Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Nghĩ về sự đọc đang chết (Một góc nhìn)


Phạm Ngọc Tiến.
(Tham luận tại Hội thảo khoa học “Văn hóa đọc và ngày đọc Sách Việt Nam” do Bộ Thông tin và Truyền thông phối hợp với Ban Tuyên giáo Trung ương và Hội Xuất bản Việt Nam tổ chức đầu tháng 10 tới tại Hà Nội.)
Địa chỉ nhà mới: www.phamngoctien.com
Kính thưa quý vị.     
Là người viết, đương nhiên sự quan tâm hàng đầu phải là việc viết. Viết thế nào? Viết cái gì? Viết ra sao? Nhưng liệu có mâu thuẫn không khi người viết ở xứ ta lại luôn trăn trở về sự đọc? Vâng, cái sự đọc này tưởng là chuyện trên trời dưới bể nhưng nó lại quan hệ mật thiết như chân và tay như anh và em với chính công việc viết của nhà văn. Không có gì mâu thuẫn cả. Số phận một cuốn sách thậm chí phụ thuộc vào chính cái sự “đọc” này.


Điểm sáng hiếm hoi của văn hóa đọc hiện nay. Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh giữa vòng vây của độc giả nhí xin tặng chữ ký ngày ra sách mới của tác giả tại Hà Nội
Còn gì buồn hơn khi một tác phẩm được thai nghén được viết ròng rã nhiều năm chiếm có khi cả đời lao động của một nhà văn khi đến nhà xuất bản để chào đời với lượng in chưa đầy ngàn bản. Đó là một cái chết yểu ngay khi chào đời. Và đó là thực trạng của ngày hôm nay. Văn hóa đọc đang chết dần chết mòn trong đời sống đại bộ phận người dân. Vì sao nên nỗi?
          Còn nhớ dạo những năm 80 hắt về trước, mỗi cuốn sách có ti ra không dưới 10 ngàn bản. Để có được cuốn sách được in, nhà văn phải xếp hàng đợi lượt. Mặc dù những cuốn sách dạo đó được in trên giấy đen nhưng đó thực sự là món quà quý. Người ta mua, đọc, dùng sách để làm quà tặng nhau những ngày trọng đại như sinh nhật và lễ lạt. Để có ti ra vài chục ngàn bản đòi hỏi sách phải hay và cả hệ thống vận hành hết công suất. Hệ thống hướng đến chính cái sự đọc này. Tôi nhớ dạo đó đa phần các cuốn sách tiêu biểu tôi được tiếp nhận đều ở các thư viện. Chính những thư viện là điểm phân phối sách đến với người đọc. Sách từ nhà xuất bản chạy thẳng đến các công ty phát hành và một lượng lớn đến hệ thống thư viện trong cả nước. Thư viện tỉnh thành, thư viện quận huyện, thư viện phường xã, thư viện trường học, thư viện công sở…bất kể chỗ nào cũng thấy thư viện. Và đây chính là điểm mấu chốt trong văn hóa đọc của người dân. Sẽ có người phản bác lại, ô hay vậy ra cái sự đọc không phải là truyền thống từ gia đình hắt lên hay sao mà phải phụ thuộc vào cái sự rõ ràng là bao cấp kia. Đúng. Nhưng không phải tất cả. Tôi nghĩ cái sai lầm đầu tiên dẫn đến việc xói mòn triệt tiêu văn hóa đọc chính là ở sự xóa bỏ hệ thống thư viện cùng với việc quá riết róng hạch toán các sản phẩm văn hóa thời kinh tế thị trường. Còn nhiều lý do khác nữa như công nghệ nghe nhìn, internet với những tiện ích không thể chối cãi đã đang lấn lướt văn hóa đọc. Hệ thống giáo dục với sự nhồi nhét kiến thức không tưởng cũng là một nguyên nhân khiến không chỉ một thế hệ lãnh hậu quả. Tôi sẽ lần lượt điểm từng nguyên nhân.
Trước hết là sai lầm coi sản phẩm văn hóa là hàng hóa. Thì đúng nó chả hàng hóa là gì. Một cuốn sách có giá vài chục ngàn đồng tương đương một chai dầu ăn hạng bét, một bịch xà phòng. Đúng nó là hàng hóa. Nhưng hãy nhớ rằng nó là một dạng sản phẩm đặc biệt. Đánh đồng nó với những thứ hàng hóa khác vô hình trung chúng ta đã hạ giá văn hóa. Sự xóa bỏ bao cấp hệ thống xuất bản một cách triệt để và ồ ạt dẫn đến tình trạng ăn đong của từng đầu vào sản phẩm. Ti ra mỗi cuốn sách đương nhiên phải thụt. Hệ thống thư viện không còn bao cấp tự nhiên teo tóp và dần bị xóa sổ. Sách không được bao tiêu đầu ra chỉ in với lượng in nhỏ cũng dần tự đánh tụt giá trị. Tôi nhớ dạo những năm 90 sách được in rất dễ. Mỗi cuốn một, hai ngàn bản nhưng bán rất lắt lay. Kinh tế thị trường không thể phủ nhận mọi mặt tích cực nhưng sự xóa bỏ quá nhanh bao cấp trong hệ thống xuất bản đã khiến hệ thống này trở nên manh mún và yếu ớt. Tư nhân làm xuất bản bắt đầu nhảy vào thị trường sách. Lợi nhuận là đích đến của toàn bộ hệ thống. Và những cuốn sách hàng hóa đáng thương thay trở thành vật trao đổi không mấy đáng giá giữa một thị trường kinh tế xô bồ. Tôi nhớ để in được cuốn sách đầu năm 90, tôi phải bỏ tiền ra mua giấy phép xuất bản, nhờ họa sĩ vẽ bìa, trình bày và nhờ một nhóm người biết làm công việc phát hành rao bán sản phẩm. Mà cũng chỉ dám in 2000 bản. Viết ra một cuốn sách thôi không nói sự nhọc nhằn nghề nghiệp nhưng chạy ngược chạy xuôi để lo cho đứa con tinh thần của mình đến được với đời sống sao mà cam go, thậm chí nhục nhằn. Người có tiền nhân cơ hội này cũng tự cho ra những cuốn sách không có giá trị khiến thật giả đảo lộn. Sách càng xuống giá. Còn gì hơn là một cú đánh ác hiểm vào văn hóa đọc. Ngày đó trong Hội nghị những người viết văn trẻ toàn quốc năm 1994 tại Hà Nội tôi đã phát biểu thẳng thắn. Đại ý coi sách là một sản phẩm hàng hóa, đúng thôi nhưng đừng quên rằng nó là những sản phẩm đặc biệt, sản phẩm văn hóa. Đánh đồng nó là hạ thấp nó là coi thường nó là tiêu diệt nó. Một gia đình coi thường văn hóa là một gia đình bất hạnh. Một đất nước coi thường văn hóa sẽ phải trả giá. Và quả thật chúng ta đã phải trả giá cho cái sự ít đọc hiện nay. Và điều gì đi kèm với cái với cái sự ít đọc ấy hẳn ai cũng biết. Chưa bao giờ đất nước lại rơi vào khủng hoảng như bây giờ. Tội ác hoành hành, văn hóa ứng xử xuống tới tận đáy của sự tha hóa. Con người man rợ…
Một nguyên nhân có lẽ hình như ai cũng biết mà chẳng ai nói vì nó như một sự thật quá hiển nhiên. Hệ thống giáo dục của chúng ta đang quá tải vì lệch hướng. Học sinh đến trường phải tiếp nhận quá nhiều kiến thức. Học và học. Tôi có hai cô con gái. Con lớn hiện đã là giáo viên trung học. Đứa bé đang học lớp 8. Cả hai cô con gái đều phải chịu áp lực học một cách khủng khiếp. Học lồi mắt đến loạn thị. Sáng học. Chiều học. Tối học. Học chính khóa. Học thêm ở trường. Học thêm ở nhà. Truyền thống hiếu học không phải nguyên nhân của sự quá tải này. Tôi khẳng định từ thực tế gia đình mình chính sự nhồi nhét kiến thức không tưởng ở nhà trường phổ thông là nguyên nhân chính của việc văn hóa đọc bị triệt tiêu từ trứng nước. Đừng nói là đọc sách, chúng còn không có cả thời gian để chơi, để giải trí trừ tháng hè. Ngay từ nhỏ, tôi đã luyện cho con thói quen tiếp nhận sách bằng phương pháp sáng tác truyền miệng. Tôi bịa ra những câu chuyện đồng thoại để kể cho chúng từ ngày này sang ngày khác. Kể lúc đi học về. Kể trước khi con đi ngủ. Thói quen đó tôi duy trì không theo cảm hứng mà là nguyên tắc giáo dục. Khi chúng biết đọc, tôi lựa thật ít những cuốn sách tôi cho là tiêu biểu, ít nhất là đã tác động đến tuổi thơ tôi để ép con đọc. Lớn chút nữa tôi hướng dẫn chúng cần đến những cuốn nào. Phải nói ngay là những cuốn sách này rất ít ỏi vì chúng không có thời gian. Suy từ thời khó khăn của tôi trước kia và điều kiện hôm nay của chúng đã khác nhau rất nhiều về kinh tế nhưng rõ ràng thế hệ hôm nay đọc ít một cách đáng lo ngại. Các con tôi ham đọc nhưng chúng chỉ đọc được bằng một phần nhỏ những cuốn sách bằng tuổi chúng, tôi đã được đọc. Đấy là tính trong gia đình tôi có những biện pháp để trẻ tiếp xúc với văn hóa đọc từ nhỏ. Còn những gia đình khác thì sao? Câu hỏi rất dễ trả lời. Văn hóa đọc có rất ít trong những đứa trẻ. Và điều này không chỉ ảnh hưởng đến một thế hệ mà di hại nhiều lần hơn thế.
Tất nhiên như tôi đã nói ở trên còn có những nguyên nhân khác dẫn đến văn hóa đọc chết dần chết mòn. Thời đại công nghệ thông tin có những bước nhảy vượt bật. Con người có thể giải trí, có thể học hỏi có thể tiếp nhận mọi thứ từ chính các công nghệ này. Đặc biệt là internet. Người ta có thể không cần đến sách vẫn có được những điều cần biết nhưng tôi có thể khẳng định rằng những cuốn sách điện tử không bao giờ thay thế được sách in. Không bao giờ. Bằng chứng là hiện nay đang rục rịch tái lập những thư viện dòng họ trên nền tảng thư viện gia đình. Các nhà hảo tâm đã hướng đến ngoài kinh tế cho những vùng sâu vùng xa bằng những thư viện nhà trường. Các nhà xuất bản sau một thời gian đình trệ loay hoay tự bươn chải đang tìm ra được những hướng đi thiết thực và khởi sắc. Sách đang dần có giá trị trở lại. Giờ lại là thời các nhà văn nếu có bút lực, tài năng có thể ung dung không lo đầu ra, các nhà xuất bản đã biết tìm đến những tác giả những tác phẩm có giá trị để bao tiêu sản phẩm ngay từ trứng nước. Đã có những hy vọng nhìn thấy. Không quá bi quan trước thực trạng văn hóa đọc hiện nay dù tôi vẫn bảo lưu nhận định nó đang chết dần chết mòn. Cái chết này có thể ngăn chặn đươc nhưng có lẽ sẽ phải rất lâu nữa. Sách tốt sẽ được người đọc tiếp nhận. Một ngày hội đọc sách ư. Cần. Rất cần. Nhưng cần hơn cả vẫn là những hoạch định chiến lược chúng ta quen gọi là chính sách.
Vâng, để có lại được văn hóa đọc đúng với truyền thống văn hóa dân tộc hãy bắt đầu từ những việc tưởng như nhỏ nhất. Ngay từ hội thảo này.
Cảm ơn quý vị.
Hà Nội ngày 31/8/2012                   
Phạm Ngọc Tiến


16 phản hồi Add your own

  • 1. Lai Tran Mai  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 2:07 chiều
    Rất đồng tình với các phân tích của bác. Nhiều người cứ bảo bây giờ suốt ngày bận rộn cơm áo gạo tiền, trẻ con thì học quá tải, chẳng còn thời gian chơi… nên còn thời gian đâu mà đọc. Cái này cũng đúng. Do đó vừa phải chữa lỗi hệ thống, tức là phải có chính sách phát triển chung tốt thì chính sách phát triển văn hóa đọc mới tốt được. Nhưng thêm nữa cũng nên học tập người Nhật, người Hàn, người Nga, người Pháp… họ cũng cực kỳ bận rộn, song luôn tận dụng thời gian đọc, đọc trên tàu xe, đọc trước khi đi ngủ, đọc khi đưa con nhỏ đi chơi công viên; đó là vì họ luôn coi văn hóa là trung tâm của sự phát triển và có ý thức luôn luôn phải cập nhật kiến thức văn hóa. Thôi em phải dừng để đi làm đây. Cám ơn anh có một bài tham luận rất ngắn mà súc tích.
    Trả lời
    • 2. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 2:36 chiều
      Thói quen cầm sách trên tay nơi công cộng của người Việt giờ hầu như không còn. May ra của đám học trò đọc sách học trên xe buýt thôi.
      Trả lời
  • 3. Đỗ Ngọc Tiến  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 4:20 chiều
    Thực trạng rất đúng như bác đã viết .Trước kia tôi cũng là người rất ham đọc sách .Từ nhỏ cho tới tận khi lập gia đình ,không ngày nào là không đọc một cuốn gì đó.Nhưng thói quen đó cũng mất dần.Tôi không có nghề để hướng dẫn cụ thể cho các con như bác mà chỉ nói chung chung để động viên và cho tiền con mua sách với số lượng rất nhỏ so với thế hệ mình ngày xưa.
    Một điều đáng buồn nữa là hệ lụy của việc ít đọc sách là các cháu kỹ sư,cử nhân bây giờ ra trường viết lách văn bản rất kém kể cả tốt nghiệp bằng loại khá giỏi.Nhiều khi giao việc xong công mình ngồi sửa có khi còn lâu hơn là tự viết từ đầu. Thật đáng buồn.Đành hy vọng như bác vậy thôi.
    P/s Tôi rất thích văn của bác và rất hay đọc Blog này nhưng xin lỗi là đã lâu cũng không mua được quyển sách nào của bác in ra cả.
    Cảm ơn Bác nhiều.
    Trả lời
    • 4. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 4:36 chiều
      Cảm ơn bác Tiến. Sách của tôi gần nhất là tập truyện ngắn “Thằng mõ trâu” cuối 2009. Giờ chỉ có sách tái bản thôi. Nếu bác ở Hà Nội tôi có thể tặng bác được.
      Trả lời
      • 5. Đỗ Ngọc Tiến  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 4:43 chiều
        Được thế thì tốt quá.Tôi ở HN làm việc ở Minh Khai cũng gần nhà bác .Lúc nào bác rảnh tôi xin ghé qua gặp bác.
        Trả lời
        • 6. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 4:51 chiều
          Tôi sẽ gửi email hẹn bác nhé. Từ Minh Khai thì vù một cái là đến nơi ấy mà.
          Trả lời
      • 7. Lai Tran Mai  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 9:20 chiều
        Sáng nay đang viết dở phải đi, em xin tâm sự nốt vài ý còn ấm ức. Một là nói bây giờ suốt ngày bận rộn cơm áo gạo tiền cũng đúng như em viết ở trên. Nhưng cũng nên tự hỏi một ngày chúng ta mất bao nhiêu thời gian cho chè thuốc ở cơ quan ? cho những cuộc chém giá bất tận ở mọi nơi mọi lúc ? Cho những lúc ngồi thiền ở quán bia hay quán trà ? Những lúc chờ con tan học thì làm gì ? Nếu xác định đọc là cần thiết thì sẽ phải lập kế hoạch thời gian cho việc đọc và tự nhiên ta sẽ tìm ra được thôi. Đọc cũng như tập thể dục hay học ngoại ngữ, mỗi ngày không cần dành thời gian nhiều, cứ rảnh lúc nào đọc lúc đó…
        Hai là đúng như bác Tiến nói, văn hóa đọc cần được bao cấp ở một mức nào đó, không thể thả nổi như một món hàng hóa thông thường được. Khẩu hiệu học, học nữa, học mãi không phải chỉ là học kiến thức chuyên môn mà nghĩa rộng hơn phải là học cách sống, cách làm người. Và như vậy phải thường xuyên đọc. Không phải chỉ đọc sách và văn học hiện đại và cần đọc cả những cái cổ điển, lịch sử vì những bài học làm người trong đó có giá trị vĩnh cửu:Bao cấp cho học cũng giống như phổ cập tiểu học và trung học vậy, để con người cả đời liên tục được nuôi dưỡng và tự mình phát triển trong môi trường nhân văn, lành mạnh.
        Người nông dân, công nhân còn nghèo lắm, không thể có tiền mua sách; kể cá có tiền mua thì về đọc 1 mình xong rồi cất đi, sẽ rất lãng phí cho xã hội. Giống như em trước đây có gần chục nghìn cuốn, đầy 2 gian phòng; sau bố em thông báo trước của nhà mở Chiếu sách, tức là đem sách ra phố, rải lên chiếu, ai cần thì cho mượn miễn phí, chỉ phải cược 1 số tiền rất nhỏ. Thế là nhiều người đến nên nhà em khi đó rất vui. Sau rồi nhiều người không trả, nhưng cũng không sao.
        Vì thế tốt nhất là nhà nước tổ chức các thư viện công cộng, cho mượn miễn phí, nếu cần thì hàng năm chỉ đóng 1 số tiền lệ phí rất nhỏ độ 100.000 đồng, giống như đã làm hồi bao cấp. Mỗi quận huyện phải có ít nhất 1 thư viện như vậy. Ở các nước công nghiệp, cứ 10.000 dân (chưa bằng 1 phường của ta) là được nhà nước đầu tư cho 1 thư viện công cộng, mở cửa hầu như suốt tuần, miễn phí hoàn toàn. Ngoài ra thành phố còn tổ chức các thư viện lưu động, đặt trên xe to như xe buýt, môi tuần đỗ ở một điểm dân cư để tạo thuận lợi cho người dân đến mượn sách mang về đọc… Còn có nhiều cách hay lắm. Có thế dân trí mới lên cao được, xã hội mới văn minh được.
        Trả lời
        • 8. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 9:30 chiều
          Tất nhiên có nhiều cách. Thư viện là giải pháp tốt. Hiện có một số bạn trẻ thành lập những nhóm vận động và tài trợ lập tủ sách dòng họ, thôn, xã ở một số vùng nông thôn. Nòng cốt là những người về hưu, những vai vế tộc họ và tất nhiên là cần cả hệ thống chính quyền nữa.
          Cao lên như LTM nói các thư viện lớn cần duy trì và phát triển. Nhưng thực thì cái cần nhất là một bầu không khí văn hóa trong lành của xã hội. Mà cái này thì phải đồng bộ ở nhiều thứ. Trình độ tiến sĩ và có cương vị như LTM chắc chắn biết nó là cái gì. Khekhe…À giờ chuyển dần sang cái phamngoctien.com nhé để sớm đóng cửa được bên này.
          Trả lời
          • 9. toithichdoc  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 9:48 chiều
            Thì em nói đấy, nhà nước tổ chức mạng lưới thư viện ở khắp nơi thì chính là cơ sở quan trọng nhất để tạo không khí văn hoa đọc. Có thư viện là khối người đến, rồi người nọ lôi cuốn người kia, dần dần sẽ bỏ được những buổi ngồi thiền lúc 19h xem các bác lãnh đạo đi thăm thú các nơi qua tivi.
            Phát triển văn hóa không như kinh tế, không để tư nhân làm được đâu, phải nhà nước đứng ra, làm tổng thể, không tính lợi nhuận, chứ vài tủ sách dòng họ… không giải quyết được vấn đề lớn này đâu.
            Chuyện đồng bộ thì đúng rồi, nhưng chờ được thì lâu lắm, cứ cái gì tốt, thấy làm được thì nên làm ngay. Chỉ tiếc các bác nhà ta ham phát triển doanh nghiệp, làm đường xá… mà quên văn hóa. Còn cái bảo tàng 11 nghìn tỷ nữa, đấy mới là điển hình của vô văn hóa. Giá tiền đó mà đem làm hệ thống thư viện ở nông thôn nhỉ, nông dân sẽ học được khối cách làm kinh tế nhờ đọc sách ở đó đấy.
            Em sẽ xem trang .com để viết bên đó nhé.
          • 10. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 9:56 chiều
            Các bác nhà ta ham làm giàu quá nên quên mất nhiều thứ. Nói thẳng thế cho nó nhanh. Là nói chuyển sang đọc hẳn bên chấm com để nhanh đóng cửa bên này đỡ phải vận hành song song.
  • 11. Hà Linh  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 6:26 chiều
    Ít đọc sách làm cho tâm hồn con người đói khát, lạnh lẽo và vì thế cũng không ngạc nhiên lắm khi sự vô cảm tràn lan trong xã hội, k đọc sách người ta không hiểu những gì đau khổ , hạnh phúc trong nội tâm của người khác..
    em vẫn là fan cực đoan của sách in anh Tiến à..Tiếng sột soạt của những trang giấy khi chuyển trang, cảm giác khi lật sang trang sách mới lạ lắm..và khi bắt đầu cầm một cuốn sách, ngồi xuống và đọc là khi như lặng thầm bước vào và hòa mình với một thế giới khác..
    Giờ nghe nói người in sách hay chạy theo thị hiếu…em đợt vừa rồi về đi mua sách mà có mua được nhiều đâu, chỉ chọn được chừng chục cuốn…
    Trả lời
    • 12. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 7:49 chiều
      Ngay cả đọc cũng phải lựa. Giờ nhiều sách quá. Chọn cũng khó thật.
      Trả lời
  • 13. Bình Minh  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 8:28 chiều
    Chỉ xin giới thiệu với anh một điểm nhỏ về thư viện tại Nhật Bản. Nhật Bản có thể tạm coi là nước mà sự đọc chưa chết khi nhìn vào con số gần 2,7 tỷ bản sách xuất bản trong năm ngoái (bình quân trên 20 đầu sách/người.năm). Các thư viện trong mỗi tỉnh thành được nối mạng với nhau, người dân muốn mượn sách có thể ngồi nhà tra cứu rồi đặt mượn qua internet từ bất cứ thư viện nào và hầu như bất cứ sách nào. Sách sẽ được chuyển đến thư viện người đó chỉ định và báo để người đó đến lấy. Nói chung là rất ưu việt. Vậy nhưng vừa rồi, một thành phố đã quyết định đóng cửa thư viện và thay vào đó, thuê một doanh nghiệp tư nhân làm công việc này. Lý do là với doanh nghiệp tư nhân thì không chỉ thư viện to đẹp hơn, thời gian phục vụ hàng ngày dài hơn và không còn cần phải đóng cửa 1 ngày/tuần như trước, chi phí vận hành lại còn thấp hơn. Nói như vậy để thấy không phải lúc nào internet hay cơ thế thị trường cũng là kẻ thù của văn hoá đọc.
    Còn về chuyện quá tải thì Nhật Bản cũng như Việt Nam. Học sinh năm cuối cấp mà ngủ ngày quá 4 tiếng thì không có hy vọng vào được trường đại học danh tiếng. Nhưng giới trẻ vẫn đọc nhiều. Cửa hàng sách ở Nhật hay đặt ghế cho khách ngồi đọc mà không bắt buộc phải mua. Học sinh hay sinh viên ít tiền rất hay đọc như thế, và cửa hàng sách lúc nào cũng đông người.
    Có lẽ, cái mà Việt Nam thiếu là một cái gì đó khác chăng?
    Trả lời
  • 14. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 9:22 chiều
    Cái comment rất công phu và hữu ích. Hãy cứ hình dung một gia đình nghèo túng, bất hòa, trên dưới bát nháo thì cái gia đình ấy dù có đủ tứ đại đồng đường, có một gốc gác lẫm liệt cũng sẽ thế nào? Đừng nói là đọc sách…
    Cảm ơn Bình Minh.
    Trả lời
  • 15. toithichdoc  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 9:39 chiều
    Tuy nhiên, em cũng muốn lưu ý một điểm thứ 3 mà chị Linh và bác đã nói, đó là sách chất lượng kém giờ nhiều quá. Nếu như thời bé, hầu như sách nào ra lò cũng đều hay; bọn em phải lên hiệu sách Tràng Tiền chầu chực từ sáng để ô tô mang về là còn mua được, thì giờ viết thế nào cũng được, cứ bỏ tiền ra là được in, muốn in bao nhiêu, giá thế nào cũng xong. Do đó đọc vài cuốn thấy chán, mất thì giờ, đâm bực mình chẳng thèm đọc sách khác nữa. Do đó cũng nên siết lại công tác xuất bản của ta để nâng cao chất lượng sách ra lò.
    Cao hơn nữa, cần “tái cơ cấu” lại các bác phê bình văn học, để những lời phê bình của các bác là đích đáng, sách nào đáng đọc thì các bác khen, thế là bán chạy, tác giả sung sướng viết tiếp; sách nào chẳng ra gì, các bác chê, thế là ế, tác giả phải xem lại mình hoặc chuyển sang nghề khác. Hồi những năm 60, 70, 80 ngoài vài cây đại đại bồi bút chuyên ca ngợi văn thơ của lãnh tụ ra, có mấy nhà phê bình ăn tiền nói sai sự thật trắng trợn như bây giờ đâu. Thậm chí Hội nhà văn còn tổ chức hội thảo tại Hội để những vị lãnh đạo cao nhất đến khen thơ của bác Hoàng Quang Thuận thì làm sao dân còn tin được các nhà phê bình văn học.
    Thôi dài rồi, em chào bác nhé.
    À quên, tại hội thảo, bác nên dùng em làm ví dụ điển hình về người thích đọc :) vì em không chỉ có tên toithichdoc mà còn có cả 1 blog riêng tên là toithichdoc đấy (em còn có cả toiyeudoc.blogspot.com nữa kia). Bác có biết không, khi ở Mỹ về nước năm 2000, toàn bộ đồ đạc của em là bộ quần đùi áo may ô mang trên người, còn lại 100 kg hành lý mang theo cùng chuyến bay là sách, ngoài ra còn 150kg sách gửi đường biển về sau nữa. Nhiều sách cực quý, nhưng nay nằm trỏng chơ ở nhà. Nhìn mà thương chúng nó quá. khe khe để giải buồn vậy.
    Trả lời
    • 16. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Chín 27, 2012 lúc 9:54 chiều
      Ối ối, mấy cái giải pháp kinh khiếp quá nhất là nhắc đến cái hội thảo ở HNV. Nhưng trân trọng cái vụ ở Mỹ về. Mình mê sách nhưng chắc cũng phải thủ ít chai rượu. Khekhe…
      Trả lời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét