Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Ngọc Đại nằm liệt 3 tháng vì 'Thằng mõ'

Ngọc Đại nằm liệt 3 tháng vì 'Thằng mõ'

Bỏ cô vợ Tây trẻ đẹp và hai đứa con xinh như thiên thần lại bên Bỉ, suốt 7 năm qua, ông nhạc sĩ lập dị cứ lọ mọ ở Việt Nam một mình để sáng tác.

- Sáng tác xong 36 tác phẩm cho 'Thằng mõ' là anh đổ bệnh luôn, vì sao vậy?
- Cái thằng mõ nó ra đời như một quy luật của tự nhiên là đến lúc nó tự đẻ ra thôi, đến lúc nó đầy ắp rồi, nó căng cứng, nó tràn vỡ thì thằng mõ nó ra theo cách đó. Nhưng nó không phải là nguyên nhân khiến tôi ốm. Tôi nằm liệt ba tháng là do sức khỏe, bệnh của tuổi tác và bệnh không được chăm sóc sức khỏe tốt thì nó nảy sinh ra bệnh, khiến tôi kiệt quệ. Mà cũng có thể việc sáng tác là một phần nguyên nhân bởi vừa sáng tác xong là tôi nằm một chỗ luôn. Đợt đó tôi làm việc triền miên, chỉ sáng tác, sáng tác và lắng nghe, lắng nghe.
- Trong suốt thời gian nằm trên giường bệnh anh thường hay nghĩ đến điều gì?
- Tôi sợ chết.
- Anh lo sẽ không thực hiện được những dự án âm nhạc của mình?
- Khi viết ra thì tôi biết 36 tác phẩm kia không ai có thể hát cho mình nên đồng thời vừa sáng tác tôi tự đàn, tự hát để thu âm rồi đưa nó đến với công chúng.
Nhóm Lâm - Đại - Linh.
Nhóm Lâm - Đại - Linh gồm ca sĩ Linh Dung, nhạc sĩ Ngọc Đại và ca sĩ Thanh Lâm.
- Chưa gửi cho ca sĩ nào mà anh đã nghĩ không ai hát cho mình?
- Cái gì không hát được thì tôi mời ca sĩ còn cái gì tôi hát được thì tôi hát.
- Người ta thường nói nhạc sĩ hay đa tình và lúc nào cũng phải có các bóng hồng bên cạnh mới sáng tác được nhưng từ khi anh trở về nước “sống chết với âm nhạc” cũng gần 7 năm rồi mà cứ lầm lũi một mình, anh không thấy cô độc và thiệt thòi sao?
- Thiệt thòi thì chắc rồi vì không được chăm sóc bởi người phụ nữ nhưng cơ hội làm việc lại tốt hơn. Hai thứ đó là huề nên chấp nhận thôi. Ở một mình tôi có nhiều thời gian để sáng tác hơn, để làm độc lập hơn mà không bị lệ thuộc vào một người thứ hai. Với lại đâu cần phải có các bóng hồng bên cạnh mới sáng tác được các bài về tình yêu. Thực ra trong các bài hát của tôi đều về tình yêu đấy thôi, quan trọng là có ai nhận ra ai không. Từ Dệt tầm gai, Nhật thực đến Cây nữ tu…yêu đến như thế còn gì nữa chỉ có cách yêu ở đây không như cách hiện hành, nó kén người thôi, nó khó tính hơn thì mình phải chấp nhận.Ví dụ trong đĩa Nhật thực của Trần Thu Hà, ba bài tôi thích nhất thì khán giả chưa thích, họ thích bài khác đó là chuyện bình thường.
- Thế chứng tỏ là anh chưa hiểu được gu âm nhạc số đông của khán giả?
- Không phải mà có lẽ thị trường bao giờ cũng đi chậm hơn gu của tôi. Giá như thị trường có thể đi trước tôi.
- Anh thường thích phụ nữ như thế nào?
- Tôi cứ đàn bà đẹp là tôi thích, khái niệm yêu của tôi không quá nghiệt ngã đâu.
- Đẹp thôi không cần thông minh?
- Đẹp nhưng người ta cũng cần phải chọn mình và mình hợp với người ta. Tôi thích những người đàn bà có duyên, nói chung là mẫu đàn bà thông thường người đời thích thì tôi cũng thích. Chẳng qua người ta có thích mình hay không thôi.
- Vậy tại sao đang “sở hữu” một người đàn bà đẹp, thông minh và hai đứa con như thiên thần anh vẫn “bỏ” họ ở lại Bỉ rồi trở về Việt Nam?
- Nếu tôi hiểu được điều đó thì tôi đã không phải ở thế này. Tính tôi chả bao giờ đắn đo trước một quyết định gì cả vì nó có thể đúng lúc này mà có thể sai lúc khác, tôi thấy quyết định về nước cống hiến cho âm nhạc lúc đó là đúng, tôi đã làm được việc tôi ham muốn. Còn bây giờ, có thể tôi đi hay ở lại đây cũng chả biết nữa, nếu khổ quá tôi lại đi nhưng cũng chưa đến mức độ phải chết đói, chỉ sắp chết đói thôi. Khi tôi lấy cô vợ người Bỉ thì cái tuổi của tôi đúng vào giáp 12 năm mà theo tử vi gọi là khó khăn nhất, mình cứ tin như thế cho vui thôi. Nhưng mà cũng đúng như thế thật, 12 năm một cắc cũng không làm ra vẫn cứ nhăn răng sống mà không hiểu sống bằng cái gì.
- Tính đến thời điểm này thì anh xa vợ con mình bao lâu rồi, bà xã anh chấp nhận cuộc sống xa chồng lâu như vậy?
- Tôi về Việt Nam 6 năm rồi và cứ hai năm tôi qua thăm họ một lần hoặc họ về đây. Nhưng giờ này tài chính khó khăn nên cũng tùy thôi. Nói chung là tôi rất yêu những đứa con nhỏ của tôi, cả những đứa con lớn trưởng thành (hai người con riêng của vợ cả) rồi tôi cũng yêu như nhau. Nhiều lúc cũng thấy nhớ nhung lắm. Vợ thì giờ giống như hai người độc lập, đã thỏa thuận với nhau là cô không lấy chồng và tôi cũng không lấy vợ để chăm sóc con, chúng tôi không tương tác cụ thể nhưng tình cảm thì vẫn thương yêu nhau.
(Theo Kiến Thức)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét