Tiểu phẩm
.
Ba mươi năm tôi mới trở lại hòn đảo tự do
bên kia Thái Bình Dương. Ngồi trên máy bay, tôi tưởng tượng ra đủ
chuyện khi gặp lại cảnh cũ người xưa, lòng rạo rực khôn tả. Hành khách
cùng bay đã ngủ gà ngủ gật hết cả. Chẳng có lý do gì để ngồi hớn hở một
mình, tôi thiếp đi...
Chúng tôi quá cảnh tại Paris rồi nhằm đích bay thẳng.
Đất nước Cu Ba tươi đẹp kia rồi. Máy bay lượn mấy vòng rồi từ từ hạ cánh xuống sân bay quốc tế La Habana.
Năm nay, kỷ niệm 30 năm ra trường, chúng
tôi tổ chức họp lớp. Chẳng biết trên thế giới này có lớp nào họp mặt cầu
kỳ như chúng tôi không. Không phải ở Hà Nội hay tỉnh thành nào đó, cũng
không phải ở một nước láng giềng mà là ở tận Cu Ba xa xôi bên kia bán
cầu. Không nói, ai cũng biết đi họp như thế là tốn kém như thế nào rồi.
Cũng may vợ tôi làm giám đốc một công ty sân sau cho mấy ông lớn nên
kinh tế cũng không đến nỗi khó khăn lắm. Thị đưa cho tôi mười nghìn đô:
- Thôi anh cứ đi. Cả đời mới đi chơi
một chuyến xa, không sao. Biết đến khi kỷ niệm 40 năm có còn sức mà đi
không. Coi như đi du lịch, nhất cử lưỡng tiện. Sang đó chơi mươi ngày
cho nó thông thoáng đầu óc.
Lớp tôi hồi ấy có 32 đứa sinh viên thuộc
khoa xây dựng dân dụng nhưng đủ các quốc tịch. Việt Nam thì có mình tôi,
các nước khác có Bungari, Rumani, Triều Tiên, vài thằng ở châu Phi như
Ma rốc, Angola … Tất nhiên là sinh viên Cu Ba đông hơn cả.
Trong số sinh viên Cu Ba lần này về họp
mặt có một thằng thân với tôi nhất. Tên Cu Ba của nó dài lắm nên tôi đặt
cho nó cái tên Việt Nam để dễ gọi là Kều vì nó cao nhất lớp. Bọn Cu Ba
chơi thân với sinh viên Việt Nam chúng tôi vì hồi ấy hai nước đều là
tiền đồn của phe XHCN, thay nhau canh giữ hòa bình thế giới. Nấp sau
chúng tôi hô hào, cổ vũ, đôn chúng tôi thành lương tâm thời đại và tuồn
vũ khí sang cho chúng tôi đánh nhau là Liên Xô, Trung Quốc, Mông Cổ,
Triều Tiên cùng 7 nước anh em khác ở Đông Âu. Cũng vì vậy mà bọn Cu Ba
hòa hợp với chúng tôi rất nhanh. Đến năm thứ 3 thì thằng nào cũng nói
được tiếng Việt, lại biết cả văng tục nữa mới kinh. Từ khi có mạng
Internet, chúng tôi liên lạc với nhau thường xuyên hơn, lập ra hẳn một
trang web của lớp. Qua đó, tôi biết thằng Kều sau khi ra trường được mấy
năm thì trốn sang Mỹ, nhập quốc tịch Mỹ. Sau này, nó thành Cu kiều yêu
nước, đi về như đi chợ, được Chính phủ Cu Ba đón tiếp trọng thị (không
biết người Cu Ba định cư ở nước ngoài thì gọi là gì, nên tôi tạm gọi
theo kiểu của Việt Nam).
Họp lớp lần này có 15 đứa. Trong hoàn
cảnh sinh viên ở khắp nơi trên thế giới mà có mặt được từng ấy là thành
công lắm rồi. Gặp nhau mừng rỡ vui vẻ như thế nào, điều này khỏi phải kể
ra đây cho dài dòng.
Chúng tôi ở chung một khách sạn. Hàng
ngày đi chơi, ăn uống cùng nhau. Có một điều tôi rất khó hiểu là mỗi khi
ăn uống xong, đứa nào cũng thản nhiên đứng dậy, chả băn khoăn gì về
chuyện thanh toán, kể cả thằng Kều công dân Mỹ – nước giàu nứt đố đổ
vách cũng lờ tít. Còn trơ lại một mình, tất nhiên là tôi phải nhận lấy
cái hãnh diện được bao chúng nó.
Hồi còn sinh viên, chúng nó thương tôi
lắm. Biết là Việt Nam vừa nghèo, vừa phải đánh Mỹ cho cả nhân loại nên
mỗi lần rủ nhau đi uống nước hay đi ăn cái gì đó, chúng nó không bao giờ
để tôi phải góp tiền. Có cái gì chúng nó cũng thấm thúi cho tôi, từ cái
bánh bao ăn trộm được của nhà bếp đến khúc mía bẻ ở nông trường trong
lúc vắng người. Hay là vì thế mà bây giờ, chúng nó tìm cách trừ nợ? Hôm
đầu tiên, tôi nghĩ thôi thì đã từng 5 năm cùng ở ký tuc xá, cùng học với
nhau, cho nhau cóp bài thi, bây giờ chẳng lẽ chỉ vì vài ngàn đô mà mất
đi tình bạn. Mà từ giờ đến lúc chết, đã chắc gì còn có cơ hội gặp nhau
nữa.
Đến ngày thứ năm thì tiền tôi chỉ còn đủ
mua vé bay về, góp tiền phòng và mua cho vợ mấy món quà. Kiểu này có khi
chúng nó bắt mình bao cả tiền phòng chứ chẳng chơi. Khoản tiền này tôi
quyết định không chi nữa để phòng thân. Tôi cố lấy giọng tự nhiên:
- Hôm nay quốc vương Căm Pu Chia chi nhé. Mỗi thằng năm chục đô đưa đây.
Tất cả 14 cặp mắt trố ra nhìn tôi như nhìn một kẻ keo kiệt, bủn xỉn. Thằng Kều bảo:
- Mày thì thiếu đéo gì tiền.
Thì ra chúng nó tưởng tôi nhiều tiền lắm.
Tôi làm gì có gan khoét ngạch vào ngân hàng. Tôi đành giở cái bài ca
muôn thủa ra thanh minh, nào là nước tao 30 năm chiến tranh, nào là xuất
phát điểm tiến lên CNXH lạc hậu, nào là nước tao thu nhập quốc dân
không bằng một phần trăm nước Mỹ chúng mày. Mày không có tiền thì thằng
nào có …
Hình như chẳng đứa nào thèm nghe. Vẫn giọng thằng Cu kiều:
- Nước mày hạnh phúc thứ nhì thế giới, trên chúng tao những 109 bậc. Tiền chúng mày thiếu đéo gì.
Trời ơi! Tôi hiểu ra vì sao rồi, tay
buông cái ly rượu rơi xuống nền vỡ choang. Tôi ngồi phịch xuống ghế để
định thần. Không may ngồi trượt, tôi ngã chổng kềnh ra sàn. Mấy mảnh
thủy tinh vỡ nhân cơ hội cắm ngay vào mông. Tôi cố nén đau, hốt hoảng
túm chặt túi áo ngực, nơi giấu mấy nghìn đô còn sót lại, sợ chúng nó
xông vào cướp đến nơi, la lớn:
- Tiên sư cái thằng NEF nhá. Tổ chức quốc tế đéo gì chúng mày Chúng mày hại ông rồi.
Vợ tôi nhỏm dậy:
- Anh làm cái trò gì thế! Bỏ tay ra. Già rồi mà còn dửng mỡ!
Tôi choảng tình, thấy mình đang túm chặt ti vợ. Tôi xấu hổ vội buông tay, quệt mồ hôi đang vã ra khắp trán:
- Anh xin lỗi, anh vừa nằm mơ. Sợ quá!
- Cái gì? Mơ làm sao?
- Anh mơ bị chúng nó trấn lột. Chúng nó tưởng nhà mình giàu thứ nhì thế giới.
.
18/6/2012
TƯỜNG THỤY
He he, mời nghiên cứu lại:
“Việt Nam là nước hạnh phúc thứ hai trên thế giới”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét