Đoạn này quá hay: Họ nhìn thấy nước Mỹ hay Hong Kong hôm nay có chút tự do thì nghĩ rằng Việt Nam không thể đấu tranh vì chưa có một "không gian an toàn" như ở hai nước trên. Họ không hề biết rằng mọi chính quyền đều muốn đàn áp , bỏ tù dân như nhau. Sở dĩ nước này có chút tự do hơn nước kia là vì cha ông của họ đã trả giá trước đó. Vì tự do không hề miễn phí, chính quyền không hề cho không ai tự do. Đời cha đã trả giá nên đời con mới có thể trưng cái bảng "I hate police" mà không bị gì. Cho nên xã hội Việt Nam sở dĩ vô pháp như hôm nay là nhân quả. Đời cha không đấu tranh đời con nằm bên vệ đường.
Nhưng tại sao tính mạng của công dân Mỹ hay Hồng Kong được coi trọng như thế? Nó không phải từ trên trời rơi xuống. Đó là kết quả của một quá trình đấu tranh của dân Mỹ. Thế hệ đi trước hy sinh xương máu, tù tội đấu tranh để tạo ra một nhà nước tam quyền phân lập, pháp trị và thế hệ sau được hưởng.
Hai triệu người Hồng Kông xuống đường hôm nay ăn lựu đạn cay, bị cảnh sát đánh cho lên bờ xuống ruộng, bị ở trong những nhà tù nóng bức thì đời sau con cháu họ không bị đụng xe bỏ nằm lăn lóc rồi tử vong mà không ai hỏi han như thế.
Trí tuệ của người Việt bao giờ cũng chỉ thấy cái hiện tại trước mắt chứ không bao giờ nhìn cái nguyên nhân trước đó. Vậy nên tranh luận với họ rất mệt, kể cả những người được gọi là có chút kiến thức.
Họ nhìn thấy nước Mỹ hay Hong Kong hôm nay có chút tự do thì nghĩ rằng Việt nam không thể đấu tranh vì chưa có một "không gian an toàn" như ở hai nước trên. Họ không hề biết rằng mọi chính quyền đều muốn đàn áp , bỏ tù dân như nhau. Sở dĩ nước này có chút tự do hơn nước kia là vì cha ông của họ đã trả giá trước đó. Vì tự do không hề miễn phí, chính quyền không hề cho không ai tự do. Đời cha đã trả giá nên đời con mới có thể trưng cái bảng "I hate police" mà không bị gì.
Cho nên xã hội Việt Nam sở dĩ vô pháp như hôm nay là nhân quả. Đời cha không đấu tranh đời con nằm bên vệ đường. Không một chính quyền nào trở nên tốt nếu người dân không bước ra đường để dạy dỗ chúng.Và các tài xế taxi cũng chẳng tội gì không "hit and run" khi xã hôị toàn là những người vô cảm.
Và con cái hay chính bản thân những con cừu sẽ là những nạn nhân dự bị trong tương lai. Sẽ có ngày họ phải buộc nằm bên vệ đường như cô gái kia. Đó là quy luật.
95 TRIỆU NGƯỜI VIỆT ĐỀU CÓ THỂ LÀ CÔ GÁI BÊN ĐƯỜNG
FB Dương Hoài Linh - Ở nước Mỹ tội "hit and run"( đụng xe và bỏ chạy) bị phạt rất nặng. Nạn nhân chỉ cần thông báo số xe của kẻ đã đụng mình, cảnh sát lục tìm trong computer và đến ngay địa chỉ kẻ đụng xe. Nếu thấy dấu vết còn đó họ sẽ gọi công ty "Car tow" đến cẩu xe đi. Sau đó là màn nhận dạng và ra tòa. Nếu nạn nhân và xe bị nặng phải đến bệnh viện cấp cứu thì bảo hiểm và thủ phạm bị phạt nặng.Nạn nhân tử vong thì phải ra tòa xem bị truy tố về tội gì : cố sát hay ngộ sát?Hai triệu người Hồng Kông xuống đường hôm nay ăn lựu đạn cay, bị cảnh sát đánh cho lên bờ xuống ruộng, bị ở trong những nhà tù nóng bức thì đời sau con cháu họ không bị đụng xe bỏ nằm lăn lóc rồi tử vong mà không ai hỏi han như thế.
Trí tuệ của người Việt bao giờ cũng chỉ thấy cái hiện tại trước mắt chứ không bao giờ nhìn cái nguyên nhân trước đó. Vậy nên tranh luận với họ rất mệt, kể cả những người được gọi là có chút kiến thức.
Họ nhìn thấy nước Mỹ hay Hong Kong hôm nay có chút tự do thì nghĩ rằng Việt nam không thể đấu tranh vì chưa có một "không gian an toàn" như ở hai nước trên. Họ không hề biết rằng mọi chính quyền đều muốn đàn áp , bỏ tù dân như nhau. Sở dĩ nước này có chút tự do hơn nước kia là vì cha ông của họ đã trả giá trước đó. Vì tự do không hề miễn phí, chính quyền không hề cho không ai tự do. Đời cha đã trả giá nên đời con mới có thể trưng cái bảng "I hate police" mà không bị gì.
Cho nên xã hội Việt Nam sở dĩ vô pháp như hôm nay là nhân quả. Đời cha không đấu tranh đời con nằm bên vệ đường. Không một chính quyền nào trở nên tốt nếu người dân không bước ra đường để dạy dỗ chúng.Và các tài xế taxi cũng chẳng tội gì không "hit and run" khi xã hôị toàn là những người vô cảm.
Và con cái hay chính bản thân những con cừu sẽ là những nạn nhân dự bị trong tương lai. Sẽ có ngày họ phải buộc nằm bên vệ đường như cô gái kia. Đó là quy luật.
Dương Hoài Linh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét