Thày bói xem gân
Chủ nhật này trời ảm đạm, nhiều thứ buồn buồn chẳng còn tâm trí nào mà lục lọi ký ức để tốc ký cái truyện ngắn chủ nhật nên đành múa phím ghi ra vài dòng về chuyện thày bói. Tự để xem có làm vui chút ít nào được cho mình không. Thày bói xem voi là chuyện xưa, có ý giễu nhại mấy anh ăn ốc nói mò phán nhăng phán cuội. Còn xem gân thì hầu như ngày nay các thày bói đều chỉ mang lại họa cho những ai tin vào họ. Gân là vì thế. Là nắn gân là dọa dẫm những thứ rất vu vơ nhưng lại khiến người đời sợ hãi. Ai mà ngờ người mạnh mẽ như tôi cũng bị một phen mất mật vì phiền toái.
Thày bói xem voi là thế này đây (Tranh mượn từ mạng)
Số là thứ hai tuần rồi tôi có chuyến bay đi Chu Lai để vào Quảng Ngãi làm việc. Trước hôm bay, vào buổi tối có đám lễ 49 ngày mẹ bạn thân của tôi nên cả tôi cùng vợ đến thắp hương. Gia chủ có quan hệ rộng, dòng họ lớn nên đông khách. Vợ chồng tôi được xếp vào một mâm toàn bạn bè dạo lính tráng thời chiến tranh. Tiếng là lễ 49 ngày việc tang hẳn hoi nhưng các cụ có tuổi thăng về giời cũng được coi là cái phúc của cõi người, của gia tộc nên chuyện trò nâng chén cụng ly chẳng phải giữ gìn. Nghĩa là cuộc này có thể coi là được quyền vui. Đám lính tráng về già chúng tôi gặp nhau hay hồi cố tri tân nên rượu uống thả phanh, quăng quật nâng lên đặt xuống cứ gọi là tơi bời khói lửa. Gần tàn cuộc chuẩn bị đi về thì mâm tôi có thêm khách.
Chẳng ai khác là ông em rể chủ nhà bạn tôi. Tay này tuy cước sắc trong nhà là phận em nhưng so về tuổi tác thì hơn bọn tôi vài tuổi. Dù vậy cách xưng hô xã giao trong mâm chẳng có gì phải bàn, thân mật và ấm cúng. Nguyên tay này là một quan chức cấp cục mới nhận sổ hưu. Chức vụ, công việc chẳng nói làm gì nhưng tay ấy nổi tiếng về tài đoán số, xem tướng, định ngày…môn gì cũng thạo được khá nhiều người quan trọng nhờ vả. Vào mâm tôi tay thày tướng uống với mỗi người một ly. Đến lân vợ tôi bỗng nhiên tay ấy giật nảy mình rồi buông chén nhìn chằm chặm kiểu nửa như nhận tướng nửa như thôi miên. Trực giác của tôi mạnh, nhận biết rất nhanh tình huống này. Bỏ bu rồi tay ấy mà phán cái gì thuộc về thiên cơ của cái thằng tôi thì chỉ có nước ốm xác. Mới nghĩ đến thế tôi đã lâm vào trạng thái hồi hộp phập phồng. Quả nhiên không phải đợi lâu, sau chừng hai phút đồng hồ chằm chặm nhận diện tay ấy buông tiếng thở dài não nuột rất chi là đau khổ. Nguyên văn lời phán thế này:
-Cái nốt ruồi của chị là thương phu trích lệ. Nếu ngày mai chị không đi chùa lễ phật thì anh Tiến sặc tiết. Chết bổ đầu xuống đất.
Cả mâm rượu cười rung bàn. Thằng Tiến trọc thì có mà giời đánh không chết. Nhưng vợ tôi thì run bần bật. Tôi cũng ong ong cái thủ giờ ngắc ngư muốn rụng bởi tình thế vừa lâm vào. Sợ thì không, đời nào cái thằng tôi lại lo sợ hão huyền thế, chết chẳng phải dễ. Có điều thấy phiền vì hắn chưa hề biết hôm sau tôi bay đi Chu Lai. Cái sự đi này cả mâm rượu chỉ vợ chồng tôi biết. Phiền chính ở cái chi tiết trùng hợp ngẫu nhiên ấy. Đi máy bay mà bổ đầu xuống đất đúng quá còn gì. Tôi gạt đi, kiểu như phán vớ phán vẩn nhưng vợ tôi thì không thế. Là bác sĩ thuộc thành phần duy ý chí nhất trong các thành phần duy ý chí của xã hội ta nhưng vợ tôi hoảng hốt tột cùng. Ngay lập tức cô ấy phản ứng quyết liệt, mai anh phải ngừng chuyến bay. Mịa, dừng là dừng thế nào. Công việc của người ta có lịch sắp xếp có đoàn, người này người khác rồi đã hẹn hò địa phương bố trí thời gian làm việc. Anh phải hoãn. Không hoãn được. Phải hoãn. Không hoãn. Tay thày mặc kệ vợ chồng tôi co kéo đấu khẩu vẫn cứ nhìn chằm chặm rồi tiếp tục phán. Nếu anh không nghe lời thì cái họa này dứt khoát không thể tránh. Đoạn tay ấy phẩy tay bảo anh chị theo tôi vào trước bàn thờ bà để tôi tìm cách giải, hạn chế nguy hiểm. Tôi dứt khoát không nghe còn vợ tôi cun cút vào trước ban thờ vái như nhập đồng. Xong xuôi hắn ta hạ cấp độ nguy hiểm. Nếu mai bay sớm thì có thể miễn đi chùa nhưng ngay đêm nay phải kiếm bằng được oản về nhà thắp hương. Phương án này có thể chấp nhận được, vợ chồng tôi xin phép về sớm để đi tìm mua oản. Gọi là sớm nhưng cũng đã tầm 9 giờ tối đào đâu ra oản giờ này nữa hả giời. Tôi đã gạt đi nhưng tay thày vẫn nhiệt tình tiễn xuống tận xe. Hắn lại thủ thỉ khuyên tôi tốt nhất là đừng nên đi. Thấy tôi quyết tâm tay ấy không khuyên nữa chỉ nhìn tôi trừng trừng không chớp mắt rồi thật bất ngờ khóc rống lên, nước mắt như mưa, ôm chầm lấy tôi xiết chặt như thể là động thái tiễn đưa một người buộc phải vào cõi tử. Động tác ấy càng khiến vợ tôi hoảng nhất quyết đi kiếm bằng được số oản thày dặn để thắp hương giải dớp. Lọ mọ lùng sục đến mấy chợ rồi liều gõ cửa một gian bán đồ lễ đã nghỉ tối, nhận sự càu nhàu ca cẩm khó chịu của chủ quán, vợ tôi cũng mua được oản. Đêm ấy báo hại thắp hương xong nhưng vợ tôi quá sợ hãi cứ sùng sục vào ra không ngủ được. Tôi biết tỏng tay thày nốc say bí tỉ nên phán ẩu. Giả sử số tôi có tận nhưng về mặt nghề nghiệp cấm tiệt các loại thày lộ thiên cơ. Điều này nếu cố tình làm sẽ tổn hao âm đức và chuyên môn nghiệp vụ sẽ mất thiêng không còn linh ứng. Biết tay em rể bạn say là vì lĩnh vực khóc lúc uống quá đà tôi chẳng lạ. Bản thân tôi khối lần bí tỉ đã khóc như mưa như gió rồi. Đêm đó thấy quá căng thẳng tôi lén lần chai rượu làm một hơi cạn nửa để lấy men tửu lấp đầy giấc ngủ. Sáng sau dù phải đi lúc rất sớm cho kịp ra sân bay thay vì đi ta xi như mọi khi vợ tôi cẩn thận đưa tôi đến tận chỗ hẹn đoàn ở Bờ Hồ. Nhìn mắt vợ tôi như quả nhót mọng tôi chợt bật cười khi nghĩ đến cái tai họa bỗng dưng đổ xuống đầu mình. Rõ thật là họa phúc khôn lường.
Vào đến Chu Lai, máy bay hạ cánh, ngay lập tức tôi phải bật máy thông báo đã an toàn. Rồi chuyến ra cũng thế. Báo đã xuống Nội Bài. Tôi nghe rõ tiếng thở trút được gánh nặng từ vợ. Mấy người cùng đoàn cứ bụm miệng cười khen ông trọc nom thế nhưng chu đáo phết. Chả muốn nhưng tôi cũng phải kể ra lý do. Ai nấy đều trợn tròn mắt khen tay thày kia dù gì cũng là người thành thực. Thì cả chuyện động trời thế mà dám phán ráo hoảnh không thật thì còn gì. Hoàn thành chuyến đi về nhà nguyên lành thân xác tôi cười cợt bảo vợ gọi cho thày thông báo chưa. Không ngờ vợ tôi bảo đã nói. Thày bảo rằng là nhờ mua được oản lễ nên tránh khẩn cấp được cái nạn mất mạng, cần phải lễ tạ. Bói với chả tướng, bố lạy thày. Cạch đến già không dám nốc say với tay này nữa. Khekhe….
Hà Nội ngày 28/10/2012
PNT
Vợ thằng bạn tui đang giận chồng dài dài . Mãi đến khi bác sĩ thông báo ghi chồng bị ung thư , mới lo cuống lên và …huề . May là khối u của bạn tôi là khối u lành.
Có những điều thường ngày đối với ta là quá đỗi bình thường , chỉ tới khi ta biết ngày mai ta sẽ vĩnh viễn không có nó nữa , lúc ấy ta mới biết điều bình thường ấy đáng quý như thế nào .
Đúng là thỉnh thoảng cứ phải có một vài cú sốc lớn xảy ra thì mình mới giật mình, mới tỉnh lại, mới điều chỉnh lại cách sống để yêu mình, yêu vợ con hơn…, và mới thấy tiền bạc, danh vọng, chức vụ là vô nghĩa. Còn nếu cuộc sống cứ đều đều trôi qua, thì suốt ngày ta vẫn u mê, chìm đắm trong các thú vui chém gió và rượu chè. Kinh nghiệm bác Tiến là điển hình. Tự nhiên phát hiện ra bệnh tiểu đường, thế là khác. Rồi tự nhiên một hôm thấy mắt mờ đi. Thế là lại khác nữa… Nhưng khi tuổi đã già thì cố gắng đừng để xảy ra thêm sốc nữa. Sức tàn, lực kiệt, không chống đỡ được là đi đứt đấy.
Cá nhân khác với đất nước; mình sốc nặng là chết, khổ mình, khổ vợ con, không kiếm được chồng khác, bố khác thay thế. Còn đất nước cứ hết khủng hoảng này sang khủng hoảng khác, nhưng lãnh đạo tin chắc là đất nước không chết được vì lớp dân này chết sẽ có lớp dân khác thay thế, thiếu gì. Rồi dù có khủng hoảng đến mấy thì bản thân tầng lớp lãnh đạo cũng không bao giờ chết, do đó họ rất yên tâm, không sợ khủng hoảng. Ta không thể bắt chước họ được. Hãy yêu lấy bản thân ta, gia đình ta.
Chúc tất cả bạn đọc của bác Tiến có một ngày nghỉ chủ nhật vui vẻ, không có sốc. Hi hi…
Sau đó các anh lại dạy dỗ phải thế này phải thế khác…Khekhe…
Đọc cái comment này thấy hết vui. Buồn thê thảm luôn.
Ở ta các quan đúng như LTM nói càng to càng duy tâm. Ông nào cũng có thày kề cận hết. Thế mới nguy. Còn mấy cái chùa to vật vã nhất nước kia kể làm gì. Đó không phải là chùa. Là nơi kinh doanh tín ngưỡng, lịch sự hơn là điểm du lịch tâm linh.
Những so sánh, phân tích rất hay nhưng hình như nó không hợp với giới chức lãnh đạo hiện nay thì phải. Từ một câu chuyện vu vơ vô thưởng vô phạt nhưng LTM khái quát khá đầy đủ về những gì truyện ngắn này không đạt tới. Cảm ơn rất nhiều.
BD
BD
Cảm ơn bác vì qua bài viết, tôi có cơ hội khảo lại nhìn nhận của mình.
Nguyên, khi trao đổi về ý nghĩa câu chuyện, tôi đưa ra nhận xét rằng mục đích phê phán là „cách nhìn nhận tổng thể về hiện thực“; Bản thân những người khiếm thị đã rất CHÂN THỰC nói ra cảm nhận của mình: Giống cái gì thì nói là cái ấy.
Nay khảo lại (trong đó có một bài của ông Trần Đình Sử) thì thấy nhìn nhận không quá sai lạc. Trong bài dẫn kèm có lưu ý nhân vật trong truyện kể của Việt Nam là „thày bói mù“ – Đây là chi tiết „bản địa“ đáng lưu ý.
Tại sao dân Việt không tin (đến mức khinh) bói toán và tại sao các thày Chùa hay làm việc này? Tôi lý giải như sau (đã có trình bày nhưng chưa nhận được sự đính chính; Hy vọng bác Tiến làm thạo về từ ngữ góp ý cho):
- „Bói“ có gốc từ „bốc“, tiếng Tàu. Theo cụ Đào Duy Anh: „bốc“ là bói từ mai rùa, „phệ“ là bói từ cỏ thi. Nghề „bói“ thường „có sách“; nhưng vì sinh nhai mà nhiều „thày“ chưa đọc hết sách đã hành nghề nên „chất lượng“ không còn đáng tin nữa. Tôi nghĩ quá trình „thoái hóa biến chất“ này là lý do để dân gian (folklore; ghi chú thêm để khỏi bị xuyên tạc thành „dân thì gian“!) đọc trại „bốc phệ“ thành BỐC PHÉT. Đến PHÉT LÁC thì „niềm tin và hy vọng“ đã thành Zero! …
- Đạo Phật lấy CHÁNH TIN chống MÊ TÍN.
Tôi đã hỏi các Thày là tại sao trong các chùa hay có lệ „bói toán“? Các Thày giài thích có 2 nguyên nhân: Một là các sách bói toán thường bằng chữ Hán (Nho) mà các chùa thường là kho sách chữ Nho nên các Thày đọc thì cũng nắm được các phương thức cơ bản (xem hướng đặt bàn thờ, lễ động thổ hay khai trương cửa hàng, …). Thứ hai là đây cũng coi như phương tiện thu hút khách viếng để tuyên dương „chánh Pháp“. …
Trước khi xuất quân phạt Thanh, Hoàng Đế Quang Trung sai một người gieo một thúng tiền trước ba quân để „lấy quẻ“; Khi „gieo quẻ“ xong, ai cũng thấy là tất cả các đồng tiền đều cho tiềm THẮNG. Tôi đọc một tài liệu thì thấy viết rằng Vua Quang Trung đã cho đúc thúng tiền „chỉ có một mặt“ THẮNG, tất nhiên! (Tôi tin lý giải này)
Việc vua Lê Lợi và Nguyễn Trãi cho viết chữ lên lá cũng là vận dụng như thế. Vấn đề cốt lõi chính là ở chỗ coi VIỆC NHÂN NGHĨA CỐT Ở (chỗ) AN DÂN.
Ý kiến và bài dẫn của anh Lại Trần Mai (?) rất hay; xin được đọc ghé.
Thực chất các thày chùa am tường là vì họ hiểu biết và học hành đến nơi đến chốn. Và các thày chùa chỉ làm những việc nghĩa như đặt hướng nhà, động thổ, xem ngày giờ việc hiếu, hỷ, giải hạn…Bản thân việc ta gọi là bói toán cũng là những ngành khoa học như: Thuật phong thủy, Tử vi, Bát quái đồ, nhân tướng học….Tức là những việc thế này hoàn toàn có thể chấp nhận trong đời sống.
Nhưng có dương ắt phải có âm, có cái tốt đương nhiên phải có cái xấu. Trong bất kỳ lĩnh vực nào cũng vậy. Cuộc sống là thế nên xem ra cũng không thể thiếu mấy anh sờ voi bác ạ.
Có vậy mới thành ra cuộc đời. Cảm ơn bác lần nào cũng rất công phu tìm hiểu, kiến giải.
Xin gửi thêm 2 điều ngắn chợt đến vì tâm đắc:
+ Bác ủng hộ chữ “khiếm thị” làm tôi nghĩ thêm: Đó là sự không may, không “cố ý”. “Mù” thì đã có chút “định hướng” trong đó; nên có người mắt còn sáng (mà TỐI LÒNG) vẫn bị hỏi: MÙ À?
+ Khoảng 1973-4, tôi đến Công An Khu phố Hai Bà Trưng đăng ký hộ khâu. Ngồi đợi, tôi lấy sách hay báo gì đó ra đọc. Lúc ra cửa, thấy một bác đứng tuổi đến nói với tôi một nhận xét (“thiên cơ”) … đúng phoóc. Tôi ngỡ ngàng đến một lúc, và khi định tìm hỏi thêm thì cụ đã đi đâu không tìm lại được.
Tôi cũng hay đọc “Horoskop” trên báo coi như những cảnh tỉnh thú vị. Các “thày” này bói toán theo sách hết, nhưng chắc cho cả một nhóm người nên nhiều khi chéo ngoe, cũng vui.
X = 3D
Đồng chí X mà tự giải được phương trình này thì coi chừng anh Tiến sẽ bị phê bình là blog anh đăng com không lành mạnh . Hu hu !!!
BD
Tự nhiên có ý nghĩ muốn rũ bỏ tất cả, muốn trở về với con người bản thể muốn được yêu, được ghét, được làm những gì mình có mình muốn mình thích. Nhưng lại bất lực bởi còn có những bổn phận. Chua chát và cay đắng làm sao.
Cảm ơn Lại Trần Mai đã khai mở một ngày bình thường này bằng những suy tư rất riêng nhưng lại đúng không thể đúng hơn.