Thứ Hai, 11 tháng 4, 2016

Truyện vui: BẠN CÂU CÁ

BẠN CÂU CÁ
Nguyễn Hoa Lư 10-4-2016 - “Quan bác thấy thế nào? Ý tôi muốn hỏi cảm tưởng của quan bác khi về làm thảo dân?". “Ta hớn hở lắm! Ta thanh thản lắm!” Mình đứng phắt dậy lớn tiếng mắng nhiếc. Cả đời mình chưa dám to tiếng với một ai. Vậy mà sao nghe mấy câu đó, bao nhiêu phẩn uất bị dồn nén âm ỉ trong lòng bùng lên như sóng lớn...
Bên bờ sông vắng, mình ngồi buông câu, ngẩn ngơ nhìn trời mây sống nước, buông một câu, tháng Tư ngon như một cặp môi gần. Chợt thấy mình sắp thành thi sĩ, đem sổ tay ra định ghi lại mới chợt nhận ra là bị chàng Xuân Diệu ám.

Có người vác cần câu đi đến, quần áo nâu sồng nhưng dáng bệ vệ oai phong. Mình lên tiếng:

“Quan bác chắc mới lần đầu đi câu?”

“Ta ở xứ khác lại, quan triều đình hồi hưu.”

“Quan bác thấy thế nào? Ý tôi muốn hỏi cảm tưởng của quan bác khi về làm thảo dân?

“Ta hớn hở lắm! Ta thanh thản lắm!”

Mình đứng phắt dậy lớn tiếng mắng nhiếc. Cả đời mình chưa dám to tiếng với một ai. Vậy mà sao nghe mấy câu đó, bao nhiêu phẩn uất bị dồn nén âm ỉ trong lòng bùng lên như sóng lớn:

“Đường đường là quan đại phu của triều đình. Trong lúc quốc khố cạn kiệt, dân tình điêu linh. Bên ngoài giặc rập rình, bên trong băng đảng nổi lên như ong. Đám quan lại triều đình thì đua nhau vơ vét. Sông núi có như không. Ngài còn ngồi đó thanh thản được ư!”

Đang hùng hồn, chợt nhận ra dưới mê nón một gương mặt chữ điền, lông mày lưỡi mác, trông giống vô cùng!

.......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét