Một ngày đi lạc ở Kuala Lumpur
Giới thiệu: Tôi có một ngày đi lạc ở Kuala Lumpur. Dù chỉ là một ngày nhưng tôi sẽ không bao giờ quên nó. Lần đầu tiên tôi bước chân ra khỏi biên giới Việt Nam, cũng là lần đầu tiên tôi bị lạc ở một đất nước xa lạ. Tôi đã được va chạm với những tình huống mà cả đời tôi tôi vẫn chưa nghĩ đến:Tôi bị lạc ở trạm xe lửa.
Khóc vì không nói được tiếng Anh cho người ta hiểu tình huống của mình.
Lo lắng vì không biết tôi phải làm gì.
Lo sợ vì không biết làm sao để gặp lại bạn trai.
Không những vậy, tôi đã gặp được người tốt người xấu.
Bị dê xồm.
Bị phục vụ tồi bởi một lễ tân khách sạn bất lịch sự.
Bị lạc lõng vì mù công nghệ và thiếu kỹ năng giải quyết tình huống và kỹ năng sống.
Sau khi nghĩ lại, tôi thấy mình thật tệ và kém cỏi. Nhưng cũng vì ngày đi lạc này mà tôi đã trưởng thành hơn.
...............................................................................................................................
Ấn tượng ban đầu ở cửa khẩu Kuala Lumpur
Trong dịp nghỉ lễ 30-4 tôi với bạn trai quyết định đi du lịch sang thủ đô của Mã Lai, Kuala Lumpur 3 ngày. Tôi chưa bao giờ bước chân ra khỏi lãnh thổ Việt Nam, còn bạn trai tôi thì khác, anh ta đã đi rất nhiều lần.
2 đứa chúng tôi bay sang Kuala Lumpur lúc 9 giờ sáng, tới nơi thì đã 12 giờ trưa. Lúc làm thủ tục ở quầy xuất nhập cảnh ở Kuala Lumpur, tôi đã hiểu và thấy được một sự khác biệt đối với những người cầm cái hộ chiếu màu xanh Việt Nam. Những người khác thì nhân viên cửa khẩu chỉ quẹt hộ chiếu và hỏi thăm vài câu rồi cho qua, tầm 1 phút. Còn những ai cầm hộ chiếu Việt Nam thì lâu hơn, 3-5 phút, không biết vì lý do gì. Riêng tôi vì đây là lần đầu tiên tôi bước ra khỏi biên giới nên đã bị hỏi lâu hơn. Những câu hỏi như:
Vé khứ hồi của bạn đâu?
Bạn đi với ai?
Khách sạn ở đâu?
và vài câu khác
Tôi không biết mấy bạn sao chứ theo tôi có một điều gì đó hơi bất công với những ai cầm hộ chiếu màu xanh Việt Nam.
Ngày thứ 1 và thứ 2
2 đứa chúng tôi dành 2 ngày đầu tiên khám phá thủ đô của Mã Lai. Chúng tôi mua một tour du lịch riêng của khách sạn để chở chúng tôi đến những địa điểm du lịch quan trọng ở thành phố. Thành phố Kuala Lumpur thật hiện đại.
Điều làm tôi chú ý nhất là Mã Lai là một nước đa sắc tộc. Nói đúng hơn là có 3 sắc tộc chính, người Mã Lai (đạo Hồi Giáo), người Ấn (Ấn Độ Giáo) và người Hoa. Như người ta nói thì không sai. Ở đây người Mã Lai làm chính trị, người Hoa làm kinh tế còn người Ấn thì làm công. Bạn có thể thấy sự khác biệt này ở khắp nơi trên thành phố. Khách sạn chúng tôi ở nằm gần tòa nhà đôi Petronas nên 2 đứa chúng tôi đã thấy được vẻ đẹp của nó trong ban ngày và đêm.
Ngày thứ 3, ngày bị thất lạc
Sau 2 ngày khám phá thì theo kế hoạch chúng tôi sẽ đi taxi ra phi trường để về Việt Nam. Nhưng chúng tôi lại đổi ý và muốn đi xe lửa điện để khám phá vì thời gian chờ chuyến bay hơi lâu trong khi chúng tôi phải trả phòng trước 12 giờ trưa. Và chuyện bi hài bắt đầu từ đây.
Sau khi ăn trưa, chúng tôi tới trạm xe điện KLCC, trạm gần nhất từ khách sạn. Sau một hồi tự mò cách mua vé chúng tôi đi thang máy xuống để đi. Khi chúng tôi đi xuống bạn trai tôi liền bước lên xe lửa. Bất chợt cửa xe lửa tự động đóng và tôi đã bước lên không kịp. Bạn trai tôi liền ra tín hiệu, tôi không hiểu rõ anh ấy muốn nói gì nên đã bước lên chuyến xe kế tiếp. Chuyện thất lạc hơn 6 tiếng đồng hồ bắt đầu từ đây.
Thất lạc
Tôi bước lên chuyến xe lửa kế tiếp với suy nghĩ rằng sẽ gặp anh ta. Nhưng không, tôi chẳng thấy anh ta ở đâu. Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ dừng ở trạm cuối cùng, thế là tôi xuống ở trạm cuối cùng và chờ. 1 chuyến, 2 chuyến, rồi 3 chuyến, nhưng vẫn không thấy anh ta. Rồi 1 tiếng, 2 tiếng, rồi lại 3 tiếng những vẫn không thấy. Lúc này thì tôi bắt đầu lo sợ. Tôi liền bắt xe đi về trạm KLCC nơi chúng tôi bắt đầu. Tôi đứng đó chờ nhưng vẫn không thấy anh ta. Một lần nữa tôi đi đến trạm cuối cùng và chờ.
Điện thoại tôi không có kết nối mạng quốc tế. Wifi thì bắt không được, vì tôi không biết cách. Tiếng Anh thì nói 10 chữ người ta hiểu được 1. Tôi ngồi đó lo sợ và khóc. Dù đã hơn 20 tuổi đời, tôi chưa bao giờ cảm thấy lo sợ như bây giờ. Tôi tiếp tục mở wifi để nhắn tin cho bạn trai nhưng tin nhắn chuyển đi không được.
Tôi bắt đầu khóc, khóc sướt mướt cả tiếng đồng hồ. Mọi người trên trạm xe lửa quay quanh tôi và hỏi thăm. Có một ông bác muốn cho tôi 100 RM, tôi liên tục từ chối. Tôi cố gắng giải thích tình hình cho họ hiểu, rằng tôi bị lạc và phải đến sân bay. Nhưng không một ai giúp đỡ. Tôi tự hứa với mình là sẽ chờ cho tới 4 giờ chiều, nếu vẫn không gặp bạn trai thì tôi sẽ tự đi ra sân bay, vì chắc chắn anh ta sẽ có mặt ở đó.
Khi tôi muốn đi ra ngoài để đón taxi ra sân bay thì cửa tự động không chịu vé của tôi vì tôi đã ra sai trạm. Mấy nhân viên hỏi tôi có 50 cent không, tôi nói tôi chỉ có tiền đô. Quýnh quá tôi chợt nhớ trong bóp mình còn vài RM. Lúc đó tôi mới ra khỏi cửa trạm xe điện. Nhưng vẫn chưa xong, tôi không có tiền RM để đi taxi. Tôi hỏi xung quanh thì không một ai giúp. Một hồi sau mới có 1 bác chở tôi đến chỗ đổi tiền. Đổi tiền xong tôi kêu anh ta chở tôi ra sân bay. Tôi cứ nghĩ tới đây thì mọi chuyện sẽ ổn, nhưng không.
Tôi đi máy bay của Air Asia, phải đi tới Sân Bay Quốc Tế Số 2 (KLIA2), chứ không phải là số 1. Tôi không biết điều này. Khi tôi tới sân bay KLIA1 thì tôi không thấy chuyến bay của mình đâu. Đi tìm bạn trai cũng không thấy. Kết nối wifi vẫn không được. Tôi đến quầy của Vietnam Airlines để tìm người giúp. Anh nhân viên người Mã Lai tìm tên tôi, gọi tới tổng đài của Vietnam Airlines nhưng vẫn không thấy tên tôi.
Tới lúc này thì tôi quá lo sợ. Tôi xin anh ta hãy cho tôi kết nối wifi. Không hiểu lý do vì sao tôi chỉ kết nối được và nhận được tất cả tin nhắn của bạn trai tôi gửi cho tôi, sau đó thì wifi tắt. Tôi lại xin mật mã riêng của quầy để cho tôi truy cập Gmail. Tôi không hiểu vì sao Gmail của tôi lại không truy cập được.
Khi tôi đọc được những tin nhắn của bạn trai thì tôi mới biết bạn trai tôi trách tôi rất nhiều:
Hỏi tôi sao khờ và ngu vậy.
”Sao không chờ ở trạm đầu tiên mà đi lòng vòng?”
”Anh đi tìm em mấy tiếng đồng hồ, đi khắp trạm trên tuyến mà không thấy?”
”Sao em khờ quá vậy? Em không biết mượn điện thoại ai đó để nhá máy anh hả? Hay ít nhất cũng mượn điện thoại ai đó vô facebook để nhắn tin anh.”
Khi tôi đưa vé điện tử cho anh nhân viên coi, anh ta mới nói tôi rằng chuyến bay của Air Asia làm thủ tục ở KLIA2 chứ không phải ở đây. Tôi phải đi xe lửa tới sân bay đó, nó nằm kế bên. Đây là một điều quá dễ dàng, nhưng đối với một cô gái chưa bao giờ va chạm với thế giới bên ngoài, chưa bao giờ phải mua vé xe lửa, chưa bao giờ bước ra khỏi lãnh thổ Việt Nam thì đây là một cực hình. Thấy tôi lo lắng và khóc thì anh nhân viên mới nhờ một bác dẫn tôi đi tới KLIA2, lên tầng 3, tầng khởi hành để gặp bạn trai.
Sau khi bị thất lạc 6 tiếng đồng hồ thì mọi sự lo sợ của tôi đều tan biến, vì tôi đã thấy bạn trai của tôi ngồi chờ ở cổng khởi hành. Tôi ôm anh ta và khóc. Anh ta trách móc tôi liên tục, tôi vẫn chưa hết lo sợ và hoang mang. Chưa hết, cái ông dẫn tôi qua bên KLIA2 đòi thêm 100 RM, bạn trai tôi cứ nghĩ đó là phí xe lửa nên đưa. Sau này thì tôi nói là ông đó không có mua vé gì hết, tới giờ tôi vẫn nghĩ ông ta tham lam, có thể là tôi sai.
Vẫn chưa kết thúc
Khi gặp được bạn trai thì anh ta trách và la tôi rất nhiều. Anh ta đâu có hiểu được cảm giác của tôi. Anh ta nói rằng chuyến bay về Sài Gòn của tôi đã cất cánh, vé của tôi đã bị hủy. Anh ta phải bay tới Sydney đi làm trong 4 tiếng nữa. Anh ta lấy điện thoại và coi vé nhưng tất cả các chuyến bay trong ngày và ngày mai đã hết, những vé còn lại đều quá cao đối với tôi. Chỉ còn một cách là đặt vé vào thứ 2 cho tôi về Sài Gòn và tôi phải ngủ lại Kuala Lumpur. Mọi chuyện tưởng chừng như đã xong, nhưng chưa.
Dê xồm
Khi tôi đi taxi từ phi trường về khách sạn cũ, tôi không may khi phải gặp một ông taxi dê xòm. Đã già mà còn dê. Đi một hồi ông ta cứ tiếp tục nhìn vào kính hậu và nói những câu như:
”Em đẹp quá (you are so beautiful).”
”Em từ đâu? (where are you from?).
”Em có bạn trai chưa? (You have a boyfriend?).”
”Tối nay ngủ ở đâu? (Where do you sleep tonight?).”
”Cho anh làm bạn nhé? (Let me be your friend).”
Ông ta lấy cái thẻ địa chỉ khách sạn, giả vờ như không biết địa chỉ ở đâu. Ông ta hỏi tôi, tôi chỉ vào địa chỉ đó. Ông ta liền nắm tay tôi. Hoảng hồn tôi giật tay ra và chỉ thẳng vô mặt ông ta. Khi tới khách sạn tôi liền đi vào mà quên chụp biển số xe lại. Tôi cứ tưởng mọi thứ đã xong, nhưng vẫn chưa.
Lễ tân vô lễ
Nhân viên lễ tân nói anh ta không thấy tên của tôi trong hệ thống. Tôi đưa cho anh ta cái biên lai điện tử trong email mà bạn trai tôi đã đặt phòng qua Agoda cách đây 3 tiếng. Agoda đã xác nhận và gửi biên lai xác nhận số và tên tôi. Nhưng nhân viên đó không chịu. Nếu như vậy thôi thì đâu có gì. Sau 1-2 lần kêu anh ta coi lại, vì quá vô lý, tôi có biên lai xác nhận tôi đã đặt phòng thì tại sao khách sạn lại không có?
Anh ta nạt nộ tôi, không chịu kiểm tra hoặc gọi điện cho Agoda để hỏi về tình hình, hoặc ít ra cũng gọi cho quản lý khách sạn để giải quyết. Đó là những điều căn bản của một lễ tân, huống gì đây là một lễ tân của một khách sạn 3 sao. Giá phòng là hơn $120 (2 triệu VND) một đêm. Tôi quá thất vọng với tác phong và thái độ phục vụ. Anh ta liên tục lớn tiếng:
“No booking under your name” (Không có tên bạn trong danh sách đặt phòng).
Tôi muốn phát điên, tôi nói qua nói lại là tôi có biên lai xác nhận, sao anh ta có thể nói như vậy. Quá bực tức tôi liền đi ra ngoài tìm wifi để nhắn tin cho bạn trai. Nhưng vô dụng. Sau vài tiếng lang thang ngoài đường tôi vô lại khách sạn đó để kêu lễ tân coi lại trong hệ thống.
Vừa thấy tôi anh ta lại lớn tiếng: “No booking under your name” (Không có tên bạn trong danh sách đặt phòng). Tới lúc này tôi đã chịu hết nổi. Tôi phải đi thuê phòng ở một khách sạn gần đó. Cũng hên là tôi còn đủ tiền mặt. Một ngày khủng khiếp nhất cuộc đời tôi.
Bình yên
Tôi lo sợ ngủ không được. Tôi ngủ gật và chờ tới sáng, khi chuyến bay của bạn trai tôi đã đáp xuống Sydney. Lúc đó anh ta mới đọc được tin nhắn của tôi. Anh ta liền đặt một phòng cùng khách sạn tôi đang ở 1 ngày nữa, coi như gia hạn và trả bằng thẻ vì tôi không đủ tiền mặt. Tôi lấy biên lai trong email đưa cho lễ tân. Lễ tân chấp nhận không một vấn đề gì. Chỉ cho tới lúc này tôi mới hết lo sợ. Lúc này tôi mới ăn sáng được. Một ngày khủng khiếp đối với tôi, tôi sẽ không bao giờ quên được.
Đôi lời nhận xét
Có nhiều người khi đọc trải nghiệm này của tôi sẽ cười và nói tôi ngu ngốc. Ừ thì tôi ngu ngốc, tôi như một đứa nhà quê mới lên thành phố. Tôi chưa bao giờ đi ra khỏi biên giới Việt Nam và va chạm với một nền văn hóa khác. Chưa bao giờ gặp phải những tình huống tôi đã kể. Qua kinh nghiệm này tôi cảm thấy mình tệ thật. Kỹ năng của mình quá tệ. Một người già đầu như tôi vẫn yếu đuối như một đứa trẻ. Đây là bài học đáng nhớ trong đời của tôi, có thể là bài học đáng nhớ nhất.
Tôi không ngờ chuyến xuất ngoại đầu tiên của tôi đã để lại dấu vết này. Khi nghĩ tới tôi vẫn sợ, nhưng cảm ơn trời đã cho tôi gặp được vài người tốt. Nếu không thì tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi. Đây sẽ không phải là lần cuối cùng tôi bước chân ra khỏi biên giới Việt Nam đâu. Tôi khờ nhưng vì trải nghiệm này, tôi sẽ mạnh mẽ hơn. Sẽ không có chuyện này xảy ra nữa.
Lời kết
Cuộc sống có nhiều thứ chúng ta cần phải trải nghiệm, dù nó không đẹp cho lắm. Nhưng chúng ta phải trải qua để trưởng thành. Riêng tôi thì tôi đã trưởng thành từ trải nghiệm nhỏ nhưng khủng khiếp này. Tôi khuyên các bạn hãy làm điều tương tự. Hãy đi ra khỏi biên giới, hãy trải nghiệm, hãy khám phá. Vì những trải nghiệm đó, dù không đẹp hoặc tốt, là những điều cần thiết để giúp chúng ta mạnh mẽ hơn.
Ku Búa,dựa theo câu chuyện thật của một người bạn.
(Triết Học Đường Phố)
http://www.triethocduongpho.com/2015/05/03/mot-ngay-di-lac-o-kuala-lumpur/
Đọc biết ngay có ít nhất 1 chỗ xạo. Tiền phòng ks 120$ thì với số tiền đó, dư sức mua vé về VN, đó là chưa kể tiền ăn uống, di chuyển nếu phải ở lại.
Trả lờiXóaChi tiết thứ 2, luôn cầm điện thoại trong tay, có tiền trong túi mà lại không biết hỏi để mua 1 sim card.