Trần Văn Cảnh
Năm 1651 cho xuất bản hai cuốn sách quốc ngữ đầu
tiên : cuốn « Tự điển việt bồ latinh » và cuốn « Phép giảng tám
ngày », giáo lý công giáo, cha Đắc Lộ, dòng Tên, đã khai sinh ra chữ quốc
ngữ.
1. Cuốn « Tự điển việt bồ
latinh », có tên bằng tiếng latinh là « Dictionarivm annamiticvm,
lvsitanvm, et latinvm, ope Sacrae Congregationis de Propaganda Fide in lvcem
editvm. Ab Alexandro de Rhodes è Societate Iesv, ejusdemque Sacrae
Congregationis Missionario Apostolico, Roma, 1651, in-4°,
Cha Đắc Lộ cho
biết sở dĩ ngài soạn được cuốn từ điển này là vì thứ nhất ngài đã lưu trú 12
năm cả ở Đàng Trong lẫn Đàng Ngoài. Thứ hai ngài đã học tiếng Việt, nhất là về
thanh và âm, với một cậu bé việt nam 13 tuổi. Thứ ba ngài cũng đã học tiếng
việt với cha Francois de Pina người Bồ, là người ngoại quốc thứ nhất rất thông
thạo tiếng Đàng Trong, người thứ nhất giảng mà không cần thông dịch viên. Thứ
bốn ngài đã xử dụng từ điển Việt Bồ của cha Gaspar d’Amaral và từ điển Bồ Việt
của cha Antonio Barbosa, cả hai đều là người Bồ.
Đỗ Quang Chính đã mô tả như sau « Cuốn tự điển được
soạn bằng ba thứ chữ Việt-Bồ-La (mà tên sách chỉ đề bằng chữ Latinh, rõ rệt
hướng tới độc giả giáo sỹ truyền giáo âu châu), với hai mục đích đã được tác
giả ghi rõ : thứ nhất, giúp các nhà truyền giáo học tiếng Việt, để có thể
truyền giáo ; thứ hai, chiều theo ý muốn của một số vị Hồng y ở La Mã, thêm chữ
La tinh vào, để người Việt Nam có thể học thêm La ngữ.
- Lingvae
Anmiticae seu Tvnchinensis brevis declaratio, 31 trang, từ trang 1 đến 31, được
sắp lên đầu cuốn tự điển và được đánh số tách biệt với cuốn tự điển. Ðây là
cuốn ngữ pháp Việt Nam, nhưng soạn thảo bằng La ngữ, với mục đích cho người Tây
phương học. Tuy sách vắn, nhưng tác giả cũng chia ra 8 chương rõ rệt, không kể
Lời Nói Ðầu :
Chương I: Chữ
và vần trong tiếng Việt (De literis et syllabis quibus haec lingua constat).
Chương II: Dấu nhấn và các dấu (De Accentibus et aliis signis in vocalibus).
Chương III: Danh Từ (De Pronominibus). Chương IV: Ðại danh từ (De
Pronominibus). Chương V: Các đại danh từ khác (De aliis Pronominibus). Chương
VI: Ðộng từ (De Verbis). Chương VII: Những phần bất biến (De reliquis orationis
partibus indecli nabilibus). Chương chót: Cú pháp (Praecepta quaedam ad
syntaxim pertinentia).
- Dictionarivm
Ananmiticvm seu Tunchinense cum Lusitana, et Latina declaratione. Phần này
không đánh số trang nhưng ghi theo cột chữ (mỗi trang có hai cột chữ). Từ đầu
đến cuối là 900 cột, từ mẫu tự nọ sang mẫu tự kia thường để cách một trang
trắng, có khi hai trang trắng. Một điều khác đặc biệt với tự điển Việt Nam ngày
này, Ðắc Lộ thêm mẫu tự /b sau mẫu tự b. Thực ra đó là một số chữ thuộc mẫu v
bây giờ. Ví dụ /bá (vá: vá áo), /bã (vã: vã nhau, tát nhau), /bạch (vạch: vạch
tai ra mà nghe), /bậy (vậy: ấy vậy), /bán (ván: đỗ, đậu ván), /bỗ (vỗ: vỗ tay),
/bỏ (vỏ: vỏ gươm), /bua (vua: vua chúa), /bú (vú) . Mẫu tự /b này chiếm 10 cột,
tức 5 trang giấy.
- Index Latini
sermonis là phần thứ ba cuốn tự điển. Trong phần này, tác giả liệt kê chữ La
tinh có ghi trong phần hai và bên cạnh mỗi chữ có đề số cột, với mục đích để
người học tiếng Việt, nếu đã biết La tinh, thì dò theo phần này để tìm chữ Việt
ở phần kia. Trong phần này không đánh số trang, cũng không ghi số cột (mỗi
trang có hai cột chữ). Chúng tôi đếm được 350 cột tức 175 trang.
(Đỗ Quang Chính,
Lịch sử chữ quốc ngữ 1620-1659, Ra khơi : Sài gòn 1972, tr. 84-86)
2. Cuốn « Phép giảng tám
ngày » có tên bằng tiếng latinh và tiếng việt như sau : « Cathechismvs
pro iis, qui volunt suscipere Baptismvm, in Octo dies diuisus. Phép giảng tám
ngày cho kẻ muấn chiụ phép rứa tọi, ma /beào (8) đạo thánh đức Chúa blời.
Ope Sacrae Congregationis de Propaganda Fide in lucem editus. Ab Alexandro de
Rhodes è Societate Iesv, ejusdemque Sacrae Congregationis Missionario
Apostolico, Roma, 1651, in-4°. (Hình chụp sách chính bản, lưu trữ tại Thư Viện
Á châu, Hội Thừa sai Hải Ngoại Paris)
« Ðây là
một cuốn giáo lý mà tác giả muốn viết cho những người dậy giáo lý dùng. Cuốn
sách được viết bằng hai thứ tiếng: La tinh và Việt Nam. Trên mỗi trang sách
chia làm hai, có một gạch đôi từ trên xuống dưới: bên tay trái của người đọc
sách là chữ La tinh (chữ xiên), bên tay phải là chữ Việt (chữ đứng). Ðể độc giả
dễ dàng đối chiếu hai thứ chữ, Ðắc Lộ đặt ở đầu mỗi ý tưởng chính mẫu tự abc...
cho hai phần La Việt, rồi chính giữa trang sách cũng đặt mẫu tự abc... cho hai
phần La Việt song song. Cuốn sách có 319 trang, không đề Lời tựa. Sau trang bìa
và trang ghi ngày được phép in sách, là đến phần chính ngay.
Viết sách này, tác giả không chia ra từng chương, mà lại chia theo từng ngày học, có tính cách sư phạm, và như chúng ta đã biết là sách được chia ra Tám ngày. (Đỗ Quang Chính, Ibid., tr. 86)
3. Cha Đắc Lộ đã học tiếng việt và cho in hai sách trên thế nào ?. Ở một chỗ khác, trong một bài tường thuật ngắn, cha Đắc Lộ đã vắn tắt mô tả những bước đầu truyền giáo của ngài từ năm 1624 tại Việt Nam, việc học tiếng việt và việc xuất bản hai tập sách trên. Ngài nhắc lại việc cần thiết phải chuyên cần học tập tiếng việt nếu muốn truyền giáo hiệu quả, ngài cũng nhắc đến việc ngài học tiếng việt với một cậu bé việt nam và việc in sách tự điển, ngữ pháp và giáo lý. Ngài viết : Vì Nhật Bản vẫn thi hành chính sách bế quan tỏa cảng, nên bề trên tin rằng Chúa cho phép sự ác đó để mở cửa cho Đàng Trong nhận Phúc âm.
Thế là năm 1624, bề trên phái cha Mathêu Mattos, trước
kia ở Rôma làm quản thủ các tỉnh dòng, đến thăm việc truyền giáo ở Đàng Trong,
cùng với năm bạn đồng sự người Âu, trong số đó tôi hân hạnh là người thứ năm và
một người Nhật thông thạo chữ Hán.
Chúng tôi khởi hành từ Macao vào tháng 10 năm 1624 và sau
mười chín ngày thì tới Đàng Trong, tất cả đều hồ hởi bởi hoạt động tốt. Ở đó
chúng tôi gặp cha Pina, ngài rất thông tạo tiếng xứ này, một thứ tiếng khác hẳn
tiếng Tàu. Tiếng mới này còn thông dụng ở Đàng Ngoài, ở Cao Bằng, ở Đàng Trong
và người ta còn nghe và hiểu ở ba xứ lân bang khác. Đối với tôi, thú thật vừa
tới Đàng Trong và nghe dân xứ này nói, nhất là phụ nữ, tôi tưởng như nghe chim
hót và tôi không bao giờ mong có thể học được.
Hết các tiếng đều độc vận và chỉ phân biệt ý do nhiều
giọng nói khác nhau. Một chữ như “đại” chẳng hạn, có tới hai mươi ba nghĩa hoàn
toàn khác nhau, do cách đọc khác nhau, vì thế khi nói thì như ca như hát. Tôi
đã đề cập tới nhiều hơn trong cuốn Lịch sử Đàng Ngoài. Căn cứ vào đó thì thấy
học thứ ngôn ngữ này không phải là dễ.
Vì thế mà tôi thấy cha Fernandez và cha Buzomi phải dùng
thông ngôn để giảng, chỉ có cha Francois de Pina không cần thông ngôn vì nói
rất thạo. Tôi nhận thấy bài ngài giảng có ích nhiều hơn bài các vị khác. Điều
này khiến tôi tận tuỵ học hỏi, tuy vất vả, thế nhưng khó ít mà lợi nhiều. Tôi
liền chuyên chú vào việc. Mỗi ngày tôi học một bài và siêng năng như khi xưa
vùi đầu vào khoa thần học ở Rôma. Chúa đã cho tôi trong bốn tháng tôi đủ khả
năng để ngồi tòa giải tội và trong sáu tháng tôi đã giảng được bằng ngôn ngữ
Đàng Trong và cứ thế tôi tiếp tục trong nhiều năm. Tôi khuyên tất cả các vị
nhiệt tâm muốn tới những tỉnh dòng chúng tôi để chinh phục các linh hồn, thì
nên chuyên cần ngay từ buổi đầu. Tôi cả quyết rằng hiệu quả của việc trình bày
các mầu nhiệm trong ngôn ngữ của họ thì vô cùng lớn lao hơn khi giảng bằng
thông ngôn: thông ngôn chỉ nói điều mình dịch chứ không sao nói với hiệu lực
của lời từ miệng nhà truyền đạo có Thánh Thần ban sinh khí.
Người giúp tôi đắc lực là một cậu bé người xứ này. Trong
ba tuần lễ đã dạy tôi các dấu khác nhau và cách đọc hết các tiếng. Cậu không
hiểu tiếng tôi mà tôi thì chưa biết tiếng cậu, thế nhưng, cậu có trí thông minh
biết những điều tôi muốn nói. Và thực thế, cũng trong ba tuần lễ, cậu học các
chữ của chúng ta, học viết và học giúp lễ nữa. Tôi sửng sốt thấy trí thông minh
của cậu bé và trí nhớ chắc chắn của cậu. Từ đó cậu đã làm thầy giảng giúp các
cha. Cậu đã là một dụng cụ rất tốt để tôn thờ Chúa trong giáo đoàn và cả ở nước
Lào, nơi cậu hoạt động trong nhiều năm với thành quả mỹ mãn, cậu rất mến thương
tôi nên đã muốn lấy tên tôi.
Từ ngày tôi trở về Âu Châu, tôi đã cho in ở Rôma, nhờ các
vị ở bộ Truyền giáo, một tự vị tiếng Đàng Trong, Latinh và tiếng Bồ, một cuốn
ngữ pháp và một cuốn giáo lý, trong đó tôi bàn giải về phương pháp chúng tôi
dùng để trình bày mầu nhiệm đạo thánh cho lương dân. Việc này sẽ có ích cho
những người ao ước tới giúp việc giảng Chúa Kitô bằng ngôn ngữ tới nay chỉ dùng
để sùng bái quỷ ma. (ALEXANDRE DE RHODES, HÀNH
TRÌNH VÀ TRUYỀN GIÁO, do Nguyễn Khắc Xuyên dịch.
4. Ai là tác giả của hai tác phẩm
này ? Vì tên tác giả đề ngoài sách chỉ có tên
cha Đắc Lộ, thông thường chúng ta vẫn hiểu rằng đó là tác phẩm của riêng cha
Đắc Lộ. Cách hiểu này không đúng với sự thực. Về cuốn từ điển,
thì chính cha Đắc Lộ
đã nói rõ trong lời tựa nói với độc giả rằng ngài đã thực hiện dựa trên căn bản của
cuốn từ điển Việt - Bồ do linh mục Gaspar do Amaral soạn và từ điển Bồ Việt của Antonio
Barbosa, cả hai đều là người Bồ..
Và một cách tổng
quát, trong một nghiên cứu mới đây, cha Jacques ROLAND đã đưa ra một trả lời
thực tế như sau : « Về hai tác
phẩm viết bằng tiếng Việt Nam do Bộ Truyền Bá Ðức Tin xuất bản, hẳn không có
vấn đề bán ra cho dân chúng; mục đích duy nhất là phục vụ công cuộc truyền
giáo. Do sự kiện Rhodes là người duy nhất ở Roma biết đến ngôn ngữ ấy, thì ông
cần đích thân bảo chứng cho các tác phẩm liên hệ, mang lấy trách nhiệm tối hậu
trước các vị bề trên của mình và trước Toà Thánh. Sự kiện tên ông xuất hiện
trên bìa sách không nhất thiết minh chứng rằng ông là "tác gia" duy
nhất của nó và ngay cả là người biên tập chính. Chúng tôi nghĩ rằng đây là lối
mang trách nhiệm mà linh mục Rhodes đã thực hiện, chứ không phải là nêu lên tư
cách tác giả văn chương theo nghĩa chính xác như chúng ta hiểu; những vị có thể
làm điêu này y như cương vị của ông, hoặc có thể cùng làm việc này với ông, thì
lại ở xa mút tại một nơi khác.
Còn cuốn giáo lý, có lẽ phải dành tư thế tác giả cho ông
trong việc biên tập dứt điểm bản văn được in ra, và chắc chắn hơn nữa là bản
văn la tinh được ông minh nhiên nói đến. Nhưng cũng chính Rhodes đã ghi rằng,
trong trường hợp này đây là "phương pháp mà chúng tôi đã dùng để trình bày
các màu nhiệm của chúng ta cho người ngoại quốc". Như thế rõ rệt nó được
định vị trong một công trình tập thể ».
5. Các giai đoạn thành hình chữ quốc
ngữ trước khi hai sách trên được xuất bản. Trong tác phẩm nghiên cứu rất nghiêm
chỉnh về « Lịch sử chữ quốc ngữ 1620-1659 », Linh mục Đỗ Quang Chính,
dòng Tên, đã mở đầu chương 2, bàn về « Sơ lược giai đoạn thành hình chữ
quốc ngữ (1620-1648) đã xác định một cách tổng quát rằng : « Chữ Việt
ngày nay là một thứ chữ đã được nhiều linh mục Dòng Tên ở Việt Nam (với sự cộng
tác âm thầm của một số Thầy giảng Việt Nam) vào thế kỷ 17 sáng tạo ra. Nói một
cách tổng quát thì họ đã dùng mẫu tự La tinh, rồi dựa vào phần nào của chữ Bồ
Đào Nha, Ý và mấy dấu Hy Lạp, để làm thành chữ mà chúng ta đang dùng ».
(Đỗ Quang Chính, Ibid., tr. 19-76)
Dựa vào những
tài liệu gốc, viết tay, tìm được trong các văn khố, cha Chính đã phát hiện ra
hai yếu tố căn bản phân chia sự tiến triển trong tiến trình thành hinh của chữ
quốc ngữ 1620-1648. Rồi tựa vào đó, cha đã nêu ra hai giai đoạn thành hình của
chữ quốc ngữ trước ngày sinh nhật của nó vào năm 1651, ngày mà hai cuốn sách
của cha Đắc Lộ được phổ biến. Hai giai đoạn đó là : Giai đoạn sơ khởi chữ quốc ngữ 1621-1626 với các đặc tính
chung là « hầu hết các chữ còn viết liền và chưa thấy đánh dấu vào những
chữ đó », và giai đoạn hai
1631-1648 mà hai đặc tính chung là « Chữ quốc ngữ đã được viết khá
đúng về hai phương diện : cách ngữ và dấu ».
Giai Ðoạn Sơ Khởi (1620-1626)
Các nhà truyền giáo Âu Châu đã đến Hà Tiên và Thừa Thiên từ giữa thế kỷ 16. « Sang đến đầu thế kỷ 17, các nhà truyền giáo dòng Tên gồm người Âu châu và một số ít người Trung hoa, Nhật bản, mới chính thức đến truyền bá Phúc âm ở Việt Nam, và hoạt động của các ông đã được ghi lại khá đầy đủ.
Ngày 06.01.1615, ba tu sĩ Dòng Tên là hai lm Francesco
Buzomi (Ý), Diego Carvalho (Bồ Đào Nha) và thầy Antonio Dias (Bồ Đào Nha), đáp
tầu buôn Bồ Đào Nha từ Áo Môn đi Đàng Trong, và tới Cửa Hàn ngày 18.01.1615.
Sau đó mấy tháng các ông đến ở Hội An…
Ba nhà truyền giáo mà chúng ta vừa nói, đến Hội An với
mục đích đầu tiên là giúp đỡ giáo hữu Nhật về mặt tôn giáo, và nhờ người Nhật
làm thông ngôn để tiếp xúc với người Việt Nam. Sau năm 1615, nhiều tu sĩ Dòng
Tên khác không những đến truyền giáo ở Đàng Trong mà cả Đàng Ngoài nữa, nhưng
đa số là người Bồ Đào Nha.
Các nhà truyền giáo tới Việt Nam thời ấyđều phải học
tiếng Việt mới có thể tiếp xúc với người Việt Nam. Theo chúng tôi biết thì Lm
Francisco de Pina là người Âu châu đầu tiên nói thâo tiếng Việt. Pina sinh năm
1585 ở Bồ Đào Nha, ông tới Đàng Trong năm 1617. Lúc đầu sống ở Hội An, sang năm
1618 ông ở tại Nước Mặn với Buzomi và Borri. Hai năm sau, ông trở lại Hội An,
rồi năm 1623, Pina đến ở tại Thanh Chiêm, thủ phủ Quảng Nam Dinh. Pina chết
đuối ở bờ bể Quảng Nam ngày 15.12.1625….
Nhờ biết tiếng Việt, nên ngay từ năm 1620, các tu sĩ Dòng
Tên tại Hội An đã soạn thảo một sách giáo lý bằng « chữ Đàng Trong »,
tức là chữ Nôm. Cuốn sách này vì soạn bằng chữ Nôm, nên chắc chắn phải có sự
công tác của người Việt.
Nhưng chúng tôi tưởng cuốn sách này cũng được viết bằng
chữ Việt mới nửa (chữ quốc ngữ ngày nay), mà người có công soạn thảo là Lm
Francisco de Pina, ví lúc đó chỉ có ông là người Âu châu thạo tiếng Việt nhất….
Theo sự nhận xét của chúng tôi thì vào năm 1620 dù Lm
Pina đã nói được tiếng Việt, nhưng khó lòng mà phân biệt được lối cách ngữ như
chúng ta đang dùng ngày nay. Dựa vào những tài liệu viết tay năm 1621-1626,
chúng tôi tôi biết được hầu hết các chữ còn viết liền và chưa thấy đánh dấu vào
những chữ đó. Chính dựa theo hai đặc điểm này mà chúng tôi cho là giai đoạn sơ
khởi chữ quốc ngữ.(Đỗ Quang Chính, Ibid., tr. 20-24)
Bảy tài liệu
viết tay đả được trình bày. Đó là những tài liệu của : Joao Roiz năm 1621,
Gaspar Luis năm 1521, Cristoforo Borri năm 1621, Đắc Lộ năm 1625, Gaspar Luis
năm 1626, Antonio de Fontes năm 1626 và Francesco Buzomi năm 1626. Trong những
tài liệu này, các chữ thường được viết
liền và không có đánh dấu. Thí dụ:
- Annam = An
Nam
- Unsai = Ông
Sãi
- Ungue = Ông
Nghè
- Bafu = Bà Phủ
- doij = đói
- scin mocaij =
xin một cái
- Sayc Chiu =
Sách chữ
- Tuijciam,
Biet = Tôi chẳng biết
Giai Ðoạn Hai (1631-1648)
Sang giai đoạn hai 1631-1648, 11 tài-liệu viết tay đã được nhắc đến.
·
Hai tài liệu
được nhắc đến, nhưng không tìm được tài liệu lưu trữ. Đó là cuốn tự-điển
Việt-Bồ-La của linh mục Gaspar d’Amaral (Diccionário anamita-português-latim)
và cuốn tự-điển Bồ-Việt (Diccionário português-anamita) của linh mục Antonio
Barbosa.
·
Năm tài liệu
của cha Đắc Lộ, viết vào tháng 1.1631, tháng 5.1631, năm 1636, năm 1644 và năm
1647
·
Hai tài liệu
của Gaspar d’Amaral năm 1632 và năm 1637
·
Hai tài liệu về
biên-bản hội-nghị viết tay năm 1645 của 35 linh mục Dòng Tên tại Macao để xác
nhận mô thức rửa tội bằng tiếng Việt Nam : năm 1645 và 1648.
Mưới một tài
liệu này cho thấy chiều hướng mới trong cách viết chữ Quốc Ngữ. Các chữ được viết cách ra và đã được bỏ dấu.
Nhiều chữ nhìn
tương tự như chữ quốc ngữ ngày nay, nhưng có lối đánh vần và bỏ dấu hơi khác
· Thính hoa:
Thanh Hóa
· oũ bà phủ:
Ông bà Phủ
· hụyen: huyện
· sãy: sãi
- Chuá thanh đô
(Chúa Thanh đô, Thanh đô vương Trịnh Tráng)
- Chuá cả (Chúa
Cả, tước hiệu dành cho Trịnh Tạc)
- Đức Chuá Blờy
sinh ra chín đớng thiên thần la cuôn cuốc Đức Chuá Blờy (Đức Chúa Trời sinh ra
chín đấng thiên thần là quân quốc Đức Chúa Trời)
Nhiều chữ được
viết như chữ quốc ngữ ngày nay. Thí dụ như:
· Nghệ An
· Bố Chính
- Kẻ chợ
- đàng ngoài
- một nam, một
nữ
(Đỗ Quang
Chính, Ibid. tr. 20-76)
LỜI KẾT
Với hai cuốn sách « Tự điển Việt Bồ Latinh » và giáo lý « Phép giảng tám ngày », ấn hành năm 1651, cha Đắc Lội đã chấm dứt thời gian thai nghén và đã làm khai sinh cho chữ quốc ngữ. Dĩ nhiên cha không phải là người duy nhất mà chỉ là một trong nhiều người đã góp phần thành lập chữ quốc ngữ. Viết « Lời giới thiệu » cho tập khảo cứu « Lịch sử chữ quốc ngữ 1620-1659 » của Đỗ Quang Chính, giáo sư sử học Nguyễn Thế Anh đã nhận định một cách chính đáng rằng : « Để thực hiện công cuộc truyền đạo của họ tại Đại Việt, các giáo sĩ Dòng Tên ngay từ khoảng đầu thế kỷ thứ XVII đã cố gắng tạo nên một lối chữ viết căn cứ trên mẫu tự la tinh, nhờ đó có thể diễn tả ngôn ngữ Việt. Từ những sự dò dẫm phiên âm các nhân danh và địa danh lúc ban đầu, cho đến lúc Đắc Lộ cho xuất bản hai sách quốc ngữ đầu tiên vào năm 1651, các cố gắng tập thể của các nhà truyền đạo Tây Phương cho phép thành lập chữ viết của chúng ta ngày nay ». (Đỗ Quang Chính, sđd, Lời giới thiệu, tr. 5)
Góp phần sáng
tạo chữ quốc ngữ và cho ấn hành hai tác phẩm tiếng việt đầu tiên, cha Đắc Lộ
cũng như các giáo sĩ Dòng Tên chỉ nhắm có hai mục đích : thứ nhất, gíúp các nhà truyền giáo học tiếng
Việt, để có thể truyền giáo ; thứ hai, để giúp người Việt Nam có thể học thêm
La ngữ. Trong mục tiêu thứ hai, chữ quốc ngữ đã được đưa vào chương trình đào
tạo các tín hữu việt nam ưu tú, để đào tạo họ thành thầy giảng và thành linh
mục (thời Thừa Sai Hải Ngoại Paris, từ 1666).
Đó là lý do khiến, ngay từ buổi đầu, một số tín hữu việt nam đã thông
thạo chữ quốc ngữ và đã viết được những tác phẩm giá trị, như tập « Lịch
sử nước Annam » của thầy giảng Bento Thiện, viết tay năm 1659.
Sau cha Đắc Lộ, nhiều giáo sĩ Âu châu tiếp tục công việc nghiên cứu chữ
quốc ngữ : Trong lãnh vực tự điển, có rất nhiều tác giả, trong đó phải kể
đến Đức cha Bá Đa Lộc (Pierre Pigneaux, évêque d’Adran ; Vocabularium Anamitico-Latinum -
Pondichéry, 1772. - [70]-729 p. ; 35
cm.) ; Đức cha Taberd Từ (Jean-Louis Taberd ; Dictionarium
latino-anamiticum ;– Se-rampore : ex Typis J. C. Marshman, 1838. -
LXXXVIII-708-VIII-135 p. ; 28 cm.),…
Trong lãnh vực
sách quốc ngữ với những tác phẩm của cha Philipphê Bỉnh, của cố Pierre Cadro
Lương, …chữ quốc ngữ đã mở đầu một nền văn học công giáo.
Chẳng bao lâu
sau đó, những nhà văn quốc ngữ bậc thầy đã xuất hiện, như Trương Vĩnh Ký, Huỳnh
Tịnh Của. Rồi sự ra đời vào năm 1865 của tờ báo quốc ngữ đầu tiên ở Nam kỳ, tờ
« Gia định báo » ; Từ 1905, chữ quốc ngữ lại được các nho gia
cách mạng trong phong trào duy tân Đông Kinh Nghĩa Thục, như Lương Văn Can,
Nguyễn Quyền, Phan Chu Trinh,… cổ võ và truyền bá. Chẳng bao lâu sau, chữ quốc
ngữ đi vào học trình các trường sư phạm, đại học, thông ngôn. Năm 1907,
Đông Cổ Tùng Báo ra đời với chủ bút Nguyễn Văn Vĩnh. Nhiều báo khác tiếp
theo, như Đông Dương tạp chí với Nguyễn Văn Vĩnh, Nam Phong tạp chí với Phạm
Quỳnh ?.... Các nhà in được thiết lập, hội dịch sách ra đời,…Công việc
biên khảo và phê bình phát triển,…Các ký sự, tiểu thuyết mới xuất hiện,…Thơ mới
ra đời, .. Tự Lực Văn Đoàn,…cả một nền văn học mới đã được chữ quốc ngữ mở
ra, mang theo một nền văn hóa mới, đặt căn bản trên tự do và trách nhiệm cá
nhân, hướng về tương lai, dựa vào khoa học khách quan, xây dựng quốc gia trên
nền tảng công ích, lương thiện, sự thật và công bình. (Xin xem Phạm Thế Ngũ,
Việt Nam Văn Học Sử giản ước tân biên, tập 3 : Văn học hiện đại
1862-1945).
Cử hành năm
thánh 2010, để « Nhìn lại quãng đường lịch sử gần 500 năm truyền giáo qua
3 thời kỳ : 126 năm Bảo Hộ (1533-1659), 300 năm Tông Toà (1659-1960), đặc biệt
là 50 năm Chánh Toà (1960-2010) », mọi thành phần Dân Chúa chung
lòng chung sức với hàng Giáo phẩm xây dựng một Giáo Hội hiệp thông, Giáo Hội
tham gia, và Giáo Hội vì loài người, nhằm tạo thuận lợi cho việc thi hành cách
có hiệu quả hơn sứ vụ yêu thương và phục vụ của Chúa Kitô, trong cộng đồng dân
tộc cũng như cộng đồng thế giới hôm nay.
Vào Việt Nam từ
1533, công giáo đã mang Tin Mừng cho người Việt Nam. Khai sinh ra chữ quốc ngữ
vào năm 1651, công giáo đã đưa ra những đóng góp tạo hình quan trọng của mình
vào văn hóa việt nam. /.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét