CON CHÓ VÀ NHÀ BÁO
Thuy Cuc FB - Có một nhà báo và một con chó bị bọn
ăn cướp đánh chết, hồn xuống âm phủ gặp Diêm Vương kêu oan.
Diêm Vương liền phán hỏi:
- Chúng mày ra chỗ ăn cướp để làm gì mà bị
đánh chết?.
Cả hai đều thưa:
- Dạ! Chúng con ra đấy làm nhiệm vụ ạ!.
Diêm Vương hỏi tiếp:
- Thế có giấy tờ gì không?.
Chó thưa:
- Con là phận chó, thấy quân trộm cướp thì ắt
phải chạy đến, chứ làm gì có giấy tờ ạ!
Diêm Vương phán:
- Ừ!. Chó mà bị ăn cướp đánh chết, thì đương
nhiên là đang thi hành công vụ rồi!.
Còn nhà báo thì thưa:
- Con đúng là được cơ quan cử ra đấy, nhưng
khi chết không ai biết mà đốt giấy tờ theo, nên giờ không có đây ạ!.
Diêm Vương phán:
- Thiếu giấy tờ thì mày chết là không oan, ai
bảo hiếu kỳ mà làm gì?.
Diêm Vương lại xét hỏi tiếp:
- Chúng mày nói là bị đánh, vậy có bằng chứng
gì không?. Nếu nhà báo thì phải có máy quay, đưa ngay cái băng gốc ta xử cho?.
Nhà báo thưa:
- Dạ! Con bị chúng nó xúm vào đánh hội đồng
tới tấp, làm sao mà quay được ạ!
Chó nhanh trí đáp:
- Bây giờ là thời đại công nghệ thông tin,
ngài cứ lên mạng xem ắt là có ngay đấy!.
Diêm Vương gật gù khen phải, đoạn sai người
lên trần gian tải băng trên mạng về xem, xong xuôi liền phán:
- Đúng là có cảnh bọn cướp hành hung thật,
đánh như vậy trông phản cảm quá! Nhưng cần phải xác định xem có đúng là chúng
mày ở trong đoạn băng đó không?.
Quỷ sứ đứng cạnh liền tâu:
- Bẩm Diêm Vương, thần xem băng kỹ lắm! Con
chó bị đánh, nó chìa mặt ra nên nhìn rõ, đúng là chó này rồi!. Còn người bị
đánh trong băng nó ngu quá, cứ cúi mặt ôm lấy đầu, nên chả biết được thằng nào
cả!.
Diêm Vương lại hỏi tiếp:
- Thế nghe nói trên đó nhà báo oai lắm mà!.
Khi bị đánh, sao không xưng danh ra mà dọa bọn nó?.
- Dạ bẩm, con đã xưng danh nhưng còn bị bọn nó
còn chửi cho. Bậy lắm, không nói ra được ạ! – Nhà báo thưa.
- Cứ nói đi, ta không bắt tội đâu – Diêm Vương
bảo.
- Dạ nó chửi: “Đ.M mày! Nhà báo cũng đánh cho
chết mẹ mày đi!”.
Diêm Vương nghe vậy bèn thôi không xét hỏi
nữa, Ngài xem kỹ lại đoạn băng một lần nữa, xong liền phán:
- Ta chẳng nghe được gì cả, hình như chỉ có
tiếng ồn như chó sủa mà thôi. Đấy! Cứ sủa nhanh như chó giờ có phải đỡ hơn
không?. Nay ta thấy đúng là chó chết oan thật, nên cho đầu thai lại làm chó
cảnh. Còn thằng nhà báo chết là phải rồi, lại còn khai gian. Bay đâu! đem nó bỏ
vào vạc dầu cho ta!.
Hồn nhà báo nghe vậy liền quỳ xuống, vừa khóc
vừa nói:
- Xin Ngài đình cho một đêm, để con về dặn vợ
ở nhà: Con cái lớn lên thì thà cho đi làm chó, chứ đừng làm nhà báo mà khổ nhục
lắm!..
--------------------------------------------------------------
* Hình ảnh (sưu tầm trên FB) chỉ có tính minh
họa, không liên quan đến nội dung trong bài viết gốc.
-----------
Thơ Quốc Ấn Mai:
Lấy chồng làm báo
Em có lấy chồng làm báo không?
Suốt ngày bỏ cửa mình em trông
Thiên hạ bạt tai và đấm mũi
Cũng vì để viết một vài dòng...
Em có lấy chồng làm báo không?
Thức khuya, dậy sớm về muộn thông
Bể đầu, lòi ruột đôi khi đấy
Cũng vì để viết một vài dòng...
Em có lấy chồng làm báo không?
Nhẹ thì kỷ luật cả đám "ngông"
Nặng hơn cho chuyển ngay công tác
Cũng vì để viết một vài dòng...
Em có lấy chồng làm báo không?
Cái nghề nguy hiểm và khổ công
"Mửa mật" nửa đêm như ốm nặng
Cũng vì để viết một vài dòng...
Em có lấy chồng làm báo không?
Bao nhiêu cực khổ mãi chửa xong
Chồng mê làm báo- em đâu sướng
Cũng vì để viết một vài dòng...
Em cứ lấy chồng làm báo đi!
Năm thì mười họa, một đôi khi
Người ta chiều em hơn... hoàng hậu
Hạnh phúc thường xuyên- nhạt chứ gì?
Em cứ lấy chồng làm báo đi!
Miễn là không lấy đứa ngu si
Xưa nay "bút sắc"- thông minh cả
Sau này con em xứng tu mi(!)
Em cứ lấy chồng làm báo đi
Dẫu rằng đôi lúc sẽ hồ nghi
"Hắn ta" quen nhiều em xinh thế...
Miễn vẫn yêu em, có hề gì?!
Cũng vì để viết một vài dòng...
Cho lưng không cúi, gối không cong
Chồng em làm báo mà như thế
Em có lấy chồng làm báo không
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét