Thứ Ba, 4 tháng 12, 2012

Món quà muà Noel làm xúc động toàn thế giới

Chuyện ở xứ tư bản giãy chết. Đọc mà không cầm được nước mắt. Cả năm nhân vật đều ấn tượng: nhân viên cảnh sát, ông bán giày, người đàn ông vô gia cư, nhân chứng Jennifer Foster và người viết lại câu chuyện nhân văn này. Không ai nghĩ đến mình, tất cả đều nghĩ cho người khác.
Còn ở xứ vạn lần dân chủ hơn thì sao, xem đây: Lòng hảo tâm cũng phải chờ... cấp phép?!
Và cách hành xử của nhân viên cảnh sát VN thì thế nào ? Chắc ai cũng rõ. Xem thêm ở đây: Loạt bài đăng cùng lúc về văn hóa của ngành công an
Món quà mùa Noel làm xúc động toàn thế giới
(hình chụp người thật, việc thật do du khách Jennifer Foster vô tình chụp được lúc Lawrence đang khoe người đàn ông vô gia cư rằng anh [Lawrence] đã tìm được đúng cỡ giày cho ông)

Anh Lawrence DePrimo 25 tuổi chỉ là một nhân viên cảnh sát thuờng ở thành phố vĩ đại New York City, vĩ đại đến nỗi người ta đặt cho nó cái hỗn danh là Big Apple (quả táo lớn.) Ai đã ghé qua thành phố này thì cũng biết nó lớn đến nỗi chẵng ai thèm đếm xỉa đến ai, cuộc sống bon chen, công việc dồn dập, mỗi người lo riêng cho cuộc sống cuả mình.

Do đó một hành động bác ái đột xuất cuả anh DePrimo đáng lẽ sẽ chẳng ai biết tới. Anh cũng nghĩ như vậy và rất đỗi ngạc nhiên khi có người đề cập đến nó. "I had no idea it was going to be such a big deal" ("Tôi đâu thể ngờ được nó to tát đến thế") anh cho biết như vậy.

Số là hai tuần trước khi anh đi tuần ở khu Time Square trong một đêm giá lạnh, anh phải đi 2 đôi vớ mà vẫn thấy buốt, anh nhìn thấy một người đàn ông vô gia cư không có giầy. Anh tả lại "Đôi chân cuả ông ta bị sưng lên bằng cả cái bàn tay tôi như thế này. Tôi động lòng trắc ẩn. Chẳng nghĩ gì sâu sa cả. Tôi dừng lại và hỏi nếu ông ta có muốn một đôi vớ cho ấm không?"
Người đàn ông bất hạnh trả lời không. Cảm ơn lòng tốt cuả anh và thêm vào "May God bless you" (Xin Chuá ban phước lành cho ông)

Thật là bất ngờ, anh DePrimo nói tiếp "Này đây một người nghèo mạt đến nỗi một đôi vớ cũng không có, thế mà lại có một tấm lòng vĩ đại để mà xin Chúa ban phước lành cho tôi. Thật là một sự... vô cùng tận.. tuyệt vời".

Anh DePrimo sau đó chạy tới tiệm bán giầy Sketchers để mua một đôi giầy ủng, không biết số giầy là bao nhiêu cho nên anh lại phải chạy ra chỗ người vô gia cư một lần nữa. Sự việc không lọt qua mắt cuả ông quản lý tiệm giầy Jose Cano và ông ta đã giúp giảm giá đôi giầy để anh DePrimo chỉ phải trả như là giá cuả một nhân viên cuả tiệm. (Xin xem ghi chú *)

"Bạn biết không, chúng tôi hiểu rằng ông cảnh sát này đang vội giúp người khác, và ông ta không có nhiều thời giờ. Cho nên tự nhiên chúng tôi phải cố giúp đỡ làm sao cho mọi việc được xuông xẻ thêm lên" Ông Cano nói.

Anh DePrimo đã không hỏi tên cuả người đàn ông khốn khổ là gì, nhưng anh không thể quên giây phút kỳ diệu khi trao quà, anh tâm sự " Ông ta nhìn thẳng vào mắt tôi và cười toe toét, cái cười kéo dài từ tai này qua đến tai nọ. Và một lần nữa ông ta xin Chuá ban phuớc lành cho tôi và cầu chúc cho tôi được an toàn. Tôi thực tình không thể tin vào tai mình được. Các ông thấy không, chỉ là một món quà nhỏ bé thôi, thế mà ông ta lại cảm tạ nồng nhiệt đến như thế".

Anh DePrimo cất giữ tấm biên lai cuả đôi giầy vào tuí áo chống đạn cuả anh để nhắc nhở cho anh đến những người bạc phận. Sau đó anh vội vã tiếp tục cuộc đi tuần cuả mình.

Nhưng hành đông cuả anh DePrimo không khỏi lọt vào ống kính cuả một du khách từ xa đến. Bà Jennifer Foster, ở thành phố Florence, tiểu bang Arizona đang đi chơi NYC và bà đã lấy máy điện thoại cuả mình để chụp cảnh người cảnh sát và người vô gia cư.

Bà đã gửi tấm hình và viết thư cho văn phòng cảnh sát NYPD rằng bà cũng đã nhìn thấy người đàn ông xấu xố không có giầy ấy:

"Ngay khi tôi định đi tới ông ta, thì một nhân viên cảnh sát cuả quí sở đã xuất hiện. Anh ta nói: 'Tôi đã có giầy đúng số 12 cho ông đây, đôi giầy này là giầy cho mọi thời tiết. Nào mình thử xem nào.' Và anh ta đã cúi xuống đất và giúp người đàn ông đi vớ và giầy vào. Anh cảnh sát ấy không kỳ vọng một điều gì từ người đàn ông cả và anh cũng không hề biết là tôi đang chứng kiến. Tôi đã làm việc trong ngành công lực từ 17 năm qua. Tôi chưa bao giờ xúc động đến như thế. Tôi không biết tên của anh cảnh sát. Nhưng quan trọng hơn, theo tôi nghĩ, là tất cả chúng ta cần được nhắc nhở về những lý do thực sự của ngành công lực. Cho nên việc làm của người cảnh sát này là một vinh dự cho nghề nghiệp của chúng ta và đồng thời cũng nhắc nhở cho tôi cũng như cho tất cả những nhân viên công lực ở Arizona mà tôi đã chia sẻ câu chuyện rằng lòng tốt của con người vẫn không bị mất."

Văn phòng Cảnh Sát NYPD đã đăng tấm hình và bức thư cuả bà Foster lên trang nhà trong Facebook.

Cho đến thứ Ba vừa qua, số shares (gửi cho nhau) cuả bài viết Facebook đã lên tới 77 ngàn, số người đánh dấu là 'thích' lên đến 322 ngàn và số người viết bình luận thêm vào là 20 ngàn. Những lời khen ngợi đến từ khắp nơi trên thế giới, kể cả những nơi xa xôi như Úc Châu và Malaysia.

Ghi chú * theo tin mới nhất thì đôi giầy trị giá $100. Quả là một món quà to lớn.
Trần Mạnh Trác
(Vietcatholic.net)


http://vietlyhuong.net/2012/12/mot-mon-qua-mua-noel-lam-xuc-ong-gioi.html
-----

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét