Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

THÔNG ĐIỆP LIÊN BANG 2012 CỦA TỔNG THỐNG OBAMA (2)

THÔNG ĐIỆP LIÊN BANG 2012 CỦA TỔNG THỐNG OBAMA (2)

Trong 3 năm qua, mối quan hệ đối tác của chúng ta với khu vực tư nhân đã đặt nước Mỹ vào vị trí là nước sản xuất pin công nghệ cao hàng đầu trên thế giới. Vì những đầu tư của liên bang, việc sử dụng năng lượng tái sinh gần như đã tăng gấp đôi, và hàng nghìn người Mỹ có công ăn việc làm vì nó.
Khi Bryan Ritterby bị sa thải khỏi công việc của ông là sản xuất đồ dùng ông nói ông lo lắng rằng ở tuổi 55, không ai cho ông cơ hội lần thứ hai. Nhưng ông đã tìm được việc làm tại Energetx, một nhà máy sản xuất tuốc bin chạy bằng sức gió ở Michigan. Trước cuộc suy thoái, nhà máy này chỉ sản xuất các du thuyền hạng sang. Hiện nay, nhà máy này đang thuê các công nhân như Bryan, ông nói: “Tôi tự hào đang làm việc trong ngành công nghiệp của tương lai”.
Kinh nghiệm của chúng ta về khí đốt từ đá phiến, kinh nghiệm cúa chúng ta về khí đốt tự nhiên, cho chúng ta thấy rằng kết quả về đầu tư công này không phải luôn đến ngay lập tức. Một số công nghệ chưa mang lại kết quả; một số công ty thất bại: Nhưng tôi sẽ không từ bỏ lời hứa về năng lượng sạch. Tôi sẽ không từ bỏ những người lao động như Bryan. Tôi sẽ không nhường lại ngành công nghiệp về sức gió, năng lượng mặt trời, hoặc pin cho Trung Quốc hoặc Đức vì chúng ta từ chối đưa ra cam kết tương tự ở đây.
Chúng ta đã trợ cấp cho các công ty dầu lửa trong một thế kỷ. Thế là quá đủ rồi. Đã đến lúc phải chấm dứt việc lấy tiền của những người đóng thuế cho một ngành công nghiệp hiếm khi mang lại nhiều lợi nhuận cao hơn, và tăng cường cho ngành công nghiệp năng lượng sạch mà chưa bao giờ nhiều hứa hẹn đến thế. Hãy thông qua việc cắt giảm thuế cho năng lượng sạch. Tạo ra những công ăn việc làm này.
Chúng ta cũng có thể khuyến khích đổi mới năng lượng với những khích lệ mới. Những bất đồng trong căn phòng này ngay lúc này có thể quá sâu sắc đến mức chưa thể thông qua một kế hoạch toàn diện ứng phó với sự biến đổi khí hậu. Nhưng không có lý do giải thích tại sao Quốc hội ít nhất lại không đề ra được một chuẩn mực về năng lượng sạch tạo ra một thị trường cho sự đổi mới. Cho đến nay, các quý vị vẫn chưa hành động. Vì vậy, tối nay, tôi sẽ hành động. Tôi đang chỉ thị cho chính quyền của tôi cho phép phát triển năng lượng sạch trên khu vực đất công để cung câp năng lượng cho 3 triệu gia đình. Và tôi tự hào thông báo rằng Bộ Quốc phòng, đang làm việc với chúng ta, người tiêu thụ năng lượng nhiều nhất thế giới, sẽ đưa ra một trong những cam kết lớn nhất về năng lượng sạch trong lịch sử – với việc lực lượng Hải quân mua đủ công suất để cung cấp năng lượng cho một phần tư triệu gia đình mỗi năm.
Tất nhiên, cách dễ dàng nhất để tiết kiệm tiền là giảm bớt tình trạng lãng phí năng lượng. Vì vậy đây là một đề xuât: giúp đỡ các nhà sản xuất loại bỏ tình trạng lãng phí năng lượng trong các nhà máy của họ và khuyến khích các doanh nghiệp nâng cấp các cơ sở của họ. Hóa đơn thanh toán cho năng lượng của họ sẽ thấp hơn 100 tỉ USD trong thập kỷ tới, và Mỹ sẽ giảm bớt tình trạng ô nhiễm, sản xuất nhiều hơn, tạo thêm nhiều công ăn việc làm hơn cho công nhân xây dựng, những người cần công ăn việc làm. Hãy gửi cho tôi một dự luật tạo ra những công ăn việc làm đó.
Việc xây dựng tương lai năng lượng mới này sẽ chỉ là một phần trong chương trình nghị sự rộng rãi hơn để sửa chữa cơ sở hạ tầng của Mỹ. Nước Mỹ rất cần được xây dựng lại rất nhiều. Chúng ta có những con đường và những cây cầu rạn nứt; một mạng lưới điện tiêu hao quá nhiều năng lượng; một mạng lưới băng thông rộng tốc độ cao chưa hoàn chỉnh cản trở một chủ doanh nghiệp nhỏ ở vùng nông thôn Mỹ bán sản phẩm của
bà ra khắp thế giới.
Trong cuộc Đại Suy thoái, nước Mỹ đã xây dựng được Đập Hoover và cầu Golden Gate. Sau Chiến tranh Thế giới thứ hai, chúng ta đã nối liền các bang của chúng ta bằng một hệ thống đường cao tôc. Các chính quyền Dân chủ và Cộng hòa đã đầu tư vào các dự án lớn mang lại lợi ích cho mọi người từ những người công nhân xây dựng chúng cho đến các doanh nghiệp vẫn sử dụng chúng hiện nay.
Trong vài tuần tới, tôi sẽ ký một sắc luật bài trừ tệ quan liêu kìm hãm tiến độ của quá nhiều dự án xây dựng. Nhưng các quý vị cần tài trợ cho các dự án này. Hãy lấy số tiền mà chúng ta không còn phải chi phí trong chiến tranh sử dụng một nửa số tiền đó để trả bớt khoản nợ của chúng ta, và sử dụng phần còn lại để tiến hành phần nào việc xây dựng quốc gia ngay tại đất nước này.
Chưa có lúc nào xây dựng tốt hơn lúc này, đặc biệt kể từ khi nganh xây dựng là một trong những ngành gặp khó khăn nhất khi bong bóng nhà đất vỡ tung. Tất nhiên, công nhân xây dựng không phải là những người duy nhất bị phương hại. Cũng bị phương hại là hàng triệu người dân vô tội Mỹ đã nhận thấy những giá trị nhà cửa của họ suy giảm. Và trong khi chính phủ tự mình không thể giải quyết được vấn đề này, các chủ sở hữu nhà có trách nhiệm phải không được ngồi yên và chờ đợi thị trường nhà đất chạm đáy để được giảm nợ phần nào.
Và đó lí do là tại sao tôi đang gửi đến Quốc hội một kế hoạch đem đến cho mỗi chủ sở hữu nhà có trách nhiệm cơ hội để tiết kiệm khoảng 3.000 USD/năm đối với thế chấp của họ, bằng cách tái cấp vốn với những lãi suất thấp lịch sử. Không còn tệ quan liêu. Không còn việc chạy quanh các ngân hàng. Một khoản phí nhỏ đối với các thể chế tài chính lớn nhất sẽ đảm bảo rằng nó sẽ không làm tăng thâm hụt và đem đến cho những ngân hàng được giải cứu bởi người đóng thuế một cơ hội để trả lại một sự thiếu hụt về niềm tin.
Đừng bao giờ quên: Hàng triệu người Mỹ làm việc chăm chỉ và tuân thủ luật pháp mỗi ngày xứng đáng có một chính phủ và một hệ thống tài chính mà cũng hành động như vậy. Đã đến lúc áp dụng những quy tắc tương tự từ trên xuống dưới. Không cứu trợ tài chính, không bố thí, không chối bỏ trách nhiệm. Một nước Mỹ được xây dựng để tồn tại đòi hỏi trách nhiệm từ mọi người.
Chúng ta đều đã phải trả giá vì những người cho vay đã bán các tài sản thế chấp cho những người không có khả năng chi trả, và những người mua biết rằng họ không thể chi trả cho chúng. Đó là lí do tại sao chúng ta cần những quy tắc thông minh để ngăn ngừa cách hành xử thiếu trách nhiệm. Những luật lệ để ngăn ngừa gian lận tài chính hay việc thải chất độc hại hay các thiết bị y tế hỏng hóc – những điều này không phá hủy thị trường tự do. Chúng làm thị trường tự do hoạt động tốt hơn.
Không có việc một số quy tắc đã lỗi thời, không cần thiết hoặc quá tốn kém. Trên thực tế, tôi đã phê chuẩn ít quy tắc hơn trong 3 năm đầu nhiệm kỳ của tôi so với người tiền nhiệm Cộng hòa. Tôi đã ra lệnh cho tất cả các cơ quan liên bang loại trừ các luật lệ không có ý nghĩa. Chúng ta đã công bố trên 500 sửa đổi, và chỉ một phần của chúng sẽ tiết kiệm cho doanh nghiệp và các công dân hơn 10 tỷ USD trong 5 năm tới. Chúng ta đã loại bỏ một luật lệ từ 40 năm trước mà đã có thể buộc một số nông dân sản xuất bơ sữa phải chi 10.000 USD/năm để chứng minh rằng họ có thể ngăn chặn sự cố tràn sữa — vì sữa theo cách nào đó được xếp là một loại dầu. Với một luật lệ như thế, tôi cho rằng cũng đáng để ca thán.
Giờ đây, tôi tin rằng một người nông dân có thể ngăn tràn sữa mà không cần một cơ quan liên bang giám sát. Một cách chắc chắn. Nhưng tôi sẽ không lùi bước trước việc bảo đảm một công ty dầu có thể ngăn chặn kiểu tràn dầu chúng ta đã thấy ở Vịnh Mêhicô 2 năm trước. Tôi sẽ không lùi buớc trước việc bảo vệ những đứa trẻ của chúng ta khỏi nhiễm độc thủy ngân, hay đảm bảo rằng lương thực của chúng ta an toàn và nước của chúng ta sạch sẽ. Tôi sẽ không trở lại những ngày khi các công ty bảo hiểm sức khỏe có quyền không bị kiểm soát để hủy bỏ hợp đồng bảo hiểm của các vị, từ chối phạm vi bảo hiểm của các vị hay thu phí phụ nữ khác với đàn ông.
Và tôi sẽ không trở lại những ngày khi Phố Uôn được cho phép hoạt động dựa trên những bộ nguyên tắc của riêng mình. Những luật lệ mới mà chúng ta đã thông qua khôi phục lại những điều nên là mục đích cốt lõi của bất kỳ hệ thống tài chính nào: cấp quỹ cho các chủ doanh nghiệp với sáng kiến tốt nhất, và cấp các khoản vay cho các gia đình có trách nhiệm, những người muốn mua một ngôi nhà, hay khởi nghiệp kinh doanh hoặc cho con cái của họ học đại học.
Do đó nếu các vị là một ngân hàng hay một thể chế tài chính lớn, các vị không còn được phép đánh cược liều lĩnh với các khoản tiền gửi của khách hàng của các vị. Các vị được yêu cầu viết một “di chúc sống” trình bày chi tiết chính xác làm thế nào các vị sẽ chi trả các hóa đơn nếu các vị thất bại – bởi vì phần còn lại của chúng ta sẽ không bao giờ cứu giúp các vị nữa. Và nếu các vị là một nhà cho vay thế chấp hay một nhà cho vay tạm ứng tiền mặt hoặc một công ty thẻ tín dụng, những ngày ký kết với người dân cho các sản phẩm họ không thể chi trả với những thủ tục rắc rối và các thủ đoạn lừa dối – những ngày đó đã hết. Ngày nay, người tiêu dùng Mỹ cuối cùng đã có một người bảo vệ quyền lợi là Richard Cordray với một công việc: Canh chừng cho họ.
Chúng ta cũng sẽ thành lập một Đơn vị chống tội phạm tài chính bao gồm các nhà điều tra được đào tạo kỹ lưỡng để trừng trị gian lận trên phạm vi lớn và bảo vệ các khoản đầu tư của người dân. Một số công ty tài chính vi phạm các luật chống gian lận lớn vì không có hình phạt thật sự cho một người phạm tội nhiều lần. Điều đó thật tồi tệ cho người tiêu dùng, và tồi tệ cho phần lớn các chủ ngân hàng và các chuyên gia dịch vụ tài chính, những người hành động đúng theo pháp luật. Vì vậy hãy thông qua luật pháp trừng phạt gian lận.
Và tối nay, tôi sẽ đề nghị Bộ trưởng tư pháp của tôi thành lập một đơn vị đặc biệt gồm các công tố viên liên bang và các viên chưởng lý bang hàng đầu để mở rộng các cuộc điều tra của chúng ta về việc cho vay và gộp các khoản thế chấp rủi ro mang tính lạm dụng mà đã dẫn tới cuộc khủng hoảng nhà ở. Đơn vị mới này sẽ quy trách nhiệm những người vi phạm luật pháp, đẩy nhanh hỗ trợ cho các chủ sở hữu nhà, và giúp kết thúc một kỷ nguyên liều lĩnh đã làm tổn thương quá nhiều người Mỹ.
Hiện nay, một sự trở lại với những giá trị Mỹ với cách xử sự công bằng và trách nhiệm được chia sẻ sẽ giúp bảo vệ người dân và nền kinh tế của chúng ta. Nhưng nó cũng nên dẫn dắt chúng ta khi chúng ta xem xét trả nợ và đầu tư vào tương lai cùa chúng ta.
Ngay bây giờ, ưu tiên trước nhất của chúng ta là chấm dứt việc tăng thuế đánh vào 160 triệu người lao động Mỹ trong khi quá trình phục hồi vẫn còn mỏng manh. Người dân không thể có đủ khả năng chịu mất 40 USD trong mỗi ngân phiếu trả lương năm nay. Có nhiều cách để thực hiện điều này. Vì vậy, chúng ta hãy đồng ý ngay tại đây, ngay bây giờ: Không vấn đề phụ. Không đóng kịch. Hãy thông qua việc cắt giảm thuế tiền lương ngay lập tức. Hãy thực hiện điều đó.
Khi nói tới thâm hụt, chúng ta đã đồng ý cắt giảm và tiết kiệm hơn 2 nghìn tỷ USD. Nhưng chúng ta cần làm nhiều hơn, và điều đó có nghĩa là phải lựa chọn, Ngay lúc này, chúng ta đã sẵn sàng chi thêm gần 1 nghìn tỷ USD nữa cho cái được cho là giảm thuế tạm thời cho 2% người Mỹ giàu có nhất. Ngay lúc này, vì những sơ hở và những che chắn trong luật thuế, một phần tư tất cả các triệu phú trả mức thuế suất thấp hơn hàng triệu gia đình trung lưu. Ngay lúc này, Warren Buffet trả một mức thuế suất thấp hơn thư ký của mình.
Liệu chúng ta có muốn duy trì những cắt giảm giảm thuế này cho nhũng người Mỹ giàu có nhất? Hay chúng ta muốn duy trì những đầu tư của chúng ta vào tất cả những điều khác – như nghiên cứu giáo dục và y học; một quân đội mạnh và công tác chăm sóc các cựu chiến binh của chúng ta? Vì nếu chúng ta nghiêm túc về việc trả nợ của mình, chúng ta không thể làm được cả hai.
Người dân Mỹ biết lựa chọn gì là đúng. Tôi cũng vậy. Như tôi đã nói với ngài Chủ tịch Hạ viện mùa hè này, tôi đang chuẩn bị thực hiện nhiều cải cách hơn để kiểm soát những chi phí lâu dài của chương trình Medicare và Medicaid, và củng cố An sinh Xã hội, miễn là các chương trình đó vẫn là một sự bảo đảm cho an sinh của người cao tuổi.
Nhưng bù lại, chúng ta cần phải thay đổi luật thuế của chúng ta để những người như tôi, và rất nhiều Nghị sĩ Quốc hội, trả thuế công bằng. Cải cách thuế nên đi theo Quy tắc Buffett. Nếu các vị làm ra hơn 1 triệu USD/năm, các vị không nên trả thuế ít hơn 30%. Và người bạn theo Đảng Cộng hòa của tôi Tom Coburn đã đúng: Oasinhtơn nên chấm dứt trợ cấp các triệu phú. Trên thực tế, nếu các vị kiếm được 1 triệu ƯSD/năm, các vị không nên nhận các khoản trợ cấp thuế và khấu trừ đặc biệt. Mặt khác, nếu các vị kiếm được dưới 250.000 USD/năm, như 98% các gia đình Mỹ, thuế của các vị không nên tăng lên. Các vị là những người vật lộn với chi phí đang gia tăng và tiền lương chậm trễ. Các-vị là những người cần trợ giúp.
Giờ đây, các vị có thể gọi cuộc chiến giai cấp này bàng tất cả những gì các vị muốn. Nhưng yêu cầu một tỷ phú trả thuế ít nhất bằng với thư ký của mình? Phần lớn người Mỹ gọi đó là lẽ thường.
Chúng ta không ghen tị thành công tài chính ở đất nước này. Chúng ta ngưỡng mộ nó. Khi người Mỹ nói về nhũng người như tôi trả phần thuế công bằng của mình, đó không phải vì họ ghen tị với người giàu. Đó là vì họ hiểu rằng khi tôi nhận được khoản khấu trừ thuế mà tôi không cần và đất nước không thể chi trả, điều đó tăng thêm thâm hụt, hoặc ai đó sẽ phải đền bù sự. chênh lệch – như một người cao tuổi sống bằng thu nhập cố định, hay một sinh viên cố gắng học hết khóa học, hay một gia đình cố kiếm tiền để đủ sống. Điều đó không đúng. Người Mỹ biết điều đó không đúng. Họ biết rằng thành công của thế hệ này chỉ có thể có được nhờ những thế hệ trước đã cảm thấy có trách nhiệm với nhau, cũng như với tương lai của đất nước họ, và họ biết lối sống của chúng ta sẽ chỉ kéo dài nếu chúng ta cảm nhận được ý thức tương tự về trách nhiệm được chia sẻ. Đó là cách chúng ta sẽ giảm thâm hụt của chúng ta. Đó là một nước Mỹ được xây dựng để tồn tại.
Giờ đây, tôi nhận ra rằng những người đang theo dõi tối nay có những cái nhìn khác nhau về các khoản thuế và nợ, năng lượng và chăm sóc sức khỏe. Nhưng bất kể họ thuộc đảng nào, tôi đánh cược rằng hầu hết người Mỹ ngay lúc này đang nghĩ về cùng một việc: Không điều gì sẽ được thực hiện ở Oasinhtơn trong năm nay, hoặc năm sau, hoặc có thể thậm chí cả năm sau nữa, bởi vì Oasinhtơn đang đổ vỡ.
Quý vị có thể đổ lỗi cho họ vì cảm thấy một chút hoài nghi? Cú đánh lớn nhất giáng vào lòng tin của chúng ta đối với nền kinh tế của chúng ta năm ngoái không đến từ những sự kiện nằm ngoài tầm kjểm soát của chúng ta. Nó đến từ một cuộc tranh luận ở Oasinhtơn về việc liệu Mỹ có trả những hóa đơn của mình hay không? Ai hưởng lợi từ thất bại đó?
Tối nay tôi đã nói về sự thiếu hụt niềm tin giữa Phố Main và Phố Uôn. Nhưng sự chia rẽ giữa thành phố này và phần còn lại của đất nước ít nhất cũng tồi tệ như vậy – và nó dường như tồi tệ hơn sau mỗi năm.
Một số trong đó có liên quan đến ảnh hưởng ăn mòn của đồng tiền trong hoạt động chính trị. Vì vậy, cùng nhau chúng ta hãy thực hiện một số bước để sửa chữa điều đó. Hãy gửi cho tôi một dự luật cấm các nghị sĩ Quốc hội buôn bán nội bộ; tôi sẽ ký vào ngày mai. Hãy hạn chế bất cứ quan chức được bầu lên nào sở  hữu cổ phần trong các ngành công nghiệp họ có ảnh hưởng. Hãy đảm bảo rằng những người tập hợp những đóng góp tranh cử vào Quốc hội sẽ không vận động hành lang Quốc hội, và ngược lại – một ý tưởng đã nhận được sự ủng hộ của cả 2 đảng, ít nhất ở bên ngoài Oasinhtơn.
Một số điều đổ vỡ liên quan tới cách Quốc hội hoạt động những ngày này. Một đa số đơn giản không còn đủ để có được bất kỳ điều gì – thậm chí cả công việc thường ngày – được Thượng viện thông qua. Không đảng nào vô tội trong những sách lược này. Trước hết, tôi yêu cầu Thượng viện thông qua một quy tắc đơn giản rằng tất cả những bổ nhiệm về tư pháp và dịch vụ công phải nhận một cuộc bỏ phiếu thuận hay chống trong vòng 90 ngày.
Ngành hành pháp cũng cần thay đổi. Nó quá thường xuyên thiếu hiệu quả, lỗi thời và tách biệt. Đó là lí do tại sao tôi đã yêu cầu Quốc hội cho tôi quyền củng cố bộ máy quan liêu liên bang, để chính phủ của chúng ta gọn nhẹ hơn, nhanh hơn, và có khả năng đáp ứng hơn những nhu cầu của người dân Mỹ.
Cuối cùng, không điều nào trong số này có thể diễn ra trừ phi chúng ta cũng giảm bớt nhiệt độ trong thành phố này. Chúng ta cần chấm dứt quan điểm rằng hai đảng phải bị khóa chặt trong một chiến dịch phá hoại lẫn nhau liên miên; rằng chính trị có nghĩa là trung thành với những hệ tư tưởng cứng nhắc thay vì xây dựng sự đồng thuận xung quanh những ý tưởng thông thường.
Tôi là một đảng viên Dân chủ. Nhưng tôi tin vào điều đảng viên Cộng hòa Abraham Lincoln đã tin tưởng rằng chính phủ chỉ nên làm cho người dân những điều mà bản thân họ không thể làm tốt hơn, và không thêm gì nữa. Đó là lí do tại sao cải cách giáo dục của tôi đem đến nhiều cạnh tranh hơn, cũng như nhiều quyền kiểm soát hơn cho các trường học và các bang. Đó là lí do tại sao chúng ta đang từ bỏ những quy tắc không có tác dụng. Đó là lí do tại sao luật chăm sóc sức khỏe của chúng ta dựa trên một thị trường tư nhân được cải cách, chứ không phải một chương trình chính phủ.
Mặt khác, ngay cả những người bạn của tôi trong đảng Cộng hòa phàn nàn nhiều nhất về chi tiêu của chính phủ cũng ủng hộ những con đường được liên bang; tài trợ, và các dự án năng lượng sạch, cũng như các văn phòng liên bang cho những người ở trong nước.
Vấn đề là tất cả chúng ta hẳn đều muốn một chính phủ thông minh hơn, có hiệu quả hơn. Và trong khi chúng ta có thể không có khả năng khắc phục được những bất đồng về triết học lớn nhất của chúng ta năm nay, chúng ta có thể đạt được tiến bộ thực sự. Có hay không có Quốc hội nầy, tôi sẽ tiếp tục những hành động giúp nền kinh tế phát triển. Nhưng tôi có thể làm nhiều hơn với sự giúp đỡ của quý vị. Bởi vì khi chúng ta cùng nhau hành động, không có gì mà Hợp chủng quốc Hoa Kỳ không thể đạt được. Đó là bài học chúng ta nhận được từ những hành động của chúng ta ở nước ngoài trong vài năm qua.
Việc kết thúc cuộc chiến Irắc đã cho phép chúng ta giáng những đòn quyết định vào các kẻ thù của chúng ta. Từ Pakixtan đến Yemen, các mật vụ của Al Qaeda vẫn đang vật lộn, biết rằng chúng không thể thoát khỏi tầm kiểm soát của Mỹ.
Từ vị thế này về sức mạnh, chúng ta đã bắt đầu giảm dần cuộc chiến ở Ápganixtan. Hàng nghìn binh lính của chúng ta đã trở về nước. 23 nghìn quân nữa sẽ rút vào cuối hè năm nay. Việc chuyển tiếp này sang sự lãnh đạo của người Ápganixtan sẽ tiếp tục, và chúng ta sẽ xây dựng một mối quan hệ đối tác bền vững với Ápganixtan, để nước này sẽ không bao giờ lại trở thành một nguồn gốc của các cuộc tấn công chống nước Mỹ.
Khi cơn thủy triều chiến tranh rút dần, một làn sóng thay đổi đã quét qua khắp Trung Đông và Bắc Phi, từ Tuyni tới Cairô, từ Sana’a tới Tripoli. Cách đây một năm, Gaddafi đã là một trong những kẻ độc tài tại vị lâu nhất thế giới – một kẻ sát nhân tay vấy máu người Mỹ. Giờ đây, ông ta đã ra đi. Và ở Xyri, tôi không nghi ngờ là chế độ Assad sẽ sớm nhận ra rằng các lực lượng của sự thay đổi là không thế đảo ngược, và rằng không thể phủ nhận chân giá trị của con người.
Sự biến đổi không thể tin được này sẽ kết thúc như thế nào vần còn chưa chắc chắn. Nhưng chúng ta có phần lợi lớn trong kết quả. Và trong khi cuối cùng thì người dân khu vực này phải quyết định lấy số phận của họ, chúng ta sẽ ủng hộ những giá trị đã phục vụ rất tốt đất nước của chính chúng ta. Chúng ta sẽ chống lại bạo lực và sự hăm dọa. Chúng ta sẽ ủng hộ các quyền và chân giá trị của tất cả mọi người – nam giới và phụ nữ; người Cơ đốc giáo, người Hồi giáo và người Do Thái. Chúng ta sẽ ủng hộ các chính sách dẫn đến các nền dân chủ mạnh mẽ và ổn định và các thị trường mở cửa, vì sự chuyên chế không tương xứng với tự do.
Và chúng ta sẽ bảo vệ an ninh của chính nước Mỹ chống lại những kẻ đe dọa người dân của chúng ta, bạn bè của chúng ta và các lợi ích của chúng ta. Hãy xem Iran. Thông qua sức mạnh của ngoại giao chúng ta, một thế giới đã từng bị chia rẽ về cách thức đối phó với chương trình hạt nhân của Iran hiện nay đồng lòng như một. Chế độ này bị cô lập hơn bao giờ hết; các nhà lãnh đạo của nó đối mặt với những hình phạt gây lụn bại, và chừng nào họ còn lẩn tránh trách nhiệm của họ thì sức ép này sẽ không giảm bớt.
Chúng ta không nên nghi ngờ: nước Mỹ quyết tâm ngăn chặn Iran có được vũ khí hạt nhân, và tôi sẽ không bỏ những sự lựa chọn nào khỏi bàn thương lượng để đạt được mục tiêu đó. Nhưng một giải pháp hòa bình cho vấn đề này vẫn còn khả năng, và tốt hơn nhiều, và nếu Iran thay đổi tiến trình đồng thời đáp ứng những nghĩa vụ của mình, họ có thể trở lại với cộng đồng các quốc gia.
Việc đổi mới sự lãnh đạo của Mỹ có thể được cảm nhận khắp toàn cầu. Các liên minh lâu năm nhất của chúng ta ở châu Âu và châu Á là mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Các quan hệ của chúng ta với các nước châu Mỹ là sâu sắc hơn. Cam kết không thể hủy bỏ của chúng ta với Ixraen có nghĩa là sự hợp tác quân sự chặt chẽ nhất giữa hai nước chúng ta trong lịch sứ.
Chúng ta đã nói rõ rằng nước Mỹ là một cường quốc Thái Bình Dương, và một sự khởi đầu mới ở Mianma đã thắp lên niềm hy vọng mới. Từ các liên minh chúng ta đã xây dựng để đảm bảo an toàn cho các nguyên liệu hạt nhân, đến những sứ mệnh chúng ta đã đi đầu chống lại nghèo đói và bệnh tật; từ những đòn chúng ta đã giáng vào các kẻ thù của mình đến sức mạnh lâu bền của tấm gương về đạo đức của chúng ta, nước Mỹ đang trở lại.
Bất cứ ai nói với quý vị điều ngược lại, bất cứ ai nói với quý vị rằng nước Mỹ đang sa sút hay ảnh hưởng của chúng ta đã suy giảm đều không biết họ đang nói gì.
Đó không phải là bức thông điệp mà chúng ta nhận được từ các nhà lãnh đạo trên khắp thế giới, những người mong muốn làm việc cùng chúng ta. Đó không phải là cảm nhận của mọi người từ Tôkyô đến Béclin, từ Cap Town đến Rio, nơi sự đánh giá về nước Mỹ cao hơn so với trong nhiều năm. Đúng, thế giới đang thay đổi. Không, chúng ta không thể kiểm soát mọi sự kiện. Nhưng nước Mỹ vẫn còn là một quốc gia không thể thiếu được trong các vấn đề thế giới – và chừng nào tôi còn là tổng thống tôi vẫn có ý định duy trì điều đó.
Đó là lý do tại sao, làm việc với các nhà lãnh đạo quân sự của chúng ta, tôi đã đề xuất một chiến lược quốc phòng mới đảm bảo chúng ta vẫn là quân đội tinh nhuệ nhất trên thế giới, trong khi tiết kiệm gần một nửa nghìn tỉ USD trong ngân sách của chúng ta. Để vẫn vượt lên các đối thủ của chúng ta một bước, tôi đã gửi cho Quốc hội này đạo luật sẽ bảo vệ cho đất nước chúng ta khỏi những nguy hiểm ngày càng tăng của các mối đe đọa trên không gian ảo.
Quan trọng hơn cả, quyền tự do của chúng ta bền vững vì các quân nhân nam, nữ bảo vệ nó Khi họ trở về nhà, chúng ta phải phục vụ họ cũng như họ đã phục vụ chúng ta. Việc đó bao gồm dành cho họ sự chăm sóc và những lợi ích mà họ được hựởng – điều là lý do tại sao chúng ta đã tăng chi phí cho các cựu chiến binh hàng năm trong mỗi năm tôi làm tổng thống. Và điều đó có nghĩa đưa các cựu chiến binh của chúng ta tham gia công việc xây dựng quốc gia.
Với sự ủng hộ của hai đảng trong Quốc hội này, chúng ta đang cung cấp các khoản khấu trừ thuế mới cho các công ty thuê các cựu binh. Michelle và Jill Biden đã làm việc với các doanh nghiệp Mỹ để đảm bảo một cam kết 135.000 việc làm cho các cựu chiến binh và gia đình họ. Và tối nay, tôi đề xuất một Đội tìm kiếm công ăn việc làm cho cựu chiến binh sẽ giúp các cộng đồng của chúng ta thuê các cựu chiến binh làm cảnh sát và lính cứu hỏa, để nước Mỹ hùng mạnh như những người bảo vệ đất nước này. Điều đó đưa tôi trở lại nơi tôi bắt đầu. Những người trong chúng ta được cử đến đây để phục vụ có thể học được một hai điều từ sự phục vụ của binh lính chúng ta. Khi các bạn khoác lên người bộ quân phục, không có gì là quan trọng dù bạn là da đen hay da trắng; người gốc châu Á, Mỹ Latinh hay người Mỹ bản xứ; bảo thủ hay tự do; giàu hay nghèo; đông tính hay không. Khi các bạn tiến vào trận đánh, các bạn để ý đến người bên cạnh mình, hoặc nếu không nhiệm vụ thất bại. Khi các bạn ở vào lúc sôi động nhất của cuộc chiến, các bạn đứng lên hay ngã xuống với tư cách là một đơn vị, phục vụ một quốc gia, không để lại ai ở phía sau.
Một trong những vật sở hữu đáng tự hào nhất của tôi là lá cờ mà Biệt đội đặc nhiệm (SEAL) đã mang theo cùng họ trong sứ mệnh tiêu diệt Bin Laden. Trên lá cờ đó là tên của họ. Một số có thể là người Dân chủ. Một số có thể là người Cộng hòa. Nhưng điều đó không quan trọng. Cũng như không quan trọng vào ngày hôm đó trong Phòng Tình huống, khi tôi ngồi bên cạnh Bob Gates – một người đã là Bộ trưởng quốc phòng của George Bush – và Hillary Clinton – một phụ nữ đã cùng tôi chạy đua chức tổng thống.
Tất cả những gì quan trọng vào ngày hôm đó là nhiệm vụ. Không ai nghĩ về hoạt động chính trị. Không ai nghĩ về bản thân mình. Một trong những thanh niên liên quan đến cuộc đột kích sau đó nói với tôi rằng anh không đáng được khen thưởng vì nhiệm vụ này. Anh nói, nhiệm vụ chỉ thành công vì cá nhân mọi thành viên của đớn vị đó đã làm công việc của họ – người phi công đã hạ cánh chiếc trực thăng bị mất kiểm soát; người phiên dịch đã giữ không cho những người khác vào khu nhà đó; những người lính đã tách phụ nữ và trẻ em ra khỏi trận đánh; những người lính đặc nhiệm đã leo lên cầu thang. Hơn thế nữa, nhiệm vụ chỉ thành công vì mọi thành viên của đơn vị đó tin tưởng lẫn nhau – vì anh không thể leo lên những cầu thang đó , bước vào bóng tối và hiểm nguy, trừ phi anh biết rằng có người nào đó ở sau anh, canh chừng phía sau anh.
Như vậy đó là với nước Mỹ. Mỗi lần tôi nhìn vào lá cờ đó, tôi được nhắc nhở rằng vận mệnh của chúng ta gắn chặt với nhau như 50 ngôi sao và 13 vạch này. Không ai một mình xây dựng đất nước này. Quốc gia này vĩ đại bởi vì chúng ta cùng nhau xây dựng nó. Quốc gia này vĩ đại bởi vì chúng ta đã làm việc như một êkíp. Quốc gia này vĩ đại bởi vì chúng ta quan tâm đến nhau. Và nếu chúng ta luôn tin tưởng vào chân lý đó, trong giờ phút thử thách này, thì không có thử thách nào là quá lớn; không có nhiệm vụ nào là quá khó khăn. Chừng nào mà chúng ta kết hợp cùng nhau vì mục đích chung, chùng nào chúng ta duy trì quyết tâm chung của chúng ta, thì hành trình của chúng ta sẽ tiến về phía trước, tương lai của chúng ta đầy hy vọng, và tinh trạng Liên bang của chúng ta sẽ luôn luôn mạnh mẽ. Xin cám ơn, cầu Chúa phù hộ cho quý vị và cho nước Mỹ./.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét