59 năm bài thơ khóc Stalin: ĐỜI ĐỜI NHỚ ÔNG
Tháng
5/1953, Tố Hữu viết bài thơ ĐỜI ĐỜI NHỚ ÔNG để bày tỏ tình cảm khi nghe
tin Stalin từ trần. Đã 59 năm trôi qua kể từ khi bài thơ ra đời, cũng là
số năm cho một người chuẩn bị về nghỉ hưu. Đây là bài thơ đặc biệt,
đứng cuối cùng trong tập thơ Việt bắc (1954) của Tố Hữu, tuy nhiên những
lần tái bản tập Việt bắc về sau thì không thấy bài thơ này nữa.
Trong chương
trình văn học ở phổ thông mà mình được học những năm 1970 cũng không có
bài này. Mình cũng nhớ trong chương trình văn học thời đó có rất nhiều bài thơ
của Tố Hữu, gần 30 bài thì phải, không hiểu sao lại không có bài
này.
Một lần ngồi
uống bia với một giáo sư hàng đầu về Văn học, mình hỏi: thưa Thầy, vì
sao những bài thơ Tố Hữu viết về Bác Hồ, về Lê-nin thì được đưa vào
chương trình phổ thông, còn bài này ca ngợi Stalin thì bọn em không được
học? Thầy từ tốn bảo: cậu đừng hỏi khó tớ!
Bài
ĐỜI ĐỜI NHỚ ÔNG thì mình có ấn tượng khá mạnh, nhất là những câu mình tô
màu đỏ. Cũng chỉ biết là ấn tượng thôi chứ khó giải thích là ấn tượng
gì và ấn tượng thế nào. Bà con cũng đừng hỏi khó mình nhé, he he.
ĐỜI ĐỜI NHỚ ÔNG
Bữa trước mẹ cho con xem ảnh
Ông Xít-ta-lin bên cạnh nhi đồng
Áo Ông trắng giữa mây hồng
Mắt Ông hiền hậu, miệng Ông mỉm cười
Xít-ta-lin! Xít-ta-lin!
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Xít-ta-lin!
Hôm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng trên xóm dưới xôn xao
Làm sao, Ông đã... làm sao, mất rồi!
Ông Xít-ta-lin ơi, Ông Xít-ta-lin ơi!
Hỡi ơi, Ông mất! đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười
Yêu con yêu nước yêu nòi
Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu!
Áo Ông trắng giữa mây hồng
Mắt Ông hiền hậu, miệng Ông mỉm cười
Xít-ta-lin! Xít-ta-lin!
Yêu biết mấy, nghe con tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Xít-ta-lin!
Hôm qua loa gọi ngoài đồng
Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
Làng trên xóm dưới xôn xao
Làm sao, Ông đã... làm sao, mất rồi!
Ông Xít-ta-lin ơi, Ông Xít-ta-lin ơi!
Hỡi ơi, Ông mất! đất trời có không?
Thương cha, thương mẹ, thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười
Yêu con yêu nước yêu nòi
Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu!
Ngày xưa khô héo quạnh hiu
Có người mới có ít nhiều vui tươi
Ngày xưa đói rách tơi bời
Có người mới có được nồi cơm no
Ngày xưa cùm kẹp dày vò
Có người mới có tự do tháng ngày
Ngày mai dân có ruộng cày
Ngày mai độc lập ơn này nhớ ai
Ơn này nhớ để hai vai
Một vai ơn Bác một vai ơn Người
Con còn bé dại con ơi
Mai sau con nhé trọn đời nhớ Ông!
Thương Ông mẹ nguyện trong lòng
Yêu làng, yêu nước, yêu chồng, yêu con
Ông dù đã khuất không còn
Chân Ông còn mãi dấu son trên đường
Trên đường quê sáng tinh sương
Hôm nay nghi ngút khói hương xóm làng
Ngàn tay trắng những băng tang
Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời!
Một vai ơn Bác một vai ơn Người
Con còn bé dại con ơi
Mai sau con nhé trọn đời nhớ Ông!
Thương Ông mẹ nguyện trong lòng
Yêu làng, yêu nước, yêu chồng, yêu con
Ông dù đã khuất không còn
Chân Ông còn mãi dấu son trên đường
Trên đường quê sáng tinh sương
Hôm nay nghi ngút khói hương xóm làng
Ngàn tay trắng những băng tang
Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời!
(5-1953)
1 thằng văn nô viết cho 1 thằng đồ tể. Tận cùng của tởm lợm
Trả lờiXóalà thời thế bấy giờ thôi,nên sau đó ko in trong tập thơ Việt bắc những tái bản tiếp theo....chính tôi có lẽ cùng thời với bạn,nhưng ko biết bài thơ trên,nếu ko tình cờ vào đây đọc....cảm ơn bạn nhé(có thể trên hay dưới tuổi,có chi lượng thứ nhé)
Trả lờiXóa