Nghĩ gì khi nhìn ảnh bà mẹ ôm con nhỏ chạy xe
Đất nước chúng ta là một nơi tồi tệ cho người mẹ và em bé, hai trong những thành viên yếu mềm nhất. Trong hình là một nữ tài xế của Now đang đi giao hàng. Điều đáng chú ý không phải vì cô ta là nữ, mà là đứa con đang ngồi ở đằng trước. Đừng nói với tôi là: “Cô ta đẻ thì phải chịu trách nhiệm” hoặc “Ai nuôi tự lo” - vì đó là lời nói của những kẻ vô tâm và đám mày râu vô trách nhiệm. Nếu vậy thì chẳng có một cô gái nào muốn đẻ cả, vì người khác không quý trọng những công lao vô hình cô ta đang thực hiện.
Nhìn găng tay thì tôi cá rằng cô ta rất tự tin và có kinh nghiệm. Da cô ấy chắc cũng trắng nên muốn bảo vệ để khỏi đen. Chạy xe ôm và giao hàng rất cực. Đối với người nam thì nó là một việc mệt nhọc, còn đối với người nữ thì đó là một cực hình, huống chi là đối với một người mẹ.
Trời đang nắng, phố đầy xe, nhưng điều đó không ngăn cản cô gái trẻ kia mưu sinh. Đầu đội nón, cơ thể che toàn thân, giỏ đựng đồ ăn phía trước, túi xách bên hông và em bé ngồi trước bụng - cô mẹ trẻ cùng đứa con phóng trên đường. Bên trái là chiếc xe hơi, ở trên nữa là chiếc xe máy đang chở hàng cồng kềnh. Cô ta đang nghĩ phải lạng lách thế nào để giao cho kịp.
Thời buổi này thì hiếm có công việc nào cho người làm tự do về giờ giấc và linh hoạt. Cô ta chọn Now vì nó chuyên giao đồ ăn, nếu chọn Grab thì khó mà chở khách với đứa con đi kèm, có thể chỉ chọn Grab Foods, nhưng chắc cô ta đã trung thành với Now từ đầu. Trong mọi công việc thì đây có thể là lựa chọn tiện lợi nhất.
Đứa bé kia có thể là mới từ nhà trẻ ra, cô ta chỉ chở về nhà thôi. Vì đâu ai mà bắt đứa bé ngồi dưới cái nắng 40 độ và hít khói bụi được. Nếu thiên thần nhỏ đó mà ngồi ở đằng trước quá lâu thì nó sẽ khóc. Tôi tin như vậy.
Nhìn người mẹ trẻ, đứa con và tình mẫu tử của cô ta khiến tôi suy ngẫm về nơi mình đang sống. Tôi căm ghét xã hội bất công này, tôi oán trách đất nước bần cùng này và tôi oán trách cái cơ chế thối nát này.
Làm mẹ rất cực, nó là một sự hy sinh to lớn về thể chất và tuổi trẻ của một cô gái. Mang thai chín tháng là một chuỗi ngày đau đớn và nuôi con nhỏ là một quá trình khổ cực. Nào là tiền khám bệnh, tiền sữa, tiền ăn uống và tiền bảo hiểm và tiền thuốc. Sinh ra và nuôi một hạt giống nhỏ đáng lẽ ra phải là một trải nghiệm tuyệt vời trong đời một người nữ. Nhưng ở đất nước này nó là một gánh nặng.
Người cha của đứa bé đang ở đâu và làm gì mà để vợ con mình phải chạy xe dưới cái nắng Sài Gòn? Tôi không soi mói đời tư. Hơn nữa, tôi tự hỏi tiền thuế của chúng ta đang được sử dụng thế nào khi phải cướp đi những tháng ngày dạy dỗ con của người mẹ. Thay vì ở nhà nuôi con thành người như đúng chức năng, cô ta phải mưu sinh. Đứa trẻ phải hít vào người bụi bậm đường phố và đối mặt với tai nạn giao thông bất cứ lúc nào.
Đừng nói với tôi là: “Cô ta đẻ thì phải chịu trách nhiệm” hoặc “Ai nuôi tự lo” - vì đó là lời nói của những kẻ vô tâm và đám mày râu vô trách nhiệm. Nếu vậy thì chẳng có một cô gái nào muốn đẻ cả, vì người khác không quý trọng những công lao vô hình cô ta đang thực hiện.
Một đất nước đáng sống phải là nơi lý tưởng để làm mẹ và em bé. Chứ không bắt họ phải khổ cực dưới cái nắng và hít khói bụi. Tôi hận nơi này, vì đã không bảo vệ những thành viên bé bỏng đáng yêu nhất của chúng ta.
Đường vẫn kín, xe vẫn đông, nắng vẫn gắt, thời gian làm việc còn lâu và đời còn dài. Chúc cô mẹ trẻ kia và cùng đứa con mau về nhà. Hai thiên thần trong mắt tôi.�
PS: Không biết thực hư tấm hình ra sao, nhưng kệ đi, cho Thằng Xe Ôm này gõ để miêu tả cuộc sống. Nghiêm túc quá làm gì?
Nhìn găng tay thì tôi cá rằng cô ta rất tự tin và có kinh nghiệm. Da cô ấy chắc cũng trắng nên muốn bảo vệ để khỏi đen. Chạy xe ôm và giao hàng rất cực. Đối với người nam thì nó là một việc mệt nhọc, còn đối với người nữ thì đó là một cực hình, huống chi là đối với một người mẹ.
Trời đang nắng, phố đầy xe, nhưng điều đó không ngăn cản cô gái trẻ kia mưu sinh. Đầu đội nón, cơ thể che toàn thân, giỏ đựng đồ ăn phía trước, túi xách bên hông và em bé ngồi trước bụng - cô mẹ trẻ cùng đứa con phóng trên đường. Bên trái là chiếc xe hơi, ở trên nữa là chiếc xe máy đang chở hàng cồng kềnh. Cô ta đang nghĩ phải lạng lách thế nào để giao cho kịp.
Thời buổi này thì hiếm có công việc nào cho người làm tự do về giờ giấc và linh hoạt. Cô ta chọn Now vì nó chuyên giao đồ ăn, nếu chọn Grab thì khó mà chở khách với đứa con đi kèm, có thể chỉ chọn Grab Foods, nhưng chắc cô ta đã trung thành với Now từ đầu. Trong mọi công việc thì đây có thể là lựa chọn tiện lợi nhất.
Đứa bé kia có thể là mới từ nhà trẻ ra, cô ta chỉ chở về nhà thôi. Vì đâu ai mà bắt đứa bé ngồi dưới cái nắng 40 độ và hít khói bụi được. Nếu thiên thần nhỏ đó mà ngồi ở đằng trước quá lâu thì nó sẽ khóc. Tôi tin như vậy.
Nhìn người mẹ trẻ, đứa con và tình mẫu tử của cô ta khiến tôi suy ngẫm về nơi mình đang sống. Tôi căm ghét xã hội bất công này, tôi oán trách đất nước bần cùng này và tôi oán trách cái cơ chế thối nát này.
Làm mẹ rất cực, nó là một sự hy sinh to lớn về thể chất và tuổi trẻ của một cô gái. Mang thai chín tháng là một chuỗi ngày đau đớn và nuôi con nhỏ là một quá trình khổ cực. Nào là tiền khám bệnh, tiền sữa, tiền ăn uống và tiền bảo hiểm và tiền thuốc. Sinh ra và nuôi một hạt giống nhỏ đáng lẽ ra phải là một trải nghiệm tuyệt vời trong đời một người nữ. Nhưng ở đất nước này nó là một gánh nặng.
Người cha của đứa bé đang ở đâu và làm gì mà để vợ con mình phải chạy xe dưới cái nắng Sài Gòn? Tôi không soi mói đời tư. Hơn nữa, tôi tự hỏi tiền thuế của chúng ta đang được sử dụng thế nào khi phải cướp đi những tháng ngày dạy dỗ con của người mẹ. Thay vì ở nhà nuôi con thành người như đúng chức năng, cô ta phải mưu sinh. Đứa trẻ phải hít vào người bụi bậm đường phố và đối mặt với tai nạn giao thông bất cứ lúc nào.
Đừng nói với tôi là: “Cô ta đẻ thì phải chịu trách nhiệm” hoặc “Ai nuôi tự lo” - vì đó là lời nói của những kẻ vô tâm và đám mày râu vô trách nhiệm. Nếu vậy thì chẳng có một cô gái nào muốn đẻ cả, vì người khác không quý trọng những công lao vô hình cô ta đang thực hiện.
Một đất nước đáng sống phải là nơi lý tưởng để làm mẹ và em bé. Chứ không bắt họ phải khổ cực dưới cái nắng và hít khói bụi. Tôi hận nơi này, vì đã không bảo vệ những thành viên bé bỏng đáng yêu nhất của chúng ta.
Đường vẫn kín, xe vẫn đông, nắng vẫn gắt, thời gian làm việc còn lâu và đời còn dài. Chúc cô mẹ trẻ kia và cùng đứa con mau về nhà. Hai thiên thần trong mắt tôi.�
PS: Không biết thực hư tấm hình ra sao, nhưng kệ đi, cho Thằng Xe Ôm này gõ để miêu tả cuộc sống. Nghiêm túc quá làm gì?
Ku Búa @ Cafe Ku Búa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét