Thứ Năm, 4 tháng 12, 2025

VĂN LÀ NGƯỜI...

VĂN LÀ NGƯỜI...
Vào trang của GSTS Nông Văn Hải đọc bài viết về "Nỗi buồn chiến tranh”, mình thấy cái tít hơi lạ: "Văn là Người". Vậy GS có ý gì ? "Nỗi buồn chiến tranh” phản ánh chính con người của nhà văn Bảo Ninh (tên thực là Hoàng Ấu Phương - HAP) ?
Tò mò mình đọc bài thì thấy GS viết "Nếu không có một biến cố hy hữu trong đời, có thể anh Phương vẫn tiếp tục là một nhà nghiên cứu khoa học ở Viện cho đến khi nghỉ hưu và chúng ta đã không có Nhà văn Bảo Ninh và không được đọc tác phẩm "Nỗi buồn chiến tranh" của anh".

Hoan hô Bí thư Thành ủy Hà Nội Nguyễn Duy Ngọc

Hoan hô Bí thư Thành ủy Hà Nội Nguyễn Duy Ngọc
Đọc thông tin dưới đây mình vừa mừng vừa lo.
Mừng vì chưa bao giờ Hà Nội có một bí thư vừa về đã có những chỉ đạo quyết liệt, trực tiếp những công việc cụ thể của chính quyền như bác Ngọc. Hơn nữa bác còn yêu cầu làm cực kỳ khẩn trương, chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng đã phải hoàn thành công tác giải phóng mặt bằng tuyến đường đắt nhất hành tinh và một tháng sau người dân sẽ có đường để vừa đi vừa hát chào mừng ngày khai mạc Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ XIV và chuẩn bị đón Tết cổ truyền của dân tộc.
Phong cách làm việc này y chang phong cách làm việc của bác Tổng bí thư Tô Lâm, thấy bên chính quyền quá trì trệ thì phải chỉ đạo sát sao và trực tiếp, không nể nang né tránh vì bác biết người dân khát khao mong chờ đã rất lâu rồi.

Hồi kết cuộc chiến Nga - Ukraine

Bài viết dưới đây hay, xứng tầm của một vị đại sứ Việt Nam tại Ukraine.
Hồi kết cuộc chiến Nga - Ukraine
: Đại sứ Nguyễn Hồng Thạch (2020 -2024)
Khi còn công tác tại Ukraine, các bạn Ukraine đôi lúc hỏi tôi tại sao Việt Nam là nạn nhân của xâm lược lại không ủng hộ Ukraine chống xâm lược. Tôi trả lời, đối với nhiều người Việt Nam đây không phải là cuộc chiến tranh giữa Nga và Ukraine mà là cuộc chiến tranh giữa Nga và NATO diễn ra trên đất Ukraine. Trong cuộc chiến tranh đấy, các bạn có thể hiểu Việt Nam ủng hộ ai.
Tại sao đây là cuộc chiến ủy nhiệm?

NBCT đang nổi phềnh phềnh vì chưa bao giờ có sức nặng thật sự

Nỗi buồn chiến tranh đang nổi phềnh phềnh vì chưa bao giờ có sức nặng thật sự
Tối qua ngồi soạn các văn kiện chuẩn bị cho đại hội Chi bộ Đảng và báo cáo tổng kết hoạt động năm 2025 nộp cấp trên xong, còn ít thời gian tôi lên mạng xem 2 chương đầu và xem lướt phần còn lại của Nỗi buồn chiến tranh, thấy nội dung tư tưởng chán chết. Văn chương tầm thường, từ ngữ tiếng Việt sai be bét… Thế mà người ta thổi phồng lên mức có thể đoạt giải Nobel văn học. Đến chịu.
Nhà nước Việt Nam trao Bảo Ninh giải thưởng, danh hiệu gì cũng được vì với tôi giải thưởng, danh hiệu ở Việt Nam là rác. Nhưng ca ngợi Nỗi buồn chiến tranh lên mây như thế chứng tỏ trình độ giới văn hoá văn nghệ nước ta cũng không hơn nông dân là bao nhiêu.

Đạo đức xã hội và đạo đức nhà giáo

Đạo đức xã hội và đạo đức nhà giáo
Gốc rễ của mọi xã hội là đạo đức.
Nhà trường là đỉnh cao nhất của đạo đức xã hội
Nhà giáo là tấm gương đạo đức xã hội và là người dạy đạo đức cho toàn xã hội.
Khi nhà trường, nhà giáo không còn đạo đức thì đất nước, xã hội như cây không rễ, như nhà không móng, và do đó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Không đóng tiền từ thiện thì báo công an ?

Không đóng tiền từ thiện thì báo công an ?
Bài này mình lấy trên Facebook của nhà báo Kim Dung Pham. Đây là chuyện thường thấy trong xã hội Việt Nam thời nay. Khi không ép buộc, yêu cầu được ai thì thường lấy công an ra dọa.
Đúng là khiếu kiện tố cáo thì phải ra trình báo công an, nhưng chỉ là trình báo đề nghị công an thôi chứ không thể bắt công an phải nghe và làm theo lệnh mình và đi giải quyết, đòi quyền lợi hộ mình.

Hình tượng Bộ đội Cụ Hồ xứng đáng được bảo vệ trong văn học

Bài dưới đây của fb Nguyễn Trọng Nghĩa khá hay, tôi đồng tình. Đăng để các bạn tham khảo. Đúng là "Viết thì cứ viết, nhưng xin đừng bắt cả dân tộc phải nhìn cuộc kháng chiến của mình bằng đôi mắt buồn bã, mệt mỏi và nghi hoặc như thế".
Hình tượng Bộ đội Cụ Hồ xứng đáng được bảo vệ trong văn học
Mấy bữa nay, mình cứ lẩn mẩn hoài với câu chuyện “Nỗi buồn chiến tranh”. Không phải vì tò mò văn chương, mà vì đọc xong mớ tranh luận, rồi ngẫm lại mấy câu “bênh vực” kiểu như “Tiểu thuyết mà, hư cấu mà, nghệ thuật thì phải tự do, sao lại lôi chính trị vô?” – tự nhiên thấy trong lòng… có gì đó không ổn.
Mình không đủ tuổi để đi qua chiến tranh, năm nay mới 42, sinh sau đẻ muộn, chỉ lớn lên giữa những câu chuyện của cha anh, của mấy chú cựu chiến binh ngồi uống trà kể chuyện Trường Sơn, Thành cổ. Nhưng chính vì vậy, mình lại càng hiểu một điều là những gì mình biết về chiến tranh, phần lớn đến từ lời kể, từ sách vở, từ phim ảnh. Và thế hệ con nít bây giờ – con mình, con bạn – chúng còn cách xa chiến tranh gấp nhiều lần nữa. Với tụi nhỏ, một cuốn tiểu thuyết “về chiến tranh” rất dễ trở thành… cả bức tranh chiến tranh.

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2025

'Nỗi buồn chiến tranh' và bi kịch của thế hệ trẻ Ukraine

'Nỗi buồn chiến tranh' và bi kịch của thế hệ trẻ Ukraine
Reuters đã theo dõi hành trình của 11 tân binh trẻ của quân đội Ukraine. Không còn ai trong số này còn đang chiến đấu. Pavlo Broshkov đã có nhiều kỳ vọng khi gia nhập quân đội Ukraine vào tháng Ba với tư cách một tân binh trẻ, lòng đầy háo hức được bảo vệ đất nước và nhận khoản thưởng lớn để mua nhà cho vợ và con gái nhỏ.

Ba tháng sau, chàng trai 20 tuổi nằm bất động trên chiến trường, thân xác kiệt quệ, ước mơ vỡ tan.

Quan hệ Châu Âu - EU - Ukraine

Quan hệ Châu Âu - EU - Ukraine
Fb Hà Huy Thành - Trong vài năm qua, châu Âu đã chứng tỏ mình không có khả năng thể hiện dù chỉ một chút chính sách đối ngoại trong bất kỳ khía cạnh tương tác nào. Và cuộc đối đầu với Nga thực sự đã bộc lộ rất rõ vấn đề này.
Đầu tiên, Châu Âu là một chủ thể chính trị trong cuộc xung đột ở Ukraina và đang theo đuổi những mục tiêu riêng, khác với mục tiêu của Hoa Kỳ.
Thứ hai, châu Âu đã đầu tư nguồn lực đáng kể vào dự án Ukraina kể từ 1991 (hàng trăm tỷ euro), vượt xa khoản đầu tư của Hoa Kỳ, vì thế nên họ không thể bỏ rơi Ukraina.

Sinh viên của tôi lại khổ thêm rồi

Sinh viên của tôi lại khổ thêm rồi
Khó khăn ngày càng chồng chất, không hiểu các em có còn tâm trí nào để học không ?
Người tài thời nay đã khan hiếm như lá mùa thu, tương lai không biết có còn cái lá nào không ?


Hà Nội cấm xe máy xăng, làm sao sạc được xe máy điện ?

Hà Nội cấm xe máy xăng, làm sao sạc được xe máy điện ?
Thành phố Hà Nội sẽ cấm xe máy xăng trong vành đai 1 theo khung giờ/thời điểm và khu vực từ 1/7/2026. Tin này tôi đọc từ 1 tuần trước. Tôi di xe buýt và tự lái ô tô nên chưa thực sự lo, nhưng vợ tôi, những người hàng xóm trong chung cư tôi nơi ở, các sinh viên của tôi... thì đang rất lo vì không biết sẽ sạc xe máy điện ở đâu ? 
Xem bài dưới đây và theo thông tin tôi nắm được thì rõ ràng việc hạn chế xe máy là cần thiết (tôi rất ghét văn minh xe máy, nó làm người dân Việt Nam không thoát khỏi tư duy tiểu nông và bất chấp pháp luật), nhất là xe máy xăng. Nhưng xem các video dưới đây cũng thấy các chung cư, nơi đông người như trường học, bệnh viện, trung tâm thương mại... cấm sạc xe cũng đúng, vì mọi phương tiện chữa cháy của người dân hiện nay đều không dập tắt được các vụ hỏa hoạn do cháy pin xe máy điện. 

GIÓ ĐÃ ĐỔI CHIỀU TRONG MẶT TRẬN VĂN HÓA?

Đăng bài này để các bạn tham khảo và suy nghĩ. Tôi đọc "Nỗi buồn chiến tranh" khoảng năm 1992-1993, không có ấn tượng lắm nên không nhớ nội dung và không bình luận. Tôi vừa viết một bài riêng về cuộc tranh luận này.
GIÓ ĐÃ ĐỔI CHIỀU TRONG MẶT TRẬN VĂN HÓA?
▪︎ Trọng Nghĩa - "Gió đã đổi chiều" – câu nói người xưa như xoáy thẳng vào một hiện tượng sâu xa trong đời sống tư tưởng hiện nay như sự đảo ngược giá trị trong việc tiếp nhận, tôn vinh và phổ biến một số tác phẩm văn học từng bị chính hệ thống lý luận của Đảng Cộng sản Việt Nam phê phán gay gắt.
Một trong những ví dụ điển hình là tiểu thuyết "Nỗi buồn chiến tranh" của Bảo Ninh – cuốn sách từng bị coi là biểu hiện lệch lạc, bôi nhọ lý tưởng cách mạng, xuyên tạc hình ảnh Bộ đội Cụ Hồ và phủ nhận chính nghĩa kháng chiến – nay lại được vinh danh, đưa vào sách giáo khoa, gọi là “tượng đài văn học”.

Nỗi buồn chiến tranh và văn học phản chiến

Nỗi buồn chiến tranh và văn học phản chiến
Tiểu thuyết Nỗi buồn chiến tranh của nhà văn Bảo Ninh ra đời năm 1987, xuất bản lần đầu tiên ở Việt Nam năm 1990. Nó trở thành một trong ba tiểu thuyết được Hội Nhà văn Việt Nam trao giải trong năm 1991, tuy nhiên sau đó giải thưởng đã bị thu hồi trước sự phản đối của công chúng. Nguyên nhân là do tác giả đã hư cấu ra nhiều tình tiết xúc phạm, bịa đặt về người lính Quân đội Nhân dân Việt Nam, và những nhận xét mang tính bôi nhọ cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc Việt Nam.
Ở chiều ngược lại, nhiều người cho rằng đây không phải là một cuốn tiểu thuyết để đọc “cho vui”, mà là một tiếng nói dám nhìn thẳng vào sự thật: Nỗi đau của chiến tranh. Họ bảo Nỗi buồn chiến tranh là một tín hiệu đáng mừng, bởi vì văn học Việt Nam cuối cùng cũng đang bước ra khỏi lối viết một chiều, lối viết chỉ được phép kể chuyện chiến thắng mà không được nói về nỗi đau mất mát của con người.

Thứ Hai, 1 tháng 12, 2025

Lại xử lý cà phê đường tàu như cóc bỏ đĩa

Lại xử lý cà phê đường tàu như cóc bỏ đĩa
Lê Việt Đức - Đọc bài này thấy thất vọng. Trước đây xử lý cà phê đường tàu như cóc bỏ đĩa. Ra quân dẹp ngay nhưng quân rời đi thì cà phê lại mở lại. Chán.
Nhưng lần này anh Nguyễn Duy Ngọc là thượng tướng công an, nguyên Chù nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương, là đương kim Bí thư thành ủy Hà Nội làm tôi nghĩ anh đã ra tay thì cà phê đường tàu sẽ bị xóa sổ triệt để. Vậy mà cũng chỉ được 48 giờ. Chán.

Lo ngại thấy ông Vũ Đại Thắng nổ to quá !!!

Lo ngại thấy ông Vũ Đại Thắng nổ to quá !!!
Lê Việt Đức - TÂN CHỦ TỊCH HÀ NỘI: LẤY HẠNH PHÚC NHÂN DÂN LÀM TÂM ĐIỂM MỌI QUYẾT ĐỊNH. Dư luận trên mạng đang lo ngại ông Vũ Đại Thắng phát biểu khá mạnh, cam kết quá nhiều, mà như họ bình luận thì thùng rỗng thường kêu to.
Ông Thắng đã từng làm Bí thư Quảng Bình, rồi Bí thư Quảng Ninh. Tôi không quan tâm đến ông nên không biết ở những nơi đó ông có làm được những chiến tích hoành tráng, để đời, được người dân ghi nhận… nào không.