Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

"Hát nhép" Hịch tướng sĩ văn

 "Hát nhép" Hịch tướng sĩ văn 
Mình mới nhận được từ email bạn bè một bài hịch có nhiều ý hay trong cách phê phán “có chất hài hước” đối với các tập đoàn kinh tế nhà nước ở ta. Chẳng phải là cái khối hoạt động động kinh tế này còn được mệnh danh là các “Quả đấm thép” của nền kinh tế quốc dân đó là gì!  Từ một góc nhìn văn nghệ và châm biếm, những Quả đấm thép kia được hình dung trong trí tưởng tượng của các vần thơ truyền thống ra sao, xin mời bà con thưởng thức. Vệ Nhi
-----
Hịch Quả đấm thép!
Các ngươi cùng ta,
Thay nhau giữ vốn nhà nước đã lâu ngày,
Thiếu tiền thì ta cấp,
Không có dự án- công trình thì ta bổ sung;
Quan nhỏ năng lực thấp thì ta thăng tiến đặng đới công chuộc tội;
Lương ít thì ta tăng bổng lộc, bảo toàn cuộc sống vương gia.
Đi thuyền thúng thì ta cấp xuồng cao tốc,
Đi bộ thì ta bố trí trực thăng,
Khi hoạn nạn thì ta cho bán cổ phần mà đi tìm công ty mẹ mới cho bề thế;
Lúc nhàn nhã thì ta cho phép trích vốn, đặng kinh doanh ngoài luồng…
Thật sung sướng vô cùng,
Những cách cư xử đó so với Vương Công Kiên, Đường Ngột Ngại ngày xưa cũng chẳng kém gì.


Nay các ngươi trông thấy chủ sa sút mà không biết lo,
Nguy cơ rủi ro đổ vỡ kinh doanh hàng loạt mà không hề biết nghĩ
Công ty con các ngươi bon chen điều hành đòi làm vương làm tướng mà không biết thân phận rệp;
Thấy tấm thân làm tổng giám đốc này, chủ tịch hội đồng kia vẫn phải cống lễ vật khi tết đến xuân về mà không biết tức;
Phải phục dịch karaoke gái gú tiếp đãi thượng cấp mà không biết căm;


Suốt ngày trường gà đua chó, tổ tôm cá độ làm tiêu khiển vui đùa,
Chỉ bo bo thu vén mà không lo nghĩ việc bôi trơn san sẻ,
Lợi lộc kim ngân, thổ nhưỡng cho riêng mình thì tung bao nhiêu mánh khóe
Lợi ích quốc gia thì tránh né đến cùng

Này này ta bảo cho mà biết,
Các ngươi còn mê ngủ lắm sao?
Nếu có thanh tra thì cựa gà trống sao đâm thủng được còng sắt;
Mẹo cờ-bạc sao đấu trí nổi luật gia;
Thiên vạn kim ngân, đất đai muôn triệu đổi sao được chốn lao tù một đời bóc lịch;
Con thảo vợ hiền cũng từ nay đem cơm tù líu riu năm tháng
Dẫu các người lắm nhà nhiều đất,
Haizza, thân ấy nghìn vàng, ruộng vườn nhà cửa bán hết đổi chác được sao?
Vợ con bấu víu vào đâu khi thân cốt khô các ngươi còn lo chưa nổi.
Lúc ấy thì tiền bạc, bất động sản còn đâu nữa mà mua đầu giặc;
Loài chó săn ham sống sợ chết, làm sao có dũng khí bước ra đứng trước kẻ thù.
Karaoke gái gú chuốc rượu ngon không làm cho giặc say chết
Tiếng hú dã man rừng rú cũng không làm cho giặc nhức óc đinh tai

Lúc ấy thì,
Tài sản tiền bạc của ta không còn mà ruộng vườn bổng lộc các ngươi cũng mất.
Chẳng những gia quyến của ta bị sa gông cùm
Mà vợ con các người cũng theo nhau vào tù ngục
Chẳng những thân ta trăm năm chịu nhục
Mà gia thanh các ngươi ngàn đời còn nhớp nhơ
Đến lúc đó dẫu các ngươi muốn có hai chữ bình an
Phỏng có được không chứ hả?


Nay ta nói cho các ngươi rõ:
Đừng tưởng dân chúng là lũ dê cừu
Đất đai tài sản các ngươi dễ bề xâu xé
Đừng tưởng trát ban ra chúng không biết bẻ
Không công bằng chúng gọi bên ngoài
Xua quân đông thì chúng chơi hoa cải

Cho nên
Nơi củi lửa phải biết dằn mình
Húp bát canh phải dành tí cặn
Khuyên bảo nhau tử tế học hành
Đặng trước dân chớ sa lầy hội tề ấm ớ.

Được như thế:

Chẳng những gia quyến của ta được yên ổn ngàn đời
Mà vợ con các ngươi cũng trăm năm hưởng đàn ca sáo thổi
Chẳng những thân ta vẻ vang vạn niên ca ngợi
Mà gia thanh các ngươi cũng muôn đời sử sách thơm tho
Đến lúc đó dẫu các ngươi không muốn hạ cánh an toàn
Thì tự khắc sẽ an toàn hạ cánh!

Nay, ta rút ruột ra mà viết mấy lời
Dù tới bữa ta đã quên ăn
Nửa đêm ta thức giấc, ruột ta đau như hoạn
Nước mắt ta lênh láng,
Vì thấy các ngươi đã không làm tròn đạo thần tử.
Xót xa lắm thay!

Vậy nên ta phải làm ra bài hịch này để cho các ngươi biết bụng ta mà tu dưỡng phấn đấu trở thành người công dân tốt của chế độ mới!

----- 


Nguồn: Email bạn bè, người nói Văn học dân gian truyền miệng, người bảo là của một nhà thơ ở Đà Nẵng?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét