Nhà thơ Việt Phương
XIN
Mong sao được hiến dâng em
Một tế bào gốc đã nêm vị đời
Chút cay đắng chút mặn mòi
Chút tha thiết gửi gió trời bốn phương
Chút khiêm cung chút nhún nhường
Xin làm ngọn cỏ dọc đường người đi
Xin làm chút chẳng có gì
Bụi vương trên cánh hoa quỳ hướng dương
TẠ
Cảm ơn những cô không biết tôi yêu
Bao nhiêu cô không sao nhớ nổi
Dâng hết mình đến tận cùng phiêu
Hạnh phúc thừa nhặt trên bụi ruối
Không ai biết không gây tai họa
Chỉ thấm thía hoàng hôn mỗi chiều
Chẳng có gì mà là tất cả
Tiếng vang thong thả nhả tình yêu
GẦN
Ngõ hẹp lá gặp người
Thầm thì lời nhắc sống
Lá thả bóng vào trời
Vọng xa xôi tiếng sóng
NGHE
Hốc gạch vỡ chân tường tâm sự
Bằng phẳng trơn tru mãi chán rồi
Tung ra cho kiến bò xem thử
Gập ghềnh lên xuống có thêm vui
HỢP
Cỏ nhắn thân tình với cát
Khô đến kiệt cùng vẫn tươi
Nắng gắt giữa trời sa mạc
Ung dung cùng bước với người
NHƯ
Nói thế là đã thừa quá nhiều
Làm bao nhiêu vẫn là làm thử
Tuổi tám nhăm ngộ ra một điều
Không dễ thấy cái gì đã cũ
Cũng có lúc chừng như phiêu diêu
Thiếu tất cả mà là đã đủ
Còn chút gì xin dâng tình yêu
Trong lặng im biết bao tự thú
CÓ
Có loài người có thiên nhiên
Bát cơm manh áo con thuyền dòng sông
Ngai vàng biển đỏ đêm hồng
Mơ màng trăng sáng thông đồng chợ đen
Gió vờn đùa rỡn ngọn đèn
Bán mua một chợ chức quyền lợi danh
Rừng hoang thẫm đẫm màu xanh
Chú mèo nhị thể quẩn quanh bên người
Mưa như muốn ngỏ một lời
Cát khô thèm vị mặn mòi đại dương
Mong sao một chuyến lên đường
Gian nan quấn lấy dặm trường bao la
Không gian vô tận là nhà
Uốn cho cong lại đậm đà thời gian
Mênh mang trong cõi tuần hoàn
Vẹn nguyên một chút bàng hoàng nguyên sơ
Đến đâu là bến là bờ
Ở đâu là chỗ đợi chờ gặp nhau
Dẫu cho không cuối không đầu
Cùng nhau bắc một nhịp cầu sang ngang
NUÔI
Tuổi thơ bất ngờ gặp lẽ sống
Đi từ người nghèo đến người nghèo
Tuổi cao dốc lòng nuôi hy vọng
Bao giờ tình yêu thành tình yêu
CÁI
Có một cái được gọi là trái đất
Ở đó có một cái tự gọi là người
Có một cái được gọi là sự thật
Ở đâu có cái được gọi là chúng tôi
HỎI
Ta lại lang thang phố phường Hà Nội
Trời có còn xanh như tuổi thơ chăng
Tóc đã bạc đầu thời gian dằn dỗi
Ta đang mắc tội với tối trăng rằm
Ta có mong chờ ngày hôm nay không
Sao nhiều những cảnh đau lòng quá thể
Ta có tạo ra ngày hôm nay không
Ai làm tươi hồng ai bôi đen thế
Ta biết hôm nay là thế nào chưa
Vượt qua hư ảo đến bờ sự thật
Bao nhiêu là thiếu bao nhiêu là thừa
Chừng ấy cũng vừa xin đừng để mất
TẬP
Chẳng lẽ không phê phán người cầm quyền
Dẫu quyền cao chất đầy bao thách thức
Cái tầm thấp còn có cơ vươn lên
Cái tâm bẩn dễ lao đầu xuống vực
Chẳng lẽ không phê phán chúng ta
Là người chủ mà để nhà nhiều rác
Chỉ bàng quan thoái thác trước gian tà
Đủ nhục nhã như vào hùa hưởng lạc
Dọc đường phố tiếng rao hàng như hát
Hoa đang chờ từng hạt nắng ban mai
Chọn đường thẳng nhỡ chẳng may đi lạc
Cửa đóng thì mở khóa tự bên ngoài
SANG
Giữa cơn rét hại xuân về
Mưa phùn sương tỏa não nề ngày đêm
Mầm tơ lá nõn nhú lên
Xác xơ tàn lụi cỏ mềm lại xanh
Trời mang một dáng sinh thành
Đất nhen một sắc thiên thanh ngập ngừng
Người nghe lòng bỗng rưng rưng
Có ai gọi ở lưng chừng nào đây
Từ lâu vun vén một ngày
Mới giao mùa đã sắp đầy giấc mơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét