Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

Tại sao Việt Nam lại “Không Giống Ai”

Tại sao Việt Nam lại “Không Giống Ai”
Phải nói là buồn…thật là buồn, khi nghe nói các quầy ăn Viking ( all you can eat ) ở Thái Lan nơi có các đoàn du khách Việt Nam thường đến đã phải ghi chú là…sẽ phạt tiền nếu…“khách lấy quá nhiều mà ăn không hết”, cũng như tại Nhật những nơi có nhiều cư dân Việt thì các siêu thị phải đặt bảng nhắc nhở là nếu…“ăn cắp thì sẽ bị cảnh sát bắt”. Những nơi này người ta có thường gặp các đám người Việt Nam tụ tập ăn nói lôi thôi, nhiều khi tục tắn… rất khó mà dám đến gần để nhìn nhận là đồng bào.
Phải chăng là có phải vì mình đã bị quá “ngoại hóa” chăng.. vì đã xa rời đất nước quá lâu rồi chăng, đến nỗi có cái cảm giác kỳ lạ như vậy. Thật ra, thỉnh thoảng cũng nghe thấy một số người Việt Nam sống ở nước ngoài, hay cả từ trong nước ra nước ngoài, cũng cho biết có cái cảm giác kỳ lạ này. Cái cảm giác không muốn nhìn nhận mình là đồng bào Việt Nam khi nhìn gặp nhau.

Trong khi đó các dân tộc khác thì dù không quen biết nhau trước cũng thường mừng rỡ bắt chuyện hỏi han nhau khi gặp nhau ở nước ngoài, hay ít nhất cũng không phải lánh xa nhau.. Họ sẵn sàng cho biết quốc tịch một cách bình thường và sẵn sàng bắt chuyện hàn huyên với nhau trông rất tâm đầu ý hợp. Trong khi đó, ở người Việt Nam thì chuyện này rất khó có được..

Dù sao đi nữa cũng phải nói là buồn…thật buồn…Có thể là ở mỗi người Việt Nam có những đặc tính quá cá biệt quá đặc thù đến nỗi phải ngại ngùng để tránh đụng chạm khi bắt chuyện hỏi han nhau, nhất là ở nước ngoài, một khi chưa được quen biết nhau trước.

Nhưng một khi có được dịp để tiếp chuyện nhau thì lại thường có lối xưng hô quá nịnh bợ kiểu cách nhiều khi đến phải nực cười. Một anh bạn Việt Nam nói cho biết là một bà Phó Chủ Tịch Nước đến Nhật Bản lại xưng “em” với anh ấy, dù anh này chỉ là một người bình thường hoàn toàn xa lạ. Như vậy không biết khi gặp các cao cấp nước khác các viên chức cao cấp của Việt Nam như bà ấy sẽ xưng hô với họ như thế nào.

Thế nhưng khi đọc báo chí ở Việt Nam thì thấy có nhiều bài viết chê bai các nước Á Phi khác như nào là…Myanmar kém ta 30 năm (?) v.v…Và không thiếu gì bài viết tâng bốc Việt Nam theo kiểu …đại gia này nọ sắm xe khủng hay máy bay riêng, hoa hậu Việt Nam rực rỡ sáng ngời …hay một cầu thủ Việt Nam xứng đáng danh xưng …dù chỉ đến Nhật Bản để đá ở một đội hạng nhì và chỉ lâu lâu mới có dịp đươc vào đá thay thế mà thôi. Vậy mà sao phải “thổi phồng” lên như vậy.

Ở Việt Nam, vì vậy, người ta thường cho tán tụng sùng bái những người có quyền có của…nên đã tạo ra một tình trạng tham quyền tham tiền dù có phải làm những điều gian dối ác đức “không giống ai” mà không phải lo sợ “lương tâm cắn rứt”(?).

Cũng vậy người ta thường thấy ở Việt Nam có “hiện tượng tự ca ngợi”… nào là “dân tộc mình anh hùng” đánh đuổi nước này nước nọ…và luôn tự khen mình “là ngon là giỏi….với danh tướng này nọ ”. Điều này thường khó thấy ở các nước khác.

Đau buồn hơn nữa là hai nước Nga và Tàu lại không ca ngợi “Việt Nam anh hùng” cho lắm dù đã là nguồn cung cấp súng ống bom đạn chính yếu cho cuộc chiến chinh mấy mươi năm nay.

Rồi từ đó có sự ca ngợi đất nước Việt Nam là văn minh tiến bộ dưới sự lãnh đạo sáng suốt anh minh (?) nhưng du khách đến Việt Nam mà đi đứng lớ ngớ là tức khắc bị cướp giựt, vào các quán ăn uống là có thể bị “tính giá trên trời dưới đất”, đồ đạt để xuống mà không chú ý coi chừng là hình như nó có chân bò đi đâu không biết. Ra ngoài đường phố thì xe cộ chạy tứ tung đến nỗi nhiều du khách đã phải bỏ mạng khi đi qua đường trước tình trạng “tự do dân chủ” này.

Thật ra Việt Nam không thiếu gì chuyện tốt để mà phát huy để người ta khen thưởng cho như biết bao phong cảnh mỹ miều ở ba miền Bắc Trung Nam, tình cách đa dạng của đa văn hóa do nhiều thành phần dân tộc hiện diện, có vũ khúc, âm nhạc và kịch nghệ loại cỗ điển truyền thống tự lâu đời, có các món ăn bình dị rẽ tiền mà ngon miệng, Và có cả các đền thành với kiến trúc của nhiều thời đại đáng xem. Nhưng những “món này” lại ít được cho tận tình phát huy.

Còn phải nói là Việt Nam thiếu hẳn một sự niềm nở chào đón du khách như một số các nước khác. Trái lại du khách khi đến đất nước này thì tinh thần phải luôn luôn đặt trong tình trạng căng thẳng báo động…sợ cướp giựt, sợ tai nạn v.v…. Nhưng người ta vẫn thấy báo chí ở đây ca ngợi tình hình du lịch Việt Nam và các viên chức trách nhiệm ban ngành này vẫn hãnh diện với tình trạng này. Và cũng chẳng ai đoái hoài đến làm gì.

Buồn là như vậy. Đến nỗi ở các trận đá bóng của cả học sinh, sinh viên đi nữa thì… hầu như là có đánh nhau không thương tiếc. Hình như cả dân tộc đều bị cái ảnh hưởng “anh hùng” nên rất thích đánh nhau, nhiều khi đánh ghen xé quần xé áo…ở ngoài đường phố.

Buồn là việc phụ nữ Việt Nam, chỉ vì nghèo khó, phải đứng ra phô bày lõa thể để cho những người nước ngoài đến từ Trung Quốc, Đài Loan, Hàn Quốc xem mà lựa chọn đem về làm vợ sau khi chỉ phải trả một số tiền nào đó cho gia đình đàng gái. Chuyện như thời buôn bán nô lệ mấy trăm năm về trước. Người vợ được mua bằng tiền như vậy thì chắc chắn không thể nào được tôn trọng sau đó.

Không biết đến khi nào thì người Việt Nam mới có thể ra nước ngoài nói “tôi là người Việt Nam” một cách hãnh diện như người Nhật Bản khi tự giới thiệu. Có lẽ họ làm được như vậy vì đất nước họ không có những cái “không giống ai” như ở Việt Nam.

Dù kỹ cương quy cũ đã có từ lâu, nhưng nay Nhật Bản vẫn phải đang cho phát động tinh thần “Omotenashi” (Niềm nở hiếu khách) để sửa soạn cho Thế vận hội Tokyo 2020 sắp đến. Bởi vì họ, tất cả dân tộc, không muốn người nước ngoài chê bai Nhật Bản

Điều này đang không có ở Việt Nam. Và cũng không được chú trọng trong các chương trình giáo dục từ căn bản trong nước. Tại sao vậy? Có lẽ bởi vì Việt Nam chỉ thích “không giống ai” mà quên đi bài học văn từ thời xưa cũ .

“An-di ơi, ngày nay còn bé con chưa hiểu thế nào là lòng yêu nước. Rồi một ngày nào đó khi nghe người nước khác nói nhục mạ đất nước con và làm cho con phải nóng mặt. Đó là lòng yêu nước…”

Vì vậy, trước hết là Việt Nam đừng có làm những điều những chuyện làm cho người nước khác phải mở miệng chê bai. Đó là điều chính yếu vậy.

Tác giả Võ Ngọc Phước
Theo www.erct.com 
http://www.erct.com/2-ThoVan/VoNgocPhuoc/TaiSao.htm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét