Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013

"Chúng tôi cần nhân cách trung thực của Thu Uyên"

"Nhưng thật ra, chúng tôi không cần lời xin lỗi, mà cần nhân cách trung thực của người làm Truyền hình. Đừng để những giọt nước mắt rơi không đúng chỗ! Đừng để lời xin lỗi cứ mãi chỉ là lời xin lỗi". Minh Nguyễn: Tôi vốn rất yêu mến ngôi sao truyền hình Thu Uyên (T.U.) kể từ khi chị phụ trách tổng hợp thời sự Quốc tế cuối tuần trên VTV1. Bẵng đi một thời gian khá dài, sau đó chị chuyển qua Chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly (NCHCCCL). Chương trình ra mắt cuốn hút tôi ngay và thực tình khi xem lòng tôi rất xúc động. Thế là cứ đầu mỗi tháng tôi hay gọi cho Đại tá Đinh Hữu Tấn để anh cùng theo dõi NCHCCCL. Rồi anh tin tưởng đăng ký với Chương trình về trường hợp của anh để Chương trình tìm giúp...
Cho nên khi viết bài SỰ THẬT VỀ CHƯƠNG TRÌNH NHƯ CHƯA HỀ CÓ CUỘC CHIA LY LẦN THỨ 11 (xem tại đây) tôi cố gắng viết thật khách quan, chỉ lấy những tài liệu từ anh Đinh Hữu Tấn gửi tới, thậm chí bỏ qua rất nhiều những phần nặng nề gay gắt nhất có trong tài liệu (Điều này tôi đã nói khi T.U. gọi điện cho tôi).
Hôm LS Trần Đình Triển đến tìm hiểu rồi đưa bài của tôi lên Facebook, tôi không thật thấy yên lòng. Vì tôi biết trên Facebook sự việc có thể bị đẩy đến những hệ lụy chê khen quá lời. Tôi chỉ muốn bài của tôi đăng trên một tờ báo chính thống có độ tin cậy. Nếu không thì trên một trang mạng uy tín như trang Bauxite Việt Nam do những nhà trí thức nghiêm chỉnh điều hành. Tôi thiết nghĩ, mình là người chân chính, thì mình phải nói lên sự thật. Khi bài của tôi vừa lên Facebook của Trần Đình Triển, nhiều comment nhắn tin hỏi tôi tới tấp. Tôi khuyên các bạn bình tĩnh, chờ bài chính thức trên Bauxite Việt Nam xuất hiện. 

Thế rồi Bauxite Việt Nam cũng lên bài. Ngay sáng sớm, vợ Đại tá Đinh Hữu Tấn điện vào “Hôm qua, một cô tên Linh thuộc Chương trình NCHCCCL gọi điện đến cho chị. Họ hỏi thăm gia đình qua quýt rồi hỏi Nguyễn Minh có quan hệ như thế nào với anh chị. Chị nói không có ai là Nguyễn Minh, mà Minh Nguyễn thì có. Cô Linh vội chữa: Vâng Minh Nguyễn. Chị nói đó là một người rất thân thiết với gia đình. Rồi họ hỏi địa chỉ, ghi lại số điện thoại... có thể hôm nay họ gọi cho chú đấy”.

Đang ăn cơm tối tôi nhận được cuộc gọi có số lạ 0962287xxx.... Tôi không trả lời. Cuộc gọi tiếp tôi bắt máy, thì ra đó là ngôi sao truyền hình Thu Uyên, tôi hẹn lát nữa gọi lại vì tôi đang ăn cơm. Đúng hẹn, Thu Uyên: “Có phải chú A.C. không ạ”. “Vâng tôi nghe, chị gọi tới có chuyện gì không thế?” “Chú còn nhớ cháu không?” “Nhớ chứ”. “Cháu mới xem trên Bauxite bài viết của chú...

Thế rồi ngôi sao truyền hình VTV bắt đầu trần tình về vụ Chương trình NCHCCCL lần thứ 11; rằng khi Chương trình bố trí cho Long và chú Tấn nhận nhau Chương trình chưa hề biết Long là giả mạo; rằng đến lúc mọi người biết sự giả mạo thì cháu vẫn hoàn toàn chưa biết, chưa biết tý gì cả. Mãi rất lâu sau cháu mới biết và cháu đã xin lỗi chú Tấn rồi; rằng cháu làm chương trình này với tâm nguyện đem đến sự đoàn tụ cho những gia đình bị ly tán với một tấm lòng trong trắng không hề gợn sự dối lừa, không hề giả dối lương tâm, chỉ mong muốn đem đến những điều tốt đẹp nhất cho mọi người mà thôi. 

Rồi T.U. chuyển sang hỏi tôi tập tài liệu, rồi tự trả lời ngay, à... đấy là báo cáo của Lê Cao Tâm. Lê Cao Tâm lúc ấy là Giám đốc Công ty Truyền thông Sài Gòn Buổi sáng (CT TTSGBS) chú ạ, báo cáo ấy là lời xin lỗi chú Tấn đấy. Mà sao chú có thể quy kết về cháu và VTV nặng lời như thế chứ, chúng cháu có làm điều gì xấu đâu. Cháu rất quý chú Tấn, biết chú và chú Tấn có những tập thư trao đổi rất tình cảm, cả hai người đều yêu thích văn học. Cháu rất buồn vì chú...

Thu Uyên nói một thôi một hồi làm tôi gần như bị đóng đinh tại chỗ. Tôi bắt đầu bình tâm lại. Tôi chậm rãi trả lời những vấn đề đặt ra của T.U. trong bài viết của tôi. Tôi nói để T.U. biết đây là tài liệu do Đại tá Đinh Hữu Tấn gửi cho tôi chứ tôi không tự bịa ra để viết, và chính người viết tài liệu này đã tìm ra Võ Văn Phước, rồi lại cho tiền để Phước ra Thanh Hóa gặp bố nuôi. Tôi chỉ muốn viết sự thật, mà sự thật thì đã hiển hiện, những bức ảnh nói lên điều đó, những địa chỉ và số ĐT của Phước và những người ở Huyện đội Củ Chi trước đây từng được Chương trình NCHCCCL lần thứ 11 phỏng vấn nói lên điều đó, và họ đang mất lòng tin vào VTV, không còn tin vào Truyền hình Trung ương nữa. 

Sự không còn tin vào Chương trình NCHCCCL là có thật chứ tôi không bịa. Đáng lý trước khi ĐT cho tôi, chị nên ĐT tới mảnh đời bất hạnh Võ Văn Phước, để hỏi cậu ấy xem tình hình như thế nào, đời sống ra sao, rồi ít ra cũng thay mặt Chương trình có một lời xin lỗi vì đã sơ suất không tìm ra người bố nuôi thật sự cho Phước, chứ sao lại gọi cho tôi. Sau đó tôi có nói: “Cách đây hơn một tuần, trước khi bài báo gửi đi, tôi có gọi đến “Hãy lên tiếng” muốn tìm Giám đốc CT TTSGBS, nhưng họ không cho gặp, bắt phải đến CT ở Quận 4, tôi không đến được. Nói thế để chị thấy, tự bản thân tôi cũng có trách nhiệm với những gì mình viết ra. Người viết có trách nhiệm là như thế. Tôi chỉ muốn nói ra một sự thật và mong chị cũng nên nhận lấy những gì sai sót của chương trình trong lần thứ 11 ấy”.

Khi ngôi sao truyền hình nhấn mạnh đến sự nhầm lẫn chỉ được phát hiện ra sau đó rất lâu chứ không phải biết mà cứ cho gặp mặt, tôi rất lấy làm lạ, thật trái ngược với những gì tập tài liệu mà tôi có. Chính vì thế tôi mới viết trong bài báo: “Thế nhưng trong CÔNG TY TNHH TRUYỀN THÔNG SÀI GÒN BUỔI SÁNG, nơi đang hợp tác với Đài Truyền hình Việt Nam thực hiện các chương trình NCHCCCL, có những người khẳng định Phạm Văn Long không thể là Võ Văn Phước. Sau đó Công ty Truyền thông Sài Gòn Buổi sáng đã họp, xác định điều đó và đuổi việc Phan Hiếu. Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì chương trình NCHCCCL vẫn cứ tổ chức để Phạm Văn Long không phải con nuôi Đinh Hữu Tấn “sum họp” với ông”.

Nếu như T.U. nói đúng thì lúc Chương trình cho phát sóng Hiếu vẫn còn trong đội tìm kiếm chứ chưa thể bị đuổi. Mà chưa bị đuổi thì thông thường người được phân công tìm Võ Văn Phước sẽ tiếp gia đình Đại tá Tấn. Vậy tại sao Hiếu không tiếp ông mà một người tên Hoàng hay tên gì đó tiếp đón? Tôi hỏi ý này. T.U. nói: “Cậu tiếp chú Tấn tên là Khoa, còn Hiếu... Hiếu bị đuổi việc rồi”. “Tại sao?” “Vì cậu ta vô kỷ luật” (!?). Đúng là MC, đối đáp rất nhanh khi gặp những tình huống bất ngờ. Trong tập tài liệu tôi đang giữ làm căn cứ còn nói T.U. và chồng có 70% cổ phần trong CT SGBS. Vậy khi họp lãnh đạo tại sao cô không được biết việc Long là giả mạo, mà mãi rất nhiều năm sau này cô mới được biết?!!! 

Tôi hỏi tiếp sang chuyện khác:
– Chị nói rất lâu sau chị mới biết sự thật giả, vậy sao chị không tìm cách giải thích cho gia đình chú Tấn biết việc nhầm lẫn của chương trình?
– Cháu đã xin lỗi chú ấy rồi!
– Vào lúc nào?
– Vào thời gian... chú đột quỵ lần thứ nhất, cũng... cách đây mấy năm rồi đấy.
– Chị xin lỗi trực tiếp với chú Tấn à?
– Vâng, cháu gọi điện ra nói trực tiếp với chú ấy.

Từ khi kết thúc chương trình NCHCCCL 11, hai vợ chồng anh Đinh Hữu Tấn chưa bao giờ nói với tôi rằng T.U. gọi điện ra hỏi thăm, thế thì làm sao khi anh đột quỵ lại có chuyện T.U. gọi điện ra xin lỗi. Hơn nữa sau đột quỵ, mỗi lần muốn gặp gia đình anh Tấn, bao giờ những người thân trong họ hàng hoặc bạn bè dù gọi số ĐT di động của anh ấy, cũng phải qua vợ anh, sau đó có muốn gặp anh thì chị mới đưa ĐT cho anh chứ anh không tự bắt máy được nữa. Vậy làm sao T.U. gọi ra chỉ để mình anh nghe, còn vợ không biết tý gì? Vả lại, cứ gì phải có lời xin lỗi trực tiếp ông Tấn. Khi thấy sai sót, tại sao Chương trình không xin lỗi ngay trên buổi truyền hình trực tiếp ngay sau đó, để không những gia đình ông Tấn, mà hàng triệu triệu người xem truyền hình được biết thì có phải hay biết bao nhiêu không. Bởi vì chương trình NCHCCCL đã vượt qua giới hạn cá nhân, mang tính toàn quốc toàn cầu, như ta đã biết.


Nhưng thật ra, chúng tôi không cần lời xin lỗi, mà cần nhân cách trung thực của người làm Truyền hình. Đừng để những giọt nước mắt rơi không đúng chỗ! Đừng để lời xin lỗi cứ mãi chỉ là lời xin lỗi. Còn nhớ đại biểu Dương Trung Quốc từng thẳng thắn chất vấn Thủ tướng N.T.D.: “Phải chăng Thủ tướng nên nhân dịp này thể hiện quyết tâm sửa chữa của mình bằng cách khởi động cho một cuộc phấn đấu Chính phủ hướng tới đoạn tuyệt với lời xin lỗi, thay bằng một tập quán phù hợp với xã hội hiện đại là văn hóa từ chức với một lộ trình để quan chức của ta từng bước làm được điều mà các quốc gia tiên tiến vẫn làm?” Đáng lẽ các MC trên truyền hình cần khắc ghi câu chất vấn nằm lòng này để ứng xử sao cho hợp lẽ trước NHÂN DÂN. Đằng này T.U. cứ nhắc đi nhắc lại “Sai sót của chương trình lần ấy, cháu luôn nhắc các em làm chương trình sau này nhớ đến để các em rút kinh nghiệm”.

(Để chắc chắn lời khẳng định của mình, sau khi nói chuyện với T.U. tôi gọi điện ngay cho chị Tạ Thu Nhuần để hỏi xem T.U. có xin lỗi như cô ấy nói không. Chị Nhuần khẳng định: “Chưa bao giờ cô ấy gọi điện ra thì làm gì có chuyện xin lỗi. Bịa đấy!”)

Tôi đang ngẫm nghĩ thì T.U. nói tiếp “Với lại Cao Tâm viết báo cáo là để xin lỗi chú Tấn đấy ạ”. Đến đây thì tôi hoàn toàn thất vọng về ngôi sao truyền hình này. Trong tập tài liệu mà nhân viên điều tra gửi cho anh Đinh Hữu Tấn hoàn toàn nói về sự giả dối của chương trình NCHCCCL, chứ không hề là một báo cáo gửi ra xin lỗi gia đình. Tôi định nói thêm vài điều nữa nhưng ngôi sao truyền hình không nghe, cúp máy, không một lời tạm biệt xã giao, chỉ còn lại những tiếng tuýt tuýt. Thái độ của T.U. khác hẳn những gì trước ống kính máy quay, khác hẳn những gì chị từng nói khi có người hỏi: Chị đã bao giờ thất bại: “Tôi luôn là người bắt đầu, chẳng hiểu vì sao lại vậy và tôi cố gắng để không bao giờ thất bại". Trách chi gần cuối buổi nói chuyện T.U. tỏ ra gay gắt: “Cháu bị chú đánh rất đau, nhưng cháu sẽ không đầu hàng đâu, cháu sẽ bắt Cao Tâm làm rõ vấn đề này”.

Mấy ngày trước tôi đọc trên “Quê choa” bài Đã xác định được người đánh đập, ép cung ông Chấn?!” Bài báo mở đầu nói các điều tra viên đồng loạt phủ nhận việc ép cung ông Chấn, kể cả Chánh án Tòa án NDTC cũng lên tiếng “Nếu có đánh đập, ép cung thì phải chứng minh”. Làm sao có thể chứng minh được: Không hình ảnh, không ghi âm, không ghi hình, không nhân chứng, không thương tích... Cuối cùng một kịch bản hoàn hảo “Hôm nay chúng tôi xin công bố danh tính của người trực tiếp đánh đập, ép cung ông Chấn đó là … Điều tra viên Nguyễn Văn X, nhưng đồng chí này đã chết vì bị tai nạn giao thông cách đây mấy năm. Chấm hết!”

Vậy, nên hiểu việc T.U. gọi điện ra nhà Đại tá Đinh Hữu Tấn xin lỗi là có dụng ý gì nhỉ? Tôi tạm “dịch” ý đồ của chị như thế này xem có đúng không nhé: Tôi đã xin lỗi rồi, ai dám nói chưa xin lỗi thì cứ hỏi Đại tá Đinh Hữu Tấn mà xem? Nếu ông ấy không nhớ thì chẳng qua bây giờ ông ấy mất trí nhớ chứ không phải tôi chưa xin lỗi đâu nhé! Nhé! Nhé! Đúng là “bótaychấmcom”.

Và khi bài báo này được đăng, cũng có thể Thu Uyên sẽ phản bác lại: “Tôi không gọi điện cho ông ta, hoặc là ông ta đã bịa ra mọi chuyện. Nhưng ngôi sao truyền hình Thu Uyên nên nhớ điều này: Trong thời đại công nghệ thông tin hiện đại, không phải bất cứ lời nói nào cũng bị gió bay mất đâu nhé!
26/11/2013
M.N.
Tác giả gửi trực tiếp cho BVN

1 nhận xét: