ của một cuộc chiến tranh Trung-Nhật trong năm 2013 thì cũng đủ lý do để hành động nhằm tìm cách ngăn chặn nó.



What follows is a six-point plan to seek to deescalate the dispute in the short term. It is no doubt flawed and incomplete, but international diplomacy is never perfect, nor does it have to be. However imperfect a resolution to this dispute may be, it is almost certainly preferable to war for all parties involved.

Sau đây là một kế hoạch sáu điểm nhằm tìm cách xuống thang cuộc tranh chấp trong một thời gian ngắn. Không còn nghi ngờ gì nữa dù sai sót và không hoàn chỉnh, nhưng ngoại giao quốc tế không bao giờ hoàn hảo, cũng không nhất thiết phải hoàn hảo. Cho dù một giải pháp cho vụ tranh chấp này có không hoàn hảo thế nào đi nữa, thì nó gần như là chắc chắn được ưu tiên hơn là chiến tranh đối với tất cả các bên có liên quan.

The following recommendations are directed at Chinese and Japanese decision-makers:


Các khuyến nghị sau đây dành cho các nhà hoạch định chính sách Trung Quốc và Nhật Bản:

1. Remember the price of war.

Looking at a two-dimensional military map, drawing arrows and moving colored chips across it is the highest possible abstraction of war. The strategist’s viewpoint reduces lives to tokens, dehumanizes war, and gives the mistaken illusion that killing and dying is as simple as a game of chess. Always remember the costs of war when making decisions of such gravity. Transport your mind into that of the soldiers and sailors you are sending to their graves. Ask yourself, as the philosopher does, what becomes of your humanity “while half a pound of lead, sent from the distance of a hundred steps, pierces my body, and I die at twenty years of age, in inexpressible torments, in the midst of five or six thousand dying men…” As an unnamed source put it, “there’s some 24-year-old kid in the Japanese Coast Guard who has a family and friends. At some point he’s going to take a .50 caliber round over this.” Always bear these images in your mind before you commit lives to the horrible business of war.


1. Ghi nhớ cái giá của chiến tranh.

Nhìn vào một 
tấm bản đồ quân sự hai chiều, vẽ mũi tên và di chuyển các quân cờ màutrên đó là sự trừu tượng hóa cao nhất của chiến tranh. Quan điểm của nhà chiến lược làm biến sinh mệnh thành ký hiệu mã số, vô nhân hóa chiến tranh, và tạo ảo tưởng sai lầm rằng giết chết và chết là đơn giản như một trò chơi  cờ. Hãy luôn nhớ các chi phí của chiến tranh khi đưa ra quyết định có sức hấp dẫn như thế. Hãy suy nghĩ như những người lính và thủy thủ bạn đang gửi đến nấm mộ. Hãy tự vấn, như một triết gia, lòng nhân đạo của bạn sẽ thế nào "khi một viên đạn chì, bắn từ khoảng cách một trăm bước, xuyên qua cơ thể của tôi, và tôi chết ở tuổi hai mươi tuổi, trong nỗi đau đớn không thể diễn tả được, giữa năm năm hay sáu ngàn người khác đang hấp hối..." Một nguồn tin giấu tên cho biết, "có một cậu mới 24 tuổi trong lực lượng Bảo vệ Bờ biển Nhật Bản; anh có gia đình và bạn bè. Tại một thời điểm nào đó anh ấy sẽ hứng một viên cỡ đạn 0,50 vì vụ tranh chấp này." Luôn luôn lưu giữ những hình ảnh này trong tâm trí bạn trước khi đưa các sinh mệnh vào công việc chiến tranh khủng khiếp.



2. Help your opponent save face.

In a cycle of escalating conflict, each side is tempted to force the other side to lose face, humiliate them in front of domestic and international audiences and, eventually, back down. The thing is – it hardly ever works out like that in practice. Both sides in a conflict still have politics, and intransigency or provocation (real or perceived) by an adversary usually only emboldens the hawks and their zero-sum mindset in any country. Thomas Schelling made the essential point that it may often benefit conflicting parties – who are attempting to compel changes in each other’s behavior through military pressure – to only vaguely communicate their demands in public. By shrouding their key demands in ambiguity, and communicating them privately (or even tacitly), leaders are better able to comply with demands without losing face in public. An excellent example is the resolution of the Cuban Missile Crisis, when a (then-secret) U.S.-Soviet missile swap deal had the U.S. pull missiles out of Turkey to allow the Soviets to withdraw gracefully from Cuba. In Asia, where the concept of face is particularly important, it is doubly important that Chinese and Japanese leaders not back each other into a corner by threatening one another’s political survival.

2. Giúp đối thủ của bạn giữ thể diện.

Trong vòng xung đột leo thang, mỗi bên đều bị cám dỗ phải buộc phía bên kia mất mặt, nhục mạ họ trước cử tọa trong nước và quốc tế, và cuối cùng, rút lui – Vấn đề là -  không bao giờ có chuyện như thế trong thực tế. Cả hai bên trong cuộc xung đột vẫn còn có chính trị, và sự không khoan nhượng hoặc hành động khiêu khích (có thực hoặc chỉ là cảm nhận) bởi đối phương thường chỉ kích động những kẻ diều hâu và vá đầu óc trống rỗng của họ ở bất kỳ quốc gia nào. Thomas Schelling đưa ra luận điểm quan trọng rằng nó thường điều có thể có lợi cho các bên tranh chấp - những người đang nỗ lực thúc ép những thay đổi trong hành vi của mỗi bên thông qua áp lực quân sự - là chỉ mơ hồ thông báo yêu sách của họ ở nơi công cộng. Bằng cách che giấu các yêu sách quan trọng của họ trong sự mơ hồ, và trao đổi về chúng ở chỗ riêng tư (hoặc thậm chí khôn khéo), các nhà lãnh đạo sẽ có khả năng tốt hơn để  thuận theo những yêu sách mà không bị mất mặt trước công chúng. Một ví dụ tuyệt vời là việc giải quyết các cuộc khủng hoảng tên lửa Cuba, khi một trao đổi thỏa thuận tên lửa Mỹ-Xô (lúc đó là bí mật) đã buộc Mỹ rút tên lửa ra khỏi Thổ Nhĩ Kỳ để cho phép Liên Xô rút ra khỏi Cuba mà không bẽ mặt. Ở châu Á, nơi mà quan niệm về thể diện là đặc biệt quan trọng, thì điệu quan trọng gấp đôi là các nhà lãnh đạo Trung Quốc và Nhật Bản chớ ép nhau vào thế bí bằng cách đe dọa sự sống còn chính trị của nhau.



3. Respect red lines.

That means, above all, not firing the first shot. There are some fairly clear red lines: i.e. Chinese paramilitary or military forces landing on the disputed islands; Japanese planes shooting tracer bullets at their opponents; either side wounding or killing another’s serviceperson etc. All of these thresholds, once crossed, invite further destabilizing escalation. It is difficult to conceive of the two sides escalating into a major conflict without an initial provocation like this. Unless the aim of Japan or China is to launch a regional war, which is highly unlikely, then each party should be sensitive to the basic red lines of the other. Since this dangerous cat-and-mouse game is being played in the waters and airspace around and over these disputed isolated islets, it is crucial that civilian crisis managers on each side assert uncontested authority over their military subordinates’ moves. Remember that a projectile that kills accidentally does not look like an accident on the receiving end.

3 - Tôn trọng các giới hạn đỏ.

Điều đó có nghĩa là, trên tất cả, không
 đượckhai hỏa đầu tiên. Có một số các giới hạn đỏ khá rõ ràng: Ví dụ, các lực lượng bán quân sự hoặc quân sự Trung Quốc đổ bộ lên các đảo tranh chấp, máy bay Nhật Bản bắn đạn vạch đường vào đối thủ của họ, hai bên làm bị thương hoặc giết chết nhân viên của nhau, vv. Tất cả các ngưỡng này, một khi đã vượt qua, đều mời gọi sự tiếp tục leo thang gây bất ổn, Thật tưởng tượng được rằng hai bên có thể leo thang thành một cuộc xung đột lớn mà không có một hành động khiêu khích ban đầu như thế. Trừ khi mục tiêu của Nhật Bản hay Trung Quốc là để khởi động một cuộc chiến tranh khu vực, điều này thì rất khó có, thì mỗi bên nên nhạy cảm với các giới hạn đỏ cơ bản của bên kia. Bởi vì trò chơi mèo vờn chuột nguy hiểm này đang diễn ra ở các vùng biển và vùng trời xung quanh và trên những hòn đảo bị tranh chấp ở nơi hẻo lánh, điều quan trọng là các lãnh đạo dân sự quản lý khủng hoảng mỗi bên khẳng định quyền chỉ huy không ai cạnh tranh được đối với các động thái quân sự của cấp dưới của họ. Hãy nhớ rằng một viên đạn bắn ra mà vô tình giết người thì không hề giống một vụ tai nạn chút nào ở phía bên bị bắn.










4. Do not miscalculate your (or their) military capabilities and fighting resolve.

4. Không được tính toán sai năng lựcquân sự và quyết tâm chiến đấu củamình (hoặc của đối phương).

Some leading research on the psychological process involved in crossing the Rubicon of war suggests that belligerents tend to be buoyed by overconfidence as war looms closer. Leaders tend to overestimate their own capabilities, and underestimate their enemy’s capabilities and resolve during dangerous crises. This is relevant to both parties in the Senkaku/Diaoyu standoff.

Một số nghiên cứu hàng đầu về các quá trình tâm lý liên quan đến việc bước quagiới hạn không lùi lại được của chiến tranh cho thấy rằng các bên tham chiến có xu hướng phấn chấn bởi quá tự tin khi chiến tranh lại gần. Lãnh đạo có xu đề cao khả năng của quân đội mình, và đánh giá thấp khả năng và quyết tâm của đối phương trong các cuộc khủng hoảng nguy hiểm. Điều này liên quan đến cả hai bên trong bế tắc Senkaku / Điếu Ngư.

In this context, one should be concerned about reports that "In the event of war with China over the disputed Diaoyutai (Diaoyu or Senkaku) islands in the East China Sea, Japan's defense ministry would attempt a coordinated attack with the U.S. to sink China's first and only aircraft carrier in service…" Similarly, the Chinese People’s Daily’s dismissal of the seriousness of Japan’s capabilities and intent to fight to defend the Senkakus – based on faith in the coercive power of Chinese missiles – is also dangerously simplistic. Neither party can predict the outcome of such a war. Any comments to the contrary are propaganda at best, delusional optimism at worst.

Trong bối cảnh này, người ta cần quan tâm về các báo cáo nói rằng "nếu có chiến tranh với Trung Quốc tại các đảo tranh chấp Diaoyutai (Điếu Ngư hay Senkaku) ở BiểnHoa Đông, bộ quốc phòng Nhật Bản sẽ tiến hành một cuộc tấn công phối hợp với Mỹ để đánh chìm tàu sân bay đầu tiên và duy nhất Trung Quốc đang hoạt động..." Tương tự như vậy, Nhân dân nhật báo của Trung Quốc phủ nhận Nhật Bản thực sự có khả năng và ý định chiến đấu để bảo vệ quần đảo Senkaku - dựa trên niềm tin vào các sức mạnh cưỡng áp của tên lửa Trung Quốc - cũng đơn giản một cách nguy hiểm. Không bên nào có thể dự đoán kết quả của cuộc chiến tranh đó. Bất kỳ ý kiến ​​ngược lại nào đều là tuyên truyền tốt nhất, lạc quan đầy ảo tưởng là điều tồi tệ nhất.



5. Begin a strategy of graduated reciprocity in tension reduction.

At the height of the Cold War, psychologist Charles E. Osgood proposed a strategy of “graduated reciprocity in tensions reduction,” or GRIT. As Walter Clemens puts it, the initiator begins by communicating the following intention to the other side:

5 - Bắt đầu một chiến lược tốt nghiệp có đi có lại trong việc giảm căng thẳng.

Ở đỉnh cao của Chiến tranh Lạnh, nhà tâm lý học Charles E. Osgood đề xuất một chiến lược "có đi có lại 
tuần tự nhằm giảm căng thẳng", viết tắt là GRIT. Như Walter Clemens đã nêu, người khởi xướng bắt đầu bằng trao đổi ý định sau với phía bên kia:

“We are embarking on a strategy to reduce tensions. We will make several unilateral initiatives to demonstrate our goodwill. We will give you time to respond in a positive way. If you reciprocate, we will proceed to larger concessions and compromise accords. But unless tension-reducing moves become reciprocal, we will revert to hardline [tit-for-tat].”

"Chúng tôi đang bắt tay vào một chiến lược để giảm căng thẳng. Chúng tôi sẽ thực hiện một số sáng kiến ​​đơn phương để chứng minh thiện chí của chúng tôi. Chúng tôi sẽ cho bạn thời gian để đáp ứng một cách tích cực. Nếu bạn đáp lại, chúng tôi sẽ tiến hành nhượng bộ lớn hơn và các thỏa hiệp các hiệp định. Nhưng nếu các động thái giảm căng thẳng không được đáp lại, chúng tôi sẽ quay trở lại đường lối cứng rắn [ăn miếng trả miếng]."

Interestingly, Prime Minister Shinzo Abe may have already sent such a first signal in a letter to Chinese authorities, hand-delivered by Japanese envoy and coalition partner, Natsuo Yamaguchi. This was a risky move for Tokyo to make, since it may come under fire domestically as folding early, but it was a demonstration of clear political courage to get out of a downward spiral of conflict. Tokyo, and the world, should now watch for China to reciprocate this goodwill gesture with a concession of its own. In all likelihood, Chinese leaders will be constrained in their ability to further escalate tensions on the heels of such a Japanese good faith outreach effort, since the image of China as a bullying aggressor would quickly reverberate across all of Asia.

Thật thú vị, Thủ tướng Shinzo Abe có thể đã gửi một tín hiệu đầu tiên trong một bức thư cho chính quyền Trung Quốc, được trao tận tay bởi phái viên Nhật Bản và đối tác liên minh, Natsuo Yamaguchi. Đây là một động thái mạo hiểm đối với Tokyo khi tiến hành, vì nó có thể chịu cơn phẫn nộ ở trong nước như là chịu thua sớm, nhưng đó là một biểu thị của lòng can đảm chính trị rõ ràng để thoát ra khỏi một vòng xoáy xung đột nguy hiểm. Tokyo, và thế giới, bây giờ nên quan sát chờ Trung Quốc đáp lại cử chỉ thiện chí này với sự nhượng bộ của mình. Rất có thể là, các nhà lãnh đạo Trung Quốc sẽ bị hạn chế trong khả năng tiếp tục leo thang căng thẳng trên giày cao gót nỗ lực vượt bậc nhằm tạo niềm tin tốt đẹp của Nhật Bản, bởi vì hình ảnh của Trung Quốc như một kẻ gây hấn, bắt nạt đã nhanh chóng lan ra trên toàn châu Á.




6. Ring Ban Ki-moon.

UN Secretary-General Ban Ki-moon has not been as publicly vocal on the Senkaku/Diaoyu dispute as he has been on other issues like Syria, for example. Both China and Japan would stand to gain by inviting Ban Ki-moon’s assistance to resolve the dispute – or at the very least prevent war. They need not accept his recommendations, or even publicly acknowledge his mediation efforts. But the mere presence of a third-party genuinely interested in the prevention of war as an end in itself can be immensely beneficial by creating options which the disputants may not have heretofore considered possible.

Gọi điện cho Ban Ki-moon.

Tổng thư ký Liên Hợp Quốc Ban Ki-moon đã không được công khai 
lên tiếng về tranh chấp Senkaku / Điếu Ngư như đã từng làm với các vấn đề khác như Syria, chẳng hạn. Cả Trung Quốc và Nhật Bản sẽ tạo được tiến bộ nếu mời Ban Ki-moon’s trợ giúp để giải quyết tranh chấp... hoặc ít nhất ngăn chặn chiến tranh Họ không cần chấp nhận kiến ​​nghị của ông, hay thậm chí công khai thừa nhận nỗ lực hòa giải của ông. Tuy nhiên, sự hiện diện đơn thuần của một bên thứ ba thực sự quan tâm đến công tác đề phòng chiến tranh như là một mục đích tự thân có thể vô cùng có lợi bằng cách tạo ra các tùy chọn mà các bên tranh chấp trước đó có thể chưa coi là có thể được.

This final proposal should not be mistaken for starry-eyed idealism in the capabilities of the world body. The UN has many flaws. But its primary purpose, and its most enduringly relevant one, as Dag Hammarskjöld made clear, was to prevent small disputes from engulfing the great powers in world war.

Đề xuất cuối cùng này không nên bị nhầm lẫn với chủ nghĩa lý tưởng hão huyền về khả năng của tổ chức thế giới này. Liên Hiệp Quốc có nhiều khiếm khuyết. Nhưng mục đích chính của nó, và cũng là  mục đích quan trọng lâu bền nhất của nó, như Dag Hammarskjöld đã nêu một cách rõ ràng, là ngăn chặn các tranh chấp nhỏ để chúng khỏi nhấn chìm các cường quốc vào chiến tranh thế giới.



Daryl Morini is a CSIS WSD-Handa Non-Resident Fellow. He is a PhD researcher on preventive diplomacy, Deputy Editor of e-IR, and has work experience in international institutions, including the UN. Follow him at: @DarylMorini
Daryl Morini là ủy viên không thường trú của CSIS WSD-Handa. Ông là tiến sĩ nghiên cứu về ngoại giao phòng ngừa, Phó Tổng biên tập e-IR, và có kinh nghiệm làm việc trong các tổ chức quốc tế, bao gồm cả Liên Hiệp Quốc. Địa chỉ liên hệ: @ DarylMorini


Translated by nguyenquangy

http://thediplomat.com/2013/02/22/6-ways-to-prevent-a-conflict-between-tokyo-and-beijing/?all=true

Nguồn của bản dịch tiếng Việt: http://gocsan.blogspot.ch/2013/02/6-ways-to-prevent-conflict-between.html?showComment=1361722316240#c8747323330932889700

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét