Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

Phỏng vấn một con mèo

Phỏng vấn một con mèo
Lê Thị Liên Hoan
PV: Thưa anh, với tư cách là một con mèo, anh phát biểu gì về chuột?
Mèo: Chuột, đó là bạn thân thiết của tôi, nếu không muốn nói rằng thân thiết nhất.
PV: Ơ kìa, nghe nhầm không? Cả thế giới đều biết mèo ăn thịt chuột mà?
Mèo: Đúng vậy.
PV: Thế tại sao chuột còn là bạn anh?
Mèo: Tại sao không? Thử hỏi nếu chẳng có chuột tôi sống bằng gì?
PV: Thì bằng… cá rán chẳng hạn!
Mèo: Cá rán cả mèo mù lẫn mèo sáng nhìn chung chưa vớ được bao giờ. Chúng tôi, trên thực tế, gần như ăn chuột là chủ yếu.
PV: Và do đó...?
Mèo: Tôi hoàn toàn có một ý thức sâu xa: phải vừa bắt chuột, nhưng lại không bao giờ bắt hết, để bảo tồn nguồn sống của mình.
PV: À!
Mèo: Đấy là một chân lý quá đơn giản, nhưng khá đau lòng.

PV: Đau lòng ai?
Mèo: Người! Họ tin tưởng vào mèo. Họ giao cho mèo nhiệm vụ giết chuột. Nhưng họ quên béng rằng mèo cũng có quyền lợi của riêng mình và do đó có những tính toán riêng tư khá ranh ma.

PV: Ranh ma như thế nào?
Mèo: Khi vồ được một con chuột nào thì tôi kêu ầm ĩ. Tôi tha lung tung biểu diễn và nếu cần, tôi nhai rau ráu cho cả ngàn người xem. Nhưng bên trong, đôi lúc tôi âm thầm dung túng cho chuột. Tôi cố tình không đi tới một số địa điểm tuy biết chắc nơi đấy gặp chuột nhiều.

PV: A, quan hệ như thế là quan hệ hai mang.
Mèo: Trên đời này thiếu gì con vật hai mang mà không phải cá. Mèo không quá ngoại lệ đâu.

PV: Từ lúc nào?
Mèo: Từ lúc loài người do quá tin tưởng, đã giao cho mèo bắt chuột theo kiểu độc quyền.

PV: Mèo, như thế là anh xấu lắm.
Mèo: Tôi biết điều đó không phải tốt đẹp gì. Nhưng về bản chất, tôi vẫn chỉ là mèo. Tôi mềm mỏng nhưng khôn ngoan và tính toán. Tôi thiên về những thứ có lợi cho tôi chứ không phải có lợi cho toàn bộ muôn loài. Tôi chưa tiến hóa hoàn toàn.

PV: Và đáng ra?
Mèo: Người phải hiểu được điều đó. Khi xây dựng một chính sách, chẳng hạn như diệt chuột, người cần có nhiều giải pháp, có nhiều lực lượng phối hợp. Nhưng họ không làm thế. Họ giao quách việc đấy cho mèo.

PV: Tại sao vậy nhỉ?
Mèo: Đã nói rồi. Tại họ với mèo thân thiết quá. Đã thế mèo còn không ồn ào và nhiều ý kiến như chó. Mèo luôn luôn mừng, luôn cong đuôi và cọ chân khi người đến gần, khiến cả thiên hạ đều tin chắc mèo ngoan, dễ bảo siêng năng, vô tư trong sáng.

PV: A, giờ thì tôi đã hiểu tại sao chuột không bao giờ hết.
Mèo: Đúng. Không bao giờ hết. Loài người có thể chế tạo các siêu máy tính. Có thể đưa nhau lên sao Hỏa hoặc làm ra các tàu vũ trụ bay với vận tốc ánh sáng, nhưng một sự nghiệp có vẻ đơn giản như diệt chuột họ cũng không làm dứt điểm được, nếu như trong nhận thức của họ cứ mãi mãi tin và giao việc đó cho mỗi loài mèo.

PV: Hay tôi đề nghị tăng lương cho anh?
Mèo: Tăng lương là rất tốt, nhưng không thể giúp cho mèo hoàn toàn hết thông đồng với chuột. Như tôi đây khẳng định, vấn đề là phải bỏ lối giao việc độc quyền. Khi mèo chịu tác động của nhiều biện pháp kiểm tra trong xã hội, khi mèo không còn dựa vào một ai để gỡ tội thì mèo mới tốt hơn lên.

PV: Nói như anh thì tính chuyên nghiệp ở đâu?
Mèo: Chuyên nghiệp luôn xuất phát từ khoa học. Nhưng quan hệ giữa người và mèo, từ mấy ngàn năm nay, hầu như gần biến thành quan hệ tình cảm, điều ấy bất lợi cho sự nghiệp diệt chuột vô cùng.

PV: Anh mèo này, hôm nay nói chuyện với anh, tôi hiểu ra một vấn đề: Lòng tin rất dễ bị lợi dụng.
Mèo: Đúng. Một xã hội lành mạnh cần xây dựng trên luật pháp, không xây dựng đơn giản bằng lòng tin. Thực tế cuộc đời đã chứng minh điều đó.

PV: Thế còn thực tế trong nghệ thuật thì sao? Bao nhiêu tác phẩm đã hướng chúng ta đến một lòng tin tốt đẹp?
Mèo: Nghệ thuật hoàn toàn đúng khi hướng con người đến cái đích như thế. Nhưng đó là đang hướng đến chứ không phải đã thành công. Còn trong quá trình hiện nay, điều cốt yếu là phải điều hành cho hợp lý và khoa học, tránh mọi cảm tính tự nhiên.

PV: Cảm ơn anh. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao có loài mèo tam thể

antgct.cand.com.vn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét