Thứ Hai, 27 tháng 2, 2012

TIÊN LÃNG HUYỆN SỬ DIỄN CA

TIÊN LÃNG HUYỆN SỬ DIỄN CA

Chương I: ĐẤT NGHÈO NUÔI 1 ANH HÙNG



Chuyện ở một tỉnh đằng Đông

Cách mặt trời hồng một khúc chẳng xa

Cỡ trăm cây số thôi mà

Có huyện Tiên Lãng rất là nhà quê

Nhà quê thì cứ nhà quê

Chủ tịch huyện vẫn đề huề như ai

Hắn lại có cậu em trai

Làm chủ tịch xã mới tài người ơi

Vinh Quang – chữ sáng ngời ngời

Chính là tên xã để đời mai sau.

Xã này chuyên lúa chuyên rau

Cày, bừa, gặt, cấy, trước sau vẫn nghèo

Dân cư thưa thớt lèo tèo

Cứ mùa mưa bão kéo nhau chạy dài

 
 
Thế rồi có một chàng trai

Xuất thân áo vải, chân gài… dép lê

Đoàn Văn Vươn, hắn xin thề

Kiếm bằng tại chức để về giúp dân

Ngày ngày tháng tháng qua dần

Cử nhân bằng ấy anh lần trong tay

Về làng anh quyết làm ngay

Gặp ông chủ tịch để bày kế cao

Rằng “ông cứ tính thế nào

Giao bốn chục héc đất ao cho mình

Ao này là đất lầy sình

Sóng đập thình thình nên chẳng ai ham”

Ông huyện một phát hất hàm

“Thì ông giao đấy, mày làm đến đâu?”

Nam nhi trí lớn mặt ngầu

Trời đội trên đầu, cứt đạp dưới chân

Nhận ngay chẳng chút phân vân

Bốn chục héc đất, mần mười bốn năm

Chương II: KỲ TÀI LẤN BIỂN


Nhận rồi cả họ chăm chăm

Ngày đêm đào lấp đứng nằm chẳng ngơi

Trời kia khéo thử lòng người

Cuốn ngay đất đá ra ngoài biển đông

Đấy là mới kể đến công

Còn chưa kể chuyện đau lòng của Vươn:

Có cô con gái dễ thương

Cắp sách đến trường mới được hai năm

Bố mẹ mải miết làm đầm

Em phải âm thầm ở nhà tự chơi

Một ngày hạn kéo tới nơi

Trượt chân té nước, không người cứu lên

 
 
Thế là con – bố hai bên

Con nơi chín suối, bố trên cõi trần

Thật là đau đớn muôn phần

Ước gì đổi đất chuộc thân con về.

Ruột gan tan nát tứ bề

Cũng đành nén hận quyết thề quai đê

Ngày ngày sớm tối đi về

Nằm gai nếm mật thống kê thủy triều

Nghiên nghiên cứu cứu trăm điều

Tiền vay đổ xuống bao nhiêu cho vừa

Thế rồi sóng phải chịu thua

Mới hay nhân định vẫn thừa thắng thiên

Một vùng vẹt sú hiện lên

Với đê quai ấy tạo nên nhiều đầm

Bà con hoan hỉ ì ầm

Giấc mơ chắn sóng bao năm đến rồi.

Còn Vươn khai thác đất bồi

Trồng nuôi thủy sản đến hồi phất lên.

Tương lai thoát cảnh cơ hàn

Xứng danh tên xã Vinh Quang để đời.

Éo le thay, cái ông giời!

Ngoảnh trông thì đã trải mười hai năm

Một vùng trù phú mông mênh

Chỉ hai năm nữa phải đành nhả ra

Công, của hơn chục năm qua

Nay cơ nghiệp ấy biết ra thế nào.

Vươn lại lên gặp cường hào

Xin được giao tiếp đất ao của mình.

Đâu ngờ hắn chính là tinh

Vùng trù phú ấy hắn rình từ lâu.

Ngày đêm nhỏ dãi nhàu nhàu

Tìm mưu tính kế cướp mau về mình

Chương III: ÂM MƯU CƯỜNG HÀO ÁC BÁ

Vươn thì chân chất thật tình

“Bác mà thu lại thì mình chết tươi

Em còn đang nợ ngập người

Nay không còn đất, lấy bxxx trả a?”

Cẩu quan rằng: “Chớ kêu ca

Cứ y theo luật để mà làm theo”.

Vươn hỏi luật tính thế nèo?

Quan rằng “Đã nói trong kèo đó thôi

Mười bốn năm sắp hết rồi

Bốn chục héc ấy chúng tôi thu về”.

Vươn rằng: “Thu để làm giề?

Thu xong huyện cũng cho thuê thôi mà?”

Quan rằng: “Đấy chuyện người ta

Còn anh về nhà tính chuyện của anh.”

Vươn về tìm hiểu mối manh

Mới biết sau mành lắm chuyện thối hôi.

Rằng quan huyện đã tính rồi

Bốn chục héc ấy đang hồi hoạch thu

Món thơm hiện rõ lù lù

Những thằng cơ hội xúm bu như ruồi.

Quan có một đống con nuôi

Xúi quan thu lại sẽ “bồi dưỡng” cho

Rồi thầu cứ đấu ra trò

Con bỏ một phát, quan cho trúng liền.

Với mưu này ở xã bên

Chúng đã cướp tiền cướp sức dân đen.

Vươn đây nghèo chứ chẳng hèn

Phen này Vươn phải trắng đen rõ ràng.

Mang theo đơn kiện lên đàng

Trình quan Tư pháp đàng hoàng chuẩn quy.

Dân đen, Vươn có biết gì

Quan Tư, quan Chấp cùng đi một đường.

Lại thêm kiến thức ẩm ương

Bịp bợm dân thường từ trước đến nay.

Quan Tư một phát phán ngay

Hạn kia mà hết, đất mày trả đây.

Sự thể đã đến nước nầy

Vươn kiện vượt cấp lên ngay Thành Tòa.

Trước ngày xử, có giải hòa

Quan huyện dụ dỗ: “Thôi mà Vươn ơi,

Đơn kia chú rút cho tôi

Đất sẽ cho chú thuê rồi mần ăn”

- “Ô kê, vậy ký bản văn

Nếu ông làm thế thì anh rút liền”

Ngày thăng đường, tòa gọi lên

Vì sao Vươn lại không lên gặp tòa (?)

Thành, Huyện cả lũ sướng òa

Phán rằng sự vắng nghĩa là rút đơn (!!!)

Phán thêm phát nữa xanh rờn

Cứ việc theo đường quyết bởi quan Tư.

Đùa dai đến nước quá nhừ

Mới hay một lũ giả ngu cướp ngày.

Chương IV: TRĂM BINH ĐẠI CHIẾN TAM DÂN

Chẳng phục lời phán của quan

Quẩy đít vào bàn, Vươn bước trở ra

Anh về bàn với cả nhà

Trước sau thì cũng mất gia tài này

Dựng một kế sách thật hay

“Thân tao hóa đất, bọn mày chẳng yên”

Nhà Vươn cả họ làm điền

Trước giờ chăm chỉ lành hiền đáng yêu

Nay bị dồn đến nước liều

Thôi thì trạng chết, chúa tiêu là huề

 
 
Giờ G sắp điểm nơi quê

Vươn vẫn trên huyện, đứng kề các quan

Lệnh thu hồi đất trên bàn

Bảo Vươn ký gấp, không bàn tán thêm

Còn Vươn liếc cũng chẳng thèm

Ông không ký đấy, đứng xem mày làm.

Tức thì binh sĩ một đoàn

Cỡ gần trăm mạng bị quan điều vào

Vinh Quang tên xã đẹp sao

Hôm nay hỗn độn nháo nhào quân binh

A ka, áo giáp mới tinh

Thêm quả lá chắn chụp hình rất ăn

Đầm Vươn, thẳng tiến phăng phăng

Phen này bắt hết không thằng nào tha.

Hàng rào vừa mới vượt qua

Dính ngay một trái gọi là địa lôi

Hai anh bị hất lên trời

Chỉ là phận tốt nên trời còn thương

Trước nay quen nạt dân thường

Giờ gặp thứ dữ, biết đường nào chơi?

Quân binh túm tụm một hồi

Chờ quân tiếp viện từ nơi huyện nhà.

Trưởng công an huyện chui ra

Chỉnh tề áo mão rất là đẹp giai

Dẫn thêm mấy chục anh tài

Lò dò tiến trước xem ai trong nhà.

Bất thần hoa cải bắn ra

Trưởng công an huyện thế là gục ngay

Năm tinh binh nữa rất gay

Anh kia trúng mắt, anh này sát trym

Toàn quân phút chốc đắm chìm

Trong cơn hoảng loạn đường tìm trở lui

Viện binh kéo tới liên hồi

Các quan nhất trí, quyết chơi đến cùng

Vũ trang lực lượng anh hùng

Cứ mang vũ khí là cùng đến đây

An ninh, cơ động một bầy

Điều tra, đặc nhiệm, chó tây, chó tàu

Gọi thêm quân đội tới mau

Quả này quan đập nát nhàu như tương

Quân đội vây chặt bờ mương

Cảnh sát thì đứng bịt đường rút lui

Phóng viên đài báo thật vui

Chạy tới chạy lùi tìm thế chụp phim

“Chiến trường” thoáng chút im lìm

Binh chia hai nhóm để tìm đường vô

Một nhóm đứng cổng lô nhô

Vác loa hò hét ý đồ nghi binh

Nhóm kia sẽ bất thình lình

Luồn sau áp sát thì mình thắng to

Nhưng mà binh sĩ lại lo

Mùa đông lạnh quá, sao mò dưới mương?

Thế là kiếm mấy cái xuồng

Vai thì đeo súng, tay cương sức chèo.

Rất may trong lúc chống chèo

Không bị hoa cải nó gieo vào người.

Chèo mãi rồi cũng tới nơi

Đấu súng tơi bời ném lựu đạn cay

Nói chung động tác rất hay

Nhuần nhuyễn thế này, dân đỡ làm sao.

Cuối cùng đạp cửa xông vào

Mới hay chẳng có ma nào ở đây

Trùng trùng lớp lớp bao vây

Ba người trốn thoát không hay bao giờ

Quan quân mặt thỗn ngây ngô

Không biết bây giờ báo cáo nàm thao

Liền vào nhặt mấy con dao

Dân dùng bổ củi ai nào chẳng hay

Thêm cái “viễn vọng” cầm tay

Gom lại một đống:Chúng mày chụp đê !

Họ hàng Vươn đứng trên đê

Quan bắt đem về, phải trái tính sau

Còn Vươn có khá hơn đâu

Đang tít trên huyện, bị câu về phòng.

Trận chiến như vậy là xong

Dân chúng trong lòng chán chả muốn than

Quan to quan nhỏ một đàn

Nhất trí hoàn toàn: Thắng đẹp, thắng to.

Hôm sau họp báo ra trò

Nói dối như phò, sẽ kể chương sau.

Chương V: MIỆNG QUAN TRÔN TRẺ

Báo đài muốn tỏ vàng thau

Về đây đông đủ, chen nhau trong ngoài.

Quan huyện đứng thẳng rất oai

Lông mày dựng ngược, mặt ngài vênh lên



Chủ tịch huyện Tiên Lãng, Lê Văn Hiền

Quan ấy chính Lê Văn Hiền

Hai tay duỗi thẳng chống trên mặt bàn.

Miệng ngài tuyên bố oang oang

Đập Vươn là đúng không oan nỗi nào

Phóng viên lại hỏi ào ào

Rằng Vươn đã đổ mất bao nhiêu tiền

Hôm nay cơ nghiệp dựng nên

Muốn thu lại đất, phải đền người ta?

Quan rằng: Luật ấy đâu ra?

Phóng viên bảo là trong luật Đất đai.

Đến đây quan huyện tắt đài

Trả lời nhắng nhít, chơi bài lảng đi

Phóng viên lại hỏi cớ gì

Điều xe ủi đến phá đi ngôi nhà

Quan rằng chuyện ấy dễ mà

Ai bảo chúng nấp trong nhà bắn ra.

Chán với trình của Huyện ta

 
Phóng viên lên hỏi tỉnh nhà xem sao.

Tỉnh cử ông Phó ra chào

Phóng viên lại hỏi cớ sao phá nhà?

Ông Phó ấp úng ậm à

“Nhà Vươn bị phá chính là do dân”.

Chỉ một lời đã biệt phân

Rằng ông cũng thuộc thành phần bỏ đi.

Phóng viên lại kéo lên Ty

Hỏi Cảnh sát trưởng chuyện gì xảy ra?

 
 
Ông này tên Đỗ Hữu Ca

Chiến trận hôm trước ông là chỉ huy

Ông bảo “Chẳng vấn đề gì

Cái chòi trông cá, phá đi thôi mà”

Ô hô, công bộc của ta

Nhà hai tầng ông bảo là chòi canh

Ông quên luật rõ rành rành

Chòi canh cũng của gia đình người ta.

Ông này còn bệnh ba hoa

Hay bệnh ảo tưởng thì ta chưa rành:

Hôm ấy ông điều trăm quân

Quyết tâm phải bắt tam dân dẫn về

Ngờ đâu thất bại ê chề

Bị thương sáu mạng đi về tay không.

Lên đài ngài nói ổng ông

Trận đánh tuyệt đẹp, dù không giáo trình.

Kết quả là một kết tinh

Của những sáng tạo do mình nghĩ ra.

Ông còn thổ lộ thật thà

Sẽ viết thành sách để mà dạy binh.

Ông có nhớ Bác dặn mình

“Đã là đổ máu thì xinh đẹp gì”?

Ông mang một bộ quân y

Đeo non đại tá, chức thì tổng binh

Miệng ông toàn nói linh tinh

Từ nay hậu thế nó khinh ông rồi.

Chương VI: TRẠNG CHẾT CHÚA CŨNG BĂNG HÀ.

Báo đài ầm ĩ một hồi

Đến tai tể tướng đang ngồi đếm kim

Tể tướng ngẫm nghĩ lim dim

Vụ này không thể để chìm được đâu.

Mình ăn mình húp đã lâu

Nhà dột từ nóc riêng đâu bọn này.

Dân tình ai oán lâu nay

Chỉ là chưa thể chọn ngày nổi binh.

Vụ này làm quả điển hình

Để dân còn nghĩ là mình thanh liêm.

Tể tướng phôn phát có liền

Tham mưu cố vấn đứng bên tấu trình:

Bắt mấy thăng huyện hy sinh

Cờ nguy thí tốt cũng bình thường thôi.

Kịch bản đã quyết xong rồi

Ban rằng: ngày ấy sẽ ngồi chủ phiên

Dân tình uể oải ngước lên

Chờ xem tể tướng đứng bên phía nào

Ngày họp kín cổng đóng rào

Phóng viên đài báo cấm vào bên trong

Chiều muộn họp cũng vừa xong

Phóng viên vây kín vòng trong vòng ngoài

Phát ngôn trước báo trước đài

Rằng Huyện Tiên Lãng đã sai hoàn toàn

Sai này có dợ có dàn

Sai từ chủ tịch sai sang án tòa

Sai từ sơ thẩm sai ra

Sai đến phúc thẩm sai là vẫn sai

Truyền quan tỉnh phải lập ngay

Một tổ công tác vụ này điều tra

Ngày ấy tháng ấy phải ra

Không nên cơm cháo có mà biết tay.

Tỉnh trưởng cuống quít loay hoay

Không biết vụ này xử lý nàm thao

Cử ngay ông Phó hôm nào

Đứng vai tổ trưởng, hô hào điều tra

Còn ông đại tá Hữu Ca

Toàn quyền phụ trách, cho ra vụ này.

Dân tình liếc cái biết ngay

Nhìn tên, đoán biết vụ này tới đâu

Phóng viên đợi đã quá lâu

Tìm ông lái cẩu hôm nào hỏi luôn:

- Ai bảo anh phá nhà Vươn?

- Tôi phá chỉ vì tiền lương thôi mà

Chính quan huyện điều tôi ra

 
 
Bảo cứ phá nhà, sẽ được trả công.

Thành ủy chắc bận việc công

Hay bận du hí nên không biết gì

Đăng đàn ông nói tì tì

Hình xe hôm ấy chúng mi ghép rồi.



Đại khái càng bới càng hôi

Quan tỉnh rồi cũng vào nồi nay mai.

Còn bây giờ vẫn chơi bài

Lê Lai cứu chúa cho hài lòng dân

Huyện, xã bọn ấy đần đần

Quan tỉnh ký phát, làm dân tức thì

Trưởng, Phó huyện phải ra đi

Bí thư, Chủ tịch xã thì tạm ngưng

Dân đen hoan hỉ tưng bừng

Anh Vươn trong ngục có mừng hay không?

Tiếng súng anh đã thành công

Tới đây tạm có hai ông về vườn.

Báo đài theo dõi sát sườn

Chừng nào bọn tỉnh lên đường mới thôi.

Tương truyền là sáng tác của Đồ Lão (Đào Lỗ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét