Tôi chỉ có mơ ước về nghỉ hưu rồi mỗi năm vài lần ra vùng quê ven biển, có núi như Vân Đồn, Sầm Sơn, Ngũ Hành Sơn Đà Nẵng... thuê nhà dân sống vài tháng để hưởng khí trời như nông dân là sướng. Hoặc lên Tây Bắc, vào Tây Nguyên cũng vậy. Nhưng tôi không mê vùng đồng bằng sông Cửu Long lắm.
Cám ơn bác Tiến có một bài tản mạn nhân văn, thấm đẫm tình quê.
Tản mạn: Cánh đồng
Phía sau nhà tôi đang ở có cái hồ nhỏ. Đằng sau nó là một cánh đồng. Không rộng nhưng cũng đủ ngút tầm mắt. Ai đến chơi cũng nức nở, cũng tấm tắc. Đẹp thế. Sướng thế.
Cánh đồng chụp từ sân sau nhà
Nguyên cái nhà này tôi đã ở hơn hai chục năm. Dạo mới dọn đến xung quanh hoang hút, thi thoảng mới có một ngôi nhà, cỏ mọc ngập, rắn rết cứ mưa gió bò cả vào trong như thể đấy là hang hốc của chúng. Ngày đó ai quen biết tôi đều cười cười không hiểu hắn nghĩ gì mà lại đến ở đấy. Vợ tôi cũng thắc mắc mãi. Riêng tôi thì biết. Cánh đồng phía sau nhà là thứ tôi cần dù tôi là thằng trai thành phố chính hiệu. Bạn có thể tưởng tượng được không, đêm hạ gió từ đồng thổi vào mát rượi. Bàn viết sát cửa sổ. Cả không gian đêm cánh đồng không ánh điện, tiếng côn trùng rỉ rả, ếch nhái uôm uôm, sao trời và hôm nào có trăng thì đó chính là một bữa tiệc thiên nhiên tuyệt diệu. Ngày đông vẫn thú. Ảo mờ sương giăng, mưa rắc. Có thể nói cánh đồng chính là người nâng đỡ ngòi bút tôi bao năm nay, hào phóng cho tôi tác phẩm, biến tôi thành người viết nông thôn. Vâng nông thôn của tôi chỉ là ô cửa sổ nhỏ nhìn ra cánh đồng.
Rồi chả biết từ bao giờ nhà cửa san sát, thành hẳn một đường phố chính. Người ta ken nhau sát mặt đường, hối hả bon chen buôn bán kiếm sống. Ngôi nhà tôi vẫn khép nép bên trong và cái hồ nhỏ vẫn mặc nhiên tồn tại. Sau nó vẫn là cánh đồng. Ở đó dân làng ( giờ đã được chuyển thành dân phố dân phường) vẫn cặm cụi trồng lúa, trồng rau. Ngày vụ, rơm rạ chất đống đốt khói cuộn thành cột xoắn xít bàng bạc không gian. Mùi khói đồng ùa sộc vào nhà nao nao hết cả gan ruột. Chị giúp việc nhà tôi thảng buồn, buông tiếng thở dài, ngồi thừ nhìn xa tít tắp. Tôi hiểu chị đang nhớ quê. Cái hồ nhỏ mới thích. Những người thầu hồ chuyên canh cá hết vụ này vụ khác. Dăm ba tháng lại quây lưới. Vài ba năm lại tát cạn. Giở giời cá nổi đặc sệt mặt nước. Tôm ngáp chạt bờ. Chị giúp việc lấy rổ vớt được cả ký. Tôm đồng con nào con nấy chằn chặn, kềnh càng béo ngậy.
Cánh đồng qua cửa sổ
Tuổi tác dày lên, ngoảnh đi ngoảnh lại cũng sắp tuổi về hưu, tôi ngại ra đường. Nhiều khi ngồi lỳ bên cửa sổ.Ngày mới dọn về tiếng chim cu còn gáy rền đồng, cò đậu trắng ruộng, giờ người đông, âm thanh phố phường khiến chim chóc tao tác dạt hết. Tôi nuôi một con cu gáy. Mỗi sáng, nhìn mặt trời trồi lên từ cánh đồng, tai nghe chim gù chim gáy cúc cu chợt thấy mãn nguyện. Cuộc sống chẳng cần gì hơn.
Bạn bảo tôi viết gì thế. Chẳng có gì thật nếu chỉ lảm nhảm những niềm riêng thích thú. Vâng, tôi kết thúc đây. Tuần trước đang ngồi nhâm nhi cùng một người bạn phương xa chợt tôi phắt người. Có nhầm không? Rõ ràng tôi nhìn thấy một chiếc ô tô, chỉ là chấm nhỏ xíu đang ngoằn nghèo đi giữa cánh đồng. Giật mình bỏ lại khách, vội ra khỏi nhà vòng đến cánh đồng. Tim tôi thót lại. Từ bao giờ đã hình thành một con đường tạm. Cạnh đấy là biển lớn biển nhỏ các loại dự án cát cứ. Xong rồi. Cánh đồng của tôi….Lúc quay về buồn rười rượi, người bạn khách cười thấu hiểu, bảo quy luật cuộc sống không thể cưỡng lại được. Cánh đồng phải thành chung cư, siêu thị, phải này phải nọ. Nhất trí.
Chỉ tôi hiểu cánh đồng của riêng tôi đã bị ám sát. Còn tôi vẫn đang sống, vẫn phải viết. Viết với nỗi đau của một cánh đồng chết.
Hà Nội ngày 4/3/2012
Phạm Ngọc Tiến
Tôi chỉ có mơ ước về nghỉ hưu rồi mỗi năm vài lần ra vùng quê ven biển, có núi như Vân Đồn, Sầm Sơn, Ngũ Hành Sơn Đà Nẵng… thuê nhà dân sống vài tháng để hưởng khí trời như nông dân là sướng. Hoặc lên Tây Bắc, vào Tây Nguyên cũng vậy. Nhưng tôi không mê vùng đồng bằng sông Cửu Long lắm.
Cám ơn bác Tiến có một bài tản mạn nhân văn, thấm đẫm tình quê.
@Nguyên: Cái chỗ Nguyên nói chính là cái ao và cánh đồng sau nhà chú đó. Sắp chia lô. Khekhe…
Em nuôi một đôi thỏ
Bộ lông trắng như bông
Mắt tựa viên kẹo hồng
Đôi tài dài thẳng đứng
Nói sao hết sung sướng
Sáng học chiều tưới rau
Chuồng thỏ sạch như lau
Thỏ lớn mau trông thấy
Thu qua rồi xuân tới
Tính mới trọn 1 năm
Thỏ đẻ bốn năm lần
Em bán năm bảy bận
Tiền thỏ mua bút mực
Tiền thỏ may áo quần
Tiền thỏ xây nhà thỏ
Bố mẹ rất vui mừng
Em đến bên đôi thỏ
Tay nhẹ vuốt bộ lông
Mà sao thấy trong lòng
Thương yêu vô bờ bến.
Sao ngày xưa thơ văn nó hay thế. Không nhớ tác giả là ai ? Phạm Hổ ? Nghe nói có lúc tác giả bài thơ này bị phê bình vì khuyến khích kinh tế tư nhân phát triển (?).
Lâu rồi không quan tâm tới thịt thỏ. Không biết trong chợ của mình có còn bán thịt thỏ không nữa.