Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2013

(1) VUI CƯỜI & THƯ GIÃN

VUI CƯỜI THƯ GIÃN
Đầu và chân
Một hôm thầy giáo giảng bài cho học sinh về sự tuần hoàn của máu. Để làm cho chủ đề bài giảng rõ thêm, thầy giáo nói:
- Bây giờ các em nhìn đây, nếu tôi đứng bằng đầu, thì máu sẽ dồn xuống đầu tôi và mặt tôi sẽ đỏ bừng lên.
Các em học sinh đều đồng ý như vậy. Thầy giáo lại tiếp tục:
- Bây giờ, cái điều mà thầy muốn biết là ở chỗ, làm sao thầy đứng mà máu lại không chảy vào chân của thầy được?.
Tất cả các học sinh ngồi im trong giây lát, rồi một học sinh giơ tay nói:
- Thưa thầy vì chân của thầy không trống rỗng ạ!


Làm theo lời khuyên của Thầy giáo


Thầy giáo đứng tựa lưng vào lò sưởi một buổi sáng mùa đông. Ông quyết định cho các em học sinh lời khuyên chí lí trước khi vào bài.
- Trước khi nói các em phải nghĩ. Đếm đến năm mươi trước khi muốn nói điều gì quan trọng, đếm đến một trăm nếu định nói một điều rất quan trọng.
Môi của các em học sinh mấp máy đồng thanh đếm và bỗng nhiên cả lớp đều kêu lên:
- 99, 100! Thưa thầy, chiếc áo đuôi tôm của thầy đang cháy ạ.

Nước mắm hâm

Một anh nọ có tính sợ vợ vô cùng và ngu hết chỗ nói. Bởi thế, suốt đời cứ bị vợ đàn áp mà không làm sao được. Anh ta biết thế là nhục, mắc cỡ với anh em bạn hữu. Song vì đã ngu lại yếu đuối, nên biết vậy mà vẫn phải cắm cổ, phục tùng theo "lệnh" vợ chỉ huy.
Một hôm có người bạn ở xa đến thăm. Anh ta chạy xuống nhà dưới năn nỉ với vợ :
- Mẹ nó này ! Bữa nay tôi có khách, vậy mẹ nó để tôi làm chồng" một hôm. Nghĩa là bao giờ có mặt khách đến nhà thì mẹ nó để cho tôi được phép cự hay la lối gì thì la, chớ không rồi khách khứa họ bảo vợ ăn hiếp chồng thì nhục cả. Tôi yêu cầu và đề nghị mẹ nó cho tôi "oai" một bữa hôm nay thôi.
Chị vợ thấy chồng quanh năm suốt tháng bị mình ăn hiếp, nghe nói cũng thương tình, nên ưng thuận để đẹp mặt cả đôi, và để được tiếng với anh em bạn hữu của chồng khen mình là một người vợ hiền.
Vậy là bữa ấy anh ta được tự tung, tự tác, chị vợ chẳng hề hé răng nửa lời để cãi lại.
Người bạn thấy thế cũng đem lòng thán phục. Tới bữa ăn, mâm cơm dọn lên, món ngon, vật lạ đủ thứ. Tuy thế, anh ta vẫn rầy vợ đủ chuyện.
- Nào, tô canh sao mẹ nó nấu mặn quá thế này ?
- Chèng ơi ! Món xào gì mà lại như thế này ?
- Dĩa thịt làm sao mà nấu như thế này ?
Thấy chồng chê bai đủ thứ, chị vợ tuy tức lộn ruột, song chị vẫn vui cười và vẫn trả lời lễ phép với chồng.
Anh chồng lúc đó như chim sổ lồng, anh quên cả phận mình nên lại lên mặt quát.
Ngó đi ngó lại, anh nhìn mâm cơm không biết còn món gì để chê. Tức quá, khi nhìn thấy chén nước mắm, anh ta lại mừng quá và thét vợ :
- Này mẹ nó, sao chén nước mắm này, mẹ nó không hâm lên ?
Nghe nói người bạn lăn ra cười. Chị vợ thấy thế, mắc cỡ không thể nào còn chịu được cái ngốc của chồng, mới xúm lại túm tóc anh ta mà dần cho một trận nên thân.
Vì chuyện đó đồn đại, nên thiên hạ sau này mới có cái tên "phường nước mắm hâm" để chỉ những anh chàng sợ vợ và ngu ngốc.

Hai kẻ nói dối

Một anh lính gặp sĩ quan chỉ huy là đại tá xin nghỉ phép về nhà thăm vợ ốm. Sĩ quan chỉ huy nói:
- Anh John, tôi không thích từ chối, nhưng trên thực tế tôi vừa nhận được thư của vợ anh nói rằng cô ta bình thường, do đó việc đi phép của anh không cần thiết nữa.
Anh lính chào và quay về. Đến cửa anh dừng chân ngoảnh lại và nhận xét:
- Thưa đại tá, có hai kẻ nói dối không ngượng mồm trong trung đoàn này, và tôi là một trong hai kẻ đó. Tôi chưa có vợ đâu!

Hai người bạn

Hai người đi thăm Luân Đôn. Ở Luân Đôn họ vào ăn tại một cửa hàng. Trên bàn có bày một lọ mù tạc. Vì chưa thấy mù tạc bao giờ, một trong hai người xúc một thìa đầy ắp đưa vào mồm. Nước mắt tức thì giàn giụa. Anh bạn hỏi anh ta khóc vì việc gì. Anh ta trả lời:
- Tôi khóc vì nghĩ đến người cha xấu số của tôi đã bị treo cổ chết cách đây hai mươi năm.
Họ tiếp tục ăn và chẳng bao lâu anh bạn kia cũng xơi một lượng lớn mù tạc. Vừa mới đút vào mồm thì nước mắt cũng lăn trên gò má anh ta. Anh bạn hỏi:
- Cậu khóc vì chuyện gì thế?
Anh ta trả lời:
- Aà tôi đang khóc vì cậu đã không bị treo cổ cùng với ông bố đáng thương của cậu cách đây hai mươi năm.

Chó nhà ai thế này?

Một bà đang lái xe qua vùng nông thôn, nhìn thấy ở phía trước một ông cụ và một con chó theo sau. Khi chiếc xe đến gần bỗng dưng con chó vọt qua đường. Con chó bị ô tô va vào và chết liền. Bà cho xe dừng lại ngay và tiến lại gần ông cụ.
- Tôi rất lấy làm tiếc là sự việc đã xảy ra như vậy-  Bà ta nói - Liệu hai mươi bảng có dàn xếp xong vụ này không?.
Ông cụ trả lời:
- À được!
Rồi cụ bỏ tiền vào túi khi chiếc xe đã biến đi xa và nhìn xuống con vật đã chết.
- Không biết chó của ai đây nhỉ? - Ông cụ phân vân.

Lý giải sai lầm

Một luật sư đang biện hộ cho một người bị buộc tội ăn trộm. Luật sư nói với tòa:
- Kính thưa ngài, tôi xin trình bày rằng thân chủ của tôi không hề đột nhập vào căn nhà đó. Anh ta thấy cửa sổ phòng khách mở trống và chỉ thọc cánh tay phải vào để lấy ra vài món đồ vặt vãnh. Đấy, cánh tay của thân chủ tôi đâu phải là chính anh ta, và tôi không hiểu sao ngài có thể trừng phạt cả một con người vì một sai phạm chỉ do một phần tứ chi của người ấy thực hiện.
Quan tòa cân nhắc lý luận này một lâu rồi trả lời:
- Lý luận của anh trình bày rất khéo. Xét theo lý lẽ đó, tôi tuyên án cánh tay của bị cáo một năm tù giam. Có đi theo cánh tay hay không là tùy ở bị cáo.
Bị cáo mỉm cười, rồi với sự trợ giúp của luật sư, tháo rời cánh tay giả ra, đặt trên ghế và ra về.

Khoác lác

Hai cựu chiến binh đang nói khoác về đơn vị của họ.
- Aà, đại đội của tôi được rèn luyện xịn đến mức khi chúng tôi bồng súng chào anh chỉ nghe toàn tiếng lệch xệch, lệch xệch, lách cách.
- Khá đấy - Người kia nói
- Nhưng khi đại đội chúng tôi bồng súng chào, anh chỉ nghe toàn tiếng lệch xệch, lệch xệch, leng keng.
- Leng keng?
- Người kia hỏi- Cái gì mà leng keng?
- à, huy chương của bọn tôi đó mà.

Kẻ lười nhất nông trại

Một chủ trại có mười người làm công trong nông trại, bởi vì không có người nào năng nổ được như ông ta tưởng, ông bèn nảy ra một kế mà ông tin là sẽ trị cho họ bỏ tật lười biếng. Một hôm, ông bảo:
- Các anh này, tôi có việc dễ dàng, thoải mái cho người nào lười biếng nhất nông trại này. Một người nào lười nhất bước ra phía trước?
Ngay tức khắc chín người trong bọn cùng bước lên.
- Tại sao anh không bước ra phía trước cùng những người khác? - Ông chủ trại hỏi người còn lại.
Người này đáp:
- Mất công quá!

Kẻ lười nhất làng

Seth Smith được coi là người lười nhất làng. Giới thẩm quyền đã chán ngấy cái việc đóng góp để nuôi hắn tới độ họ quyết định đem hắn đi chôn sống. Thế là người ta chuẩn bị mai táng hắn. Xe đưa đám là một cỗ xe bò rệu rạo.
Khi đoàn đưa tang lên đường, một cụ dân già hỏi:
- Ai thế?
- Seth Smith đó mà, hắn lười quá không chịu làm gì để ăn nên chúng tôi đem hắn đi chôn sống đây!
- Để tôi cho hắn một giạ bắp vậy!- Một người lên tiếng.
- Tôi cũng thế! - Một người khác cũng nói.
Seth từ từ nhấc đầu lên hỏi:
- Bắp đã lột vỏ chưa, quí bà con cô bác?
- Chưa, anh phải tự lột vỏ lấy chứ!
Nhẹ nhàng hạ đầu xuống, Seth nói: - Đi tiếp đi, các bạn, đi tiếp đi!

Ta sẽ cho con nửa đôla

Lỗi là do tài hùng biện kém cỏi của vị linh mục. Tuy nhiên, ông ta vẫn cứ bực tức khi thấy rằng có một ông cụ đã ngủ gục giữa bài giảng đạo trong suốt hai ngày chủ nhật liên tiếp. Thế là, sau buổi chầu của tuần lễ thứ hai, vị linh mục bảo thằng bé đi cùng với người ngủ gật là ông muốn nói chuyện với nó trong phòng giữ đồ thánh.
- Này con- Vị linh mục nói khi chỉ còn lại hai người với nhau- Ông cụ đi lễ cùng với con là ai vậy?
- Dạ, ông nội con- Chú bé đáp.
- Nghe này, nếu con chịu giữ cho ông con tỉnh ngủ khi ta giảng đạo thì mỗi tuần ta sẽ cho con nửa đô la.
Chú bé chấp nhận sự dàn xếp này và suốt hai tuần lễ tiếp theo, ông cụ đã chăm chú lắng nghe bài giảng đạo. Nhưng đến tuần thứ ba thì lại thấy ông cụ ngủ ngon lành.
Vị linh mục tức tối cho gọi thằng bé vào hỏi:
- Ta rất buồn vi con không giữ lời hứa. Hôm nay ông nội con lại ngủ nữa. Ta đã hứa cho con mỗi tuần nửa đô la rồi mà?
- Dạ con biết- Chú bé đáp- Nhưng ông nội bây giờ lại cho con một đô la để đừng quấy rầy ông ấy nữa!

Xe đạp và bò sữa

Người bán hàng ở một hiệu buôn trong làng cố thuyết phục người nông dân mua một chiếc xe đạp.
- Tôi thà bỏ tiền mua một con bò sữa còn hơn.
- Nhưng thử nghĩ mà coi- Người bán hàng khăng khăng- Trông anh thộn tới một mực nào nếu ngày nào cưỡi con bò ấy mà đi.
Người nông dân đáp:
- Nếu tôi cố bắt chiếc xe đạp ấy cho ra sữa thì trông còn thộn gấp bội.

Bố cháu đâu

Gặp chú bé bơ vơ với đống rơm bị lật úp trên đường, một bác nông dân nhân hậu bảo cậu hãy quên buồn lo và vào nhà dùng cơm với gia đình ông. Sau bữa ăn ngon vẫn còn kịp để dựng đống rơm lên.
Chú bé phản đối. Chú bảo bố sẽ không hài lòng vì chuyện này.
Nhưng người nông dân vẫn cố thuyết phục và rồi thành công. Ra về sau bữa ăn, chú bé cho biết chú cảm thấy khá hơn và bày tỏ lòng cảm kích trước sự hào phóng của gia chủ. Cùng lúc đó, chú ta vẫn đoán chắc là bố chú sẽ không hài lòng.
- Bá láp - Chủ nhà nói - Mà này, bố cháu ở đâu vậy?
- Bố cháu đang ở dưới đống rơm đấy ạ!

Bố mượn món tiền đó rồi

Một thanh niên đến gần người yêu với vẻ buồn rầu ủ rũ. Người yêu theo dõi anh ta bằng đôi mắt băn khoăn lo lắng rồi hỏi:
- Bố em có ý kiến ra sao?
- Xuôi cả- Anh trả lời.
Cô gái kêu to lên:
- Em rất phấn khởi.
- Nhưng anh thì lại không, thoạt đầu bố em không thèm nghe anh nói.
- Thế anh có nói với bố em rằng anh có 5.000 đô la gửi tiết kiệm ở ngân hàng không?
- Có, sau khi mọi cái khác đã thất bại!
- Thế bố em phản ứng thế nào?
- Phản ứng- Anh thanh niên trả lời - Bố em mượn luôn món tiền đó rồi.

Chưa đủ

Một người đàn ông bị bắt quân dịch khiếu nại với bác sĩ khám quân dịch về chứng đau lưng khủng khiếp mà anh ta mắc phải và anh ta viện cớ đó để không phải vào lính. Để hỗ trợ cho việc khiếu nại này của mình, anh ta đã gửi cho bác sĩ một phong bì trong đó có 200 đô la. Sau đó anh ta đi khám lần cuối cùng, chắc mẩm lần này sẽ được miễn quân dịch. Nhưng anh ta rất ngạc nhiên, bác sĩ khám thấy anh khỏe mạnh đủ điều kiện nhập ngủ. Anh ta phản đối một cách bực tức:
- Nhưng thưa bác sĩ, tôi đã bị mắc chứng đau lưng cơ mà!
Bác sĩ đồng tình và nói:
- Đúng thế, nhưng chưa đủ!

Nỗi sợ

Một người quen của anh phi công đang nhào lộn trên không trong một cuộc biểu diễn trên không hỏi vợ của anh phi công:
- Chị không sợ khi thấy anh ấy làm những trò nguy hiểm trên trời ư?
- Tất nhiên là sợ rồi. Anh ấy có một thói quen xấu là hay đem theo tiền trong túi quần áo của anh ấy!

LờI khuyên chí lý
Binh sĩ được huấn luyện nhảy dù từ trên máy bay xuống. Họ được trang bị dù mở trong không gian để rơi xuống đất an toàn.
Có lần một trung sĩ đang huấn luyện các binh sĩ thì một binh sĩ hỏi:
- Tôi phải làm gì nếu như dù không mở khi tôi nhảy ra khỏi máy bay?
- Ôồ, xong ngay! Anh chỉ việc mang dù về và lấy cái dù khác- Trung sĩ nói.

Kiến thức về địa phương chưa đầy đủ

Một người Luân Đôn đi về nghỉ ở miền Tây nước Anh. Anh ta đi đến một thị trấn bằng tầu hỏa và thấy ngoài trời mưa như trút nước.
Anh ta gọi một người khuân vác xách các túi hành lý ra tắcxi. Trên đường đi ra khỏi ga, vừa để bắt chuyện vừa để dò hỏi xem ý kiến người địa phương về triển vọng thời tiết trong thời gian nghỉ ngơi, anh ta hỏi người khuân vác:
- Mưa thế này đã bao lâu rồi?"
- Thưa ông, tôi không biết, tôi mới sống ở địa phương này được mười lăm năm- Anh khuân vác đáp.

Ông chùm kẹo

Bill làm việc ở nhà máy và anh thường xuyên về nhà lúc sáu giờ rưỡi, thứ sáu tuần trước anh về sớm, bước vào phòng khách và ngồi lì ở đó.
Vợ anh đang ngồi trong bếp. Cô đi đến bên chồng nhìn anh giây lát rồi nói:
- Anh Bill ơi, sao anh lại cáu giận thế?
- Vé xe buýt ba penny tuần trước, thế mà nay chỉ còn có hai penny- Anh nói.
Vợ anh nói:
- Nhưng thế thì có gì là dở, anh? Tốt là đằng khác. Đi xe buýt bây giờ rẻ hơn.
- Đúng thế - Bill nói- Nhưng anh có đi xe buýt đâu. Sáng anh cuốc bộ đến nhà máy và chiều lại cuốc bộ về nhà. Như thế tuần trước anh tiết kiệm được sáu penny mỗi ngày, nay chỉ còn bốn penny thôi.

Hiểu lầm

Trời mưa to nhưng khi đi lấy ô thì tôi thấy trong năm cái ở nhà chả còn cái nào dùng được. Tôi quyết định mang tất cả năm cái ô đến hiệu chữa ô.
Thế rồi tôi ôm năm cái ô đến hiệu chữa ô và nói với họ rằng tôi sẽ đến lấy ô trên đường về nhà vào buổi chiều. Khi tôi đi ăn chiều, trời vẫn mưa nặng hạt. Tôi đến một cửa hàng ăn gần đấy, ngồi xuống bên bàn được ít phút thì một phụ nữ trẻ bước vào ngồi ngay cùng bàn với tôi. Tôi là người ăn xong đầu tiên và khi đứng dậy tôi đãng trí cầm chiếc ô của chị ấy rồi bước về phía cửa. Chị ta gọi tôi lại và nhắc nhở rằng tôi đã cầm nhầm cái ô của chị ta. Tôi trả ô lại và xin lỗi rối rít.
Đến tối, tôi đến lấy 5 cái ô, mua một tờ báo, rồi lên tầu điện. Chị ta cũng ở trên tầu điện. Chị ta nhìn tôi nói:
- Ông hôm nay thu hoạch được một mẻ lớn phải không?

Ai là người đãng trí

- Tất cả cho xem vé- Viên thanh tra lên tiếng khi vừa ló ra ở cửa toa xe. Sau khi vé của các hành khách khác đã được bấm lỗ và trả lại, người đàn ông đứng ở góc toa vẫn còn tiếp tục soát lại túi mình và tỏ ra luống cuống mất bình tĩnh.
Một hành khách cùng toa hỏi:
- Ông mất vé phải không? Rồi lại nói: - Tại sao ông cứ luôn ngậm vé trên miệng thế?
Viên thanh tra bấm lỗ vé đã rồi đi, không cần tìm nữa đâu. 

Sau đó một hành khách hỏi:
- Ông thật là một người đãng trí quá!.
Người đàn ông nói:
- Ôồ tôi hoàn toàn không đãng trí đâu. Tôi đang nhai biến chỗ vé có đề ngày của tuần trước đấy.
An toàn

Tàu ở các nước công nghiệp chạy rất nhanh. Một ông chủ cùng bà vợ vào nhà ga xe lửa trong làng và đi đến quầy vé. Ông cụ hỏi nhân viên nhà ga:
- Này cậu, chuyến tàu ba giờ mười đã đi chưa?
- Chuyến tầu ba giờ mười đã rời ga cách đây mười lăm phút.
- Thế theo anh thì còn bao lâu nữa chuyến tầu khác mới đến?
- Cũng còn lâu lắm mới đến chuyến tàu đó.
- Vậy trước đó còn chuyến tàu khách nào không?
- Không.
- Tàu chở hàng?
- Không.
- Không có chuyến tàu nào hết?
- Hoàn toàn không.
- Anh có chắc không?
- Chắc chứ, tôi bảo đảm!- Nhân viên bán vé nổi nóng quát lên.
- Vậy thì, Sophie ơi- Ông cụ quay sang bà vợ- Bây giờ thì chúng ta có thể đi băng qua đường ray được rồi.

Những quả Dâu Tây

Một người đàn bà tự động vào ngồi trong một toa tầu chỉ có độc một ông khách bán hàng rong. Một lát sau, ông khách này lễ phép hỏi:
- Xin lỗi bà, nhưng...
- Nếu ông nói nữa hoặc làm phiền tôi nữa, tôi sẽ giật dây báo động đấy - Người đàn bà cấm cảu.
Cứ mỗi lần ông khách mở mồm định nói thì bà ta lại dọa sẽ giật dây báo động.
Cuối cùng, con tàu đi chậm lại, vào ga, và ông khách đứng lên. Ông ta nói:
- Tôi không cần biết bà có thích tôi nói hay không, nhưng tôi muốn xin lại cái túi dâu tây rách nát mà bà ngồi lên suốt sáu dặm đường vừa rồi!

Mark Twain ở Pháp

Trong chuyến thăm nước Pháp, Mark Twain đi tàu hỏa đến Dijon. Buổi chiều hôm đó ông mệt và buồn ngủ. Do đó ông đề nghị người soát vé giúp đánh thức ông dậy khi tàu đến Dijon. Nhưng trước hết ông giải thích rằng ông là người ngủ rất say- Tôi có thể sẽ phản đối to tiếng khi ông cố đánh thức tôi dậy đấy- Ông nói với người soát vé- Nhưng đừng bận tâm. Dù thế nào cũng cứ cho tôi xuống tàu nhé!.
Mark Twain đi ngủ. Sau đó khi ông ta thức dậy thì đã là đêm khuya và tầu đã đến Paris. Ông nhận ra ngay rằng người soát vé đã quên không đánh thức ông dậy khi đến ga Dijon. Ông rất bực, chạy đến người soát vé và bắt đầu xỉ vả ông ta.
Mark Twain nói:
- Suốt đời tôi chưa bao giờ cáu giận như thế này.
Người soát vé nhìn ông ta một cách bình thản và nói:
- Người Mỹ mà tôi cho xuống ở ga Dijon ấy còn cáu gấp đôi ông ấy chứ.

Cháy cháy

Một nhà văn có một người hầu rất là ngu dại. Một hôm khi nhà văn đang bận rộn viết một cuốn sách mới, người hầu chạy bổ vào buồng. Anh ta hét to:
- Cháy! Cháy! Nhà bếp đang cháy.
Nhà văn liền đứng dậy và chạy cùng anh hầu vào bếp. Có lửa cháy gần lò bếp, vì anh hầu đã để củi gần lò bếp và củi đang bốc cháy to. Nhưng cũng có một nồi nước to đặt bên bếp lò.
Nhà văn nói:
- Anh thật ngốc nghếch. Tai sao anh không hắt nồi nước đó vào củi đang cháy hả? Lẽ ra anh đã có thể dập tắt lửa một cách nhanh chóng.
Anh hầu nói:
- Không được ạ, nước đó vô dụng vì nó là nước nóng.

Ai nổ hơn

Một người Anh và một người Mỹ tranh luận với nhau về vấn đề khí hậu. Người Anh nói:
- Ơở Anh buổi sáng mặc áo thể thao đi ra ngoài phố, và tối đến phải mặc áo khoác dày là chuyện thường.
Người Mỹ nói:
- Thế thì thấm vào đâu. Tôi còn nhớ có hai người bạn của tôi tranh cãi nhau trên đường khi lớp tuyết phủ dày một gang tay. Và cuối cùng một trong hai người nắm tuyết thành những quả bóng và ném vào người kia. Họ mới đi thêm độ năm mét nữa, thì bỗng khí hậu thay đổi nhanh và trở nên nóng bức đến nỗi người bạn bị ném đáng lẽ bị trúng bông tuyết lại bị bỏng vì nước tuyết.

Giá trị tương đối

Sau khi đã mất một giờ giải thích cho một lớp học sinh nhỏ tuổi về giá trị tương đối của những đồng tiền xu, cô giáo kiểm tra một em học sinh, hỏi em là nếu có hai đồng nửa penny và một đồng penny thì em thích lấy đồng nào hơn. Em gái này tuyên bố tức thì:
- Em thích lấy hai đồng nửa penny hơn.
Cô giáo hỏi:
- Tại sao thế? Có phải cô đã nói đi nói lại với các em bao nhiêu lần là một đồng penny luôn bằng hai đồng nửa penny cơ mà?.
Em học sinh trả lời:
- Thưa cô đúng ạ, nhưng nếu em mất một đồng nửa penny, thì em vẫn còn đồng kia ạ. Trong khi đó nếu như em mất một đồng penny thì em chả còn gì cả!.

Khó hiểu hơn nhiều

Một bác sĩ nổi tiếng phản đối người chủ cửa hiệu chữa xe ô tô vì đã lấy tiền công chữa xe ô tô của mình quá đắt. Ông ta than thở:
- Tất cả chỉ làm có vài giờ! Tại sao ông trả cho người gíúp việc của ông mức lương cao hơn ở chỗ chúng tôi?
Người chủ cửa hiệu chữa xe ô tô trả lời:
- Ông thấy đấy, các ông chỉ chữa có một mẫu từ thuở khai thiên lập địa đến giờ, còn chúng tôi thì phải nghiên cứu tất cả các mẫu.

Anh bạn Scốtlen khỏe quá

Một hôm, hai người bạn đang ngồi trong một cửa hàng ăn. Một người trong số họ là người Scôtlen bảo với các bạn mình là anh ta muốn được cá cược mười bảng để chén hết một con gà tây và ba pao xúc xích. Tất nhiên bạn anh ta không tin điều đó. Do đó họ đã gọi bưng lên bàn cho anh ta một con gà tây quay. Bạn bè kinh ngạc nhìn anh ta ăn con gà tây. Sau đó vài phút anh ta lại nuốt chửng ba pao xúc xích nữa! Do đó bạn anh ta đã phải trả tiền cá cược.
Cuối cùng anh bạn Scốtlen còn uống thêm mấy vại bia rồi mới về nhà cùng với một trong số các bạn của anh ta.
Khi đến trước cửa nhà mình, người Scốtlen nói với anh bạn đi cùng:
- Này cậu, cậu đừng có nói gì với vợ tớ là tớ đã ăn nhiều đến thế nhé!
Anh bạn hỏi:
- Tại sao lại không?
Anh người Scốtlen trả lời:
- Vì vợ tớ sẽ không cho tớ ăn tối nữa!

Nhà triệu phú ở khách sạn

Đây là một câu chuyện nhà triệu phú có tên tuổi mà không muốn tiêu tốn ít tiền nào.
Một hôm nhà triệu phú này đến một khách sạn ở New York hỏi thuê một căn buồng rẻ nhất. Ông hỏi:
-Giá thuê buồng là bao nhiêu?
Chủ khách sạn nói cho ông biết.
Ông lại hỏi:
- Buồng đó ở tầng mấy?
Người chủ lại trả lời ông.
Rồi ông lại hỏi:
- Có phải đó là buồng rẻ nhất ở đây không? Tôi ở đây có một mình nên chỉ cần một căn buồng nhỏ thôi.
Chủ khách sạn nói với ông ta rằng đó là phòng nhỏ nhất của khách sạn và nói thêm:
- Nhưng tại sao ông lại thuê cái buồng rẻ nhất như thế trong khi con ông đến đây, anh ta chỉ thuê toàn buồng đắt tiền nhất?.
- Đúng thế! - Nhà triệu phú trả lời- Nhưng cha của nó là một người giàu có còn bố tôi thì lại không phải...!"

Con chim cảnh của người thủy thủ

Người ta nói rằng thủy thủ rất yêu quí chim muông và thích nuôi chúng trong lồng làm chim cảnh. Câu chuyện sau đây kể về một thủy thủ, khi tàu của anh ta cập bến ở bờ biển Trung Mỹ. Anh ta rất thích bộ lông của một vài con vẹt bán ở chợ, nên đã quyết định mua một con .
"Mình sẽ gửi con vẹt này về cho mẹ già thân yêu của mình"- Anh ta tự nhủ- Mẹ mình giờ đây đang quạnh hiu quá chừng. Con vẹt này có thể nói đôi điều và sẽ là một người bạn của mẹ mình.
Thế là anh ta mua một con và nhờ người bạn thủy thủ sắp về nghỉ phép đem đến cho bà mẹ. Anh căn dặn anh thủy thủ rất đầy đủ, nào là chăm sóc và mang con vẹt ra sao.
Khoảng một hai tháng sau, anh ta nhận được thư mẹ. Trong thư bà cảm ơn anh nhiều lắm vì đã gửi biếu bà con vẹt. Bà viết- "Con ơi, con vẹt con gửi cho mẹ thật đúng là một sinh vật đáng yêu. Nó có bộ lông mới đẹp làm sao! Nhưng con không thể tưởng tượng được thịt nó dai biết chừng nào...!"

Một người Mỹ ở Nhật Bản

Một người Mỹ đến Nhật Bản có một anh hầu người Nhật rất lễ phép. Một buổi sáng, người Mỹ muốn thức dậy thật sớm và nói với anh hầu của mình:
- Anh làm ơn đánh thức tôi dậy lúc sáu giờ. Nhớ đánh thức tôi nhé!
Đến sáu giờ anh hầu lặng lẽ đi vào buồng, thấy ông chủ người Mỹ của mình vẫn còn đang ngủ, anh ta lấy một tờ giấy và viết vài chữ lên đó: "Thưa ông chủ, bây giờ là sáu giờ. Xin mời ông dậy ngay!".

Họa sĩ và người đánh cá

Một hôm, một họa sĩ nhìn qua cửa sổ buồng mình, ông ta thấy một lão đánh cá đi qua. Họa sĩ nghĩ, ông lão đánh cá sẽ trở thành một đề tài hay để vẽ một bức tranh. Thế là họa sĩ chạy ra phố và nói với ông lão đánh cá là mình muốn vẽ ông lão.
Họa sĩ trả lời: Tôi trả cụ hai bảng- và nói thêm khi thấy ông lão còn do dự: Cụ thấy đấy, đây là một cách dễ dàng để kiếm hai bảng cụ ạ!
Ông lão đánh cá nói:
- Ấấy tôi biết chứ, nhưng tôi tự hỏi sau đó làm sao mà tôi gội được sơn đi hả ông?

Tài vẽ

Hai họa sĩ vỉa hè ở khu Tây Luân Đôn đang khoác lác với nhau về tài vẽ của mình.
- Cậu có biết không- Một người nói- Đã có hôm mình vẽ một đồng sáu penny lên vỉa hè mà một người ăn mày xuýt bị gãy móng tay khi cố cậy nó ra đấy.
Người kia nói:
- Thế đã là cái gì so với tớ. Tớ đã vẽ một pao xúc xích lên viên đá lát vỉa hè mà bức vẽ tự nhiên đến mức con chó ăn hết nửa viên mới nhận ra là không phải xúc xích thật.

Một người đàn ông khôn ngoan

Một mình là một từ mà chính tôi không tài nào hiểu nổi trước khi tôi đến làm cho ông Green. Ông Green là chủ bút một tờ báo địa phương tốt bụng, nhưng có cái tật hay nói một mình. Một hôm, một người bạn ông đến chơi và hỏi ông tại sao lúc nào cũng nói một mình như thế? Ông nói:
- Có hai lý do chính đáng. Thứ nhất tôi thích nghe một người khôn ngoan nói. Thứ nhì, khi tôi nói mà có được một thính giả thông minh thì thật là một niềm sung sướng.

Chồng nào vợ nấy

Ơở nhà quê, có cặp vợ chồng tính thích ăn vụng. Một hôm, người vợ đi làm ở ngoài ruộng về, thấy trên bếp có nồi xôi đậu vừa chín tới. Đang đói lòng, chị ta liền bốc ngay một nắm để ăn. Người chồng lúc đó chưa về, chị ta sợ chồng bắt gặp, mới đứng vào xó cửa mà nhai. Nào ngờ, chưa ăn hết thì chồng về tới. Anh chồng cũng đang lúc đói bụng lại gặp ngay nồi xôi. Anh ta muốn ăn quá, nhưng lại sợ vợ biết.
Thế rồi hai mắt anh ta láo liên như quan sát hồi lâu, rồi bốc ngay một nắm đem vào xó cửa để ăn.
Ai dè anh ta vừa đẩy cánh cửa ra thì bắt gặp ngay vợ đang cầm xôi ăn. Anh hốt hoảng kêu lên :
- Ơ kìa. Má nó đấy à ?
Trông thấy vợ cầm xôi, anh ta nhanh trí nói tiếp luôn :
- Tao tưởng má mày ăn hết rồi, nên đem thêm vào cho một nắm.

Giá gặp tay tao thì!!

Tại xóm kia, có anh chàng khét tiếng sợ vợ.
Một hôm người vợ đi khỏi, để lại cái quần phơi ngoài sân. Trời mưa xuống, cái quần bị ướt. Anh ta thấy thế cứ để mặc vì tính anh rất sợ cầm quần đàn bà. Cái đó không lấy gì làm lạ, vì theo quan niệm : quần đàn bà là một thứ đồ dơ, anh phải cữ, không bao giờ đụng đến, vì lỡ ra trí óc thanh niên bị ngu thì bỏ đời (!)
Khi vợ về thấy chồng ở nhà cả ngày mà cái quần phơi không chịu cất để cho mưa ướt, tức quá, nổi tam bành lục tặc, la hét om sòm, rồi nắm đầu anh ta đánh một trận.
Thấy tình cảnh diễn ra như vậy, một anh khác ở nhà liền vách nghĩ tức quá , song mắc dở nấu cơm, không qua can được, mới vỗ ngực ra vẻ ta đây :
- Mẹ kiếp ! Giá gặp tay tao thì phải biết !
Vợ anh đang làm ở ngoài sân, nghe nói liền sấn sổ chạy vào, hai mắt trợn trừng và la hét:
- Giá gặp tay tao thì tao định làm gì ?
Anh ta quýnh lên, song cũng nhanh trí trả lời :
- Giá gặp tay tao thì à thì à tao đã cất ngay lúc trời còn chưa mưa.

Thi nói khoác

Một hôm được nghỉ, bốn quan họp nhau đánh chén, nhân lúc cao hứng, lền mở một cuộc thi nói khoác.
Quan thứ nhất :
- Tôi còn nhớ, ngày tôi còn trọng nhậm ở huyện T.H, tôi được trông thấy một con trâu to lắm, nó liếm một miếng mà mất cả một sào mạ.
Quan thứ hai tiếp luôn :
- Thế chưa lấy gì làm lạ, tôi còn trông thấy một cái thừng to gấp mười cái cột đình làng này.
Quan thứ nhất biết ông kia nói lỡm mình đành chĩu thua và giục quan thứ ba lên tiếng.
Quan thứ ba rằng :
- Tôi đã từng thấy một cái cầu dài lắm, đứng trên đầu này không thể nào nhìn được sang đầu kia. Chỉ biết rằng có hai bố con nhà nọ chỉ ở cách xa nhàu kẻ bờ nọ người bờ kia mà chẳng bao giờ gặp mặt nhau. Lúc bố chết , con nghe tin, vội vã sang đưa ma. Thế mà đi qua cầu sang đến nơi thì đã đoạn tang được ba năm rồi !
Quan thứ tư tiếp luôn :
- Thế kể đã ghê ! Nhưng tôi lại còn trông thấy một cái cây cao khiếp lắm. Cứ biết rằng trứnbg chim ở ngọn cây bị rơi xuống mới đến có nửa chừng mà chim đã nở đủ lông cánh để bay.
- Quan thứ ba biết cây ấy dùng để làm cái cầu mình vừa nói , đành chịu thua.
Bốn quan đắc chí vỗ đùi cười ha hả.
Bỗng có tiếng thét thật to làm các quan giật bắn người :
- Đồ nói láo ! Lính đâu ? Trói cổ chúng nó lại cho ta.
Bốn quan bàng hoàng ngơ ngác nhìn nhau.
Một lát quan chủ mới định thần nhận ra thằng lính hầu. Quan Quát :
- Thằng kia ! Mày địng trói ai thế ?
- Bẩm quan , con thấy các quan thi nhau nói khoác thì con cũng nói khoác chơi đấy ạ.
Lúc ấy bốn quan mới biết tài nói khoác của anh lính, liền lăn bò ra mà cười.
Đến lúc hết cơn cười, các quan nhìn lại thấy thấy vợ quan, con quan đứng xúm xít chung quanh. Kẻ khóc, người mếu.Thì ra, các quan mãi cười vui quá suýt nửa sang thế giới bên kia mà không biết.

Thằng thong manh đi làm rể

Thằng cha kia thông manh đi hỏi vợ. Con mắt thì tử tế lanh lẹ như thường, mà có tật quáng. Tới nhà làm rể. Bữa ấy đi cày ruộng, đành mò theo mọi người đi trứơc, ra làm được một buổi. Trưa lại, tới buổi thả cày mọi người lật đật về ăn. Anh ta theo không kịp, đi sau lịch bịch rơi xuống dưới giếng không biết đường mà lên.
Một chặp lâu lâu, bà mẹ ở nhà nói :
-Uả thằng rể nhà ta đâu ?
Và bà cho bọn trẻ chạy đi kiếm. Đến nơi thấy anh chàng ngụp lặn ở dưới giếng và đưa anh ta về nhà.
Ngồi lại mâm ăn, bà mẹ vợ ngồi gần đó, chỉ món nọ món kia cho nó ăn. Nó khôn cứ lừa lừa theo lời mẹ vợ mà gắp trúng, không ai biết nó quáng. Chợt có con chó hỗn xông vào mâm để ăn. Bà mẹ nói :"Sao con không đánh chó, để nó ăn vô làm vậy ?" Thì nó thưa: "Thưa mẹ, đánh chó còn kiêng chủ nhà, tôi không dám đánh".
Mẹ vợ nói :
- Không có hề gì, cái dùi đục đây, nó có lại hỗn, thì đánh đại nó đi, đừng có sợ gì.
Bà mẹ thấy nó nết na, nhát không dám ăn, không dám gắp, thì lại làm tài khôn, gắp đồ bỏ vô chén cho nó ăn, nó nghe rọc rạch, nó tưởng là con chó lại ăn hỗn, nó đập cho một cái dùi đục chảy máu đầu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét