Thứ Ba, 28 tháng 1, 2014

Chuyến đi độc đáo của một thầy giáo sắp qua đời

 Chuyến đi độc đáo của một thầy giáo sắp qua đời để tìm hiểu liệu mình có tạo nên khác biệt
 MIAMI – Sáu năm ròng rã không ngừng chống chọi với căn bệnh ung thư giai đoạn cuối, David Menasche đã bị mù một phần và bị liệt bán thân.


Một bức ảnh sinh viên nghe giảng. David Menasche, một giáo viên tại Miami, đã ngừng điều trị ung thư để đi du lịch khắp đất nước, thăm lại các cựu sinh viên để biết được ảnh hưởng của ông trong cuộc đời họ (Shutterstocks).


MIAMI – Sáu năm ròng rã không ngừng chống chọi với căn bệnh ung thư giai đoạn cuối, David Menasche đã bị mù một phần và bị liệt bán thân. Ông không thể lái xe và gần như không thể đọc được. Phần lớn trí nhớ của ông đã bị xóa sạch. Hôn nhân đang tan vỡ.

Nhưng đó không phải là điều tồi tệ nhất. Ông không còn được dạy tiếng Anh tại phòng 211 ngôi trường thân thương Coral Reef High, một trường học có 6 chương trình dạy chuyên tại Nam Miami-Dade, ngôi trường mà ông là một trong số những giáo viên đầu tiên.

“Tôi sợ mình mất đi mục đích trong cuộc sống,” theo như lời của Menasche, người sinh ra tại Miami, lớn lên ở Pembroke Pines, hiện nay 41 tuổi. “Bao lâu nay tôi sống là để dạy sinh viên của mình và bây giờ tôi thậm chí còn không làm vậy được nữa.”

Thế là Menasche đã làm điều mà không ai trong hoàn cảnh như ông có thể nghiêm túc nghĩ đến. Ông ngừng điều trị và bắt đầu cuộc hành trình xuyên đất nước vào cuối năm 2012 đến thăm những cựu sinh viên. Ông muốn biết “di sản mà mình đã để lại và liệu tôi có đem đến điều khác biệt nào trong cuộc đời các em.”

Kết quả của chuyến đi là cuốn hồi ký về một người đàn ông tìm kiếm tình yêu, gia đình, mục đích và lòng biết ơn. Cuốn sách Danh Sách Ưu Tiên: Bài Kiểm Tra Cuối Cùng của Một Người Giáo Viên để Khám Phá Bài Học Lớn Nhất trong Cuộc Sống không hề đưa ra những câu trả lời dễ dãi – chỉ có thực tế qua trải nghiệm với một tâm hồn thăng hoa và đôi khi thậm chí là hài hước.

Tiêu đề cuốn sách lấy ý tưởng từ một trong những bài học nổi tiếng của Menasche. Khi sinh viên của ông đang vật lộn với vở Othello của Shakespeare, Menasche đã đưa ra gợi ý về một danh sách những từ định nghĩa có thể áp dụng trong cuộc sống – những khái niệm như danh dự, của cải, quyền lực, tình yêu và sự tôn trọng. Ông yêu cầu lớp học liệt kê những từ theo thứ tự mà các nhân vật trong Othello đã thể hiện. Bài học hiệu quả đến mức ông mở rộng danh sách này hàng năm và bắt đầu yêu cầu sinh viên của mình áp dụng những khái niệm này vào cuộc sống.

Nửa phần đầu của cuốn sách Danh Sách Ưu Tiên ghi chép khoảng thời gian Menasche làm giáo viên, mà theo ông viết “là công việc mà tôi yêu, là những gì tôi làm được và được là chính mình.” Nửa phần sau kể về chuyến đi, bắt đầu bằng một thông báo trên Facebook nói với bạn bè ý định chu du của ông. Trong vòng 48 giờ, ông được các cựu sinh viên trong 50 thị trấn khác nhau mời đến nhà chơi. Chuyến đi thậm chí đưa ông đi qua 31 thành phố trong vòng 101 ngày để gặp 75 người học trò cũ của ông. Ông lưu những chuyến đi này bằng 1 840 bức ảnh và 62 giờ thu âm, một số được đăng trên Facebook của quyển sách.

“Tôi thật sự không biết rồi mình sẽ phải đương đầu với những điều gì,” ông nói trong một cuộc phỏng vấn qua điện thoại từ một ngôi nhà tại New Orleans, nơi ông hiện đang ở cùng hai người học trò cũ. “Nhưng tôi muốn biết rằng mình đã làm được điều gì cho tất cả những sinh viên mà tôi đã dạy dỗ trong 15 năm qua.”

Ông đã nhận được câu trả lời chính xác về tầm ảnh hưởng của mình. Mặc dù một số sinh viên phàn nàn về những lớp học buồn tẻ và thậm chí về những cuốn sách còn buồn chán hơn – ví như cuốn Những Cuộc Phiêu Lưu của Huckleberry Finn, tuy là một trong những cuốn sách mà Menasche rất thích, nhưng sinh viên lại cho là vô dụng – ông cũng phát hiện ra các sinh viên sau khi tốt nghiệp vô cùng cảm kích văn học.

“Với tôi ông luôn là một hình tượng tốt,” theo như Stephen Palahach, một ký giả tự do tại Brooklyn, là sinh viên của ông khi anh học lớp 9. “Nhiều lần tôi tự hỏi trong những tình huống xã hội, Thầy Menasche sẽ làm như thế nào?”

Anh nói, thầy Menasche đã dạy anh tập trung vào những điều quan trọng. Khi Palahach hoàn thành bản danh sách ưu tiên khi học trung học, biểu hiện nghệ thuật được đặt lên hàng đầu và tính chất tinh thần được đặt ở sau cùng. Mặc dù ưu tiên hàng đầu vẫn còn được nhìn nhận như thế, “Thầy Menasche đã đúng. Khi tôi lớn khôn hơn, tính chất tinh thần ngày càng trở nên quan trọng.”

Trong khi Menasche đến thăm anh vào năm ngoái, hai kẻ nghiện phim đã xem phim hàng nhiều giờ đồng hồ. Và cuối cùng, “thầy đã cho tôi thấy một điều, phương châm sống của thầy, rằng sống mà không hề sợ hãi, nó làm tôi đầy cảm khái.”

Menasch cũng đến thăm Kim Kerrick ở Blacksburg, Va. Họ đi chơi những hang động ở vùng lân cận nhưng hầu hết thời gian họ nói chuyện và nói chuyện. Ung thư đã lấy đi của ông rất nhiều ký ức và cả dáng vóc trước đây, nhưng cô nói nó không lấy đi được sự hóm hỉnh của ông. Cô nói, nhạc chuông điện thoại của ông là bài “If I Only Had a Brain” (nếu tôi chỉ có một bộ não) trong phim Wizard of Oz (Phù thủy xứ Oz).

“Ông luôn nâng tôi dậy khi tôi suy sụp … Chỉ cần nhìn ông là bạn sẽ nghĩ, ‘Thật ra tôi đang vướng mắc vào điều gì, khi mà trước mặt tôi là một người ung thư não giai đoạn 4 đang đi dạo bình thản.’”

Khi Menasche đi dích dắc về phía tây – lần đầu tiên ông nhìn thấy Thái Bình Dương – ông gặp phải những sự cố và bất ngờ. Tại New York, một người phụ nữ rất tốt bụng đã giúp ông tìm ra địa chỉ, khi ông không thể nhìn rõ được biển hiệu chỉ đường. Người phụ nữ đó hóa ra lại là Sarah Jessica Parker, ngôi sao trong phim “Sex and the City.” Ông đã không nhận diện được cô.

Tại New Hampshire, ông định thăm Jessica Packer, một sinh viên của Coral Reef tốt nghiệp năm 2007, sau đó trở thành một giáo viên về nghệ thuật thị giác, nhưng chứng cúm dạ dày của cô làm họ không gặp được nhau. Không sao cả. Họ vẫn có thể liên lạc với nhau qua phương tiện truyền thông xã hội, qua điện thoại và email. Ảnh hưởng của ông đối với cuộc sống và sự nghiệp của cô không hề suy giảm.

“Tôi cố gắng tạo ảnh hưởng lên sinh viên giống như cung cách mà thầy đối với tôi,” cô nói. “Nhờ thầy, tôi không nhìn bao quát toàn lớp học, mà tôi nhìn riêng từng em từng em một.”

Khi Menasche trở về, ông bắt đầu đọc quyển sách từng chút một vào trong điện thoại. Ông đã kiệt sức nhưng cũng vui sướng với những ký ức và những bài học.

“Tôi đã nghĩ là mình có thể sẽ chết trong chuyến đi này,” ông nói “nhưng thực ra chuyến đi đã cứu sống tôi.” Chuyến đi đã cho ông một mục tiêu mới và khiến ông thấy được cách đối nhân xử thế của mình đã gây ảnh hưởng đến những người mà ông quan tâm.

Hiện nay sức khỏe của Menasche khá ổn định. Ảnh chụp MRI gần đây nhất vào khoảng tháng trước, cho thấy khối u não đã dịu đi.

Ông cũng trở thành đại sứ cho Tiếng nói Chống lại Ung thư Não, một tổ chức phi lợi nhuận tại New York, kêu gọi tài trợ cho nghiên cứu và nâng cao nhận thức.Trong tháng Ba, ông dự kiến sẽ từ New Orleans quay lại Nam Florida. Với sức khỏe của ông thì đoạn đường đi đến trung tâm điều trị tại Baton Rouge là quá khó khăn, và ở Miami ông sẽ được chăm sóc bởi các bác sỹ tại Trung tâm Nghiên cứu Ung thư Đại học Miami Sylvester.

“Một thành phố chỉ quan trọng khi những người thân của bạn đang ở đó,” ông giải thích. “Tôi yêu New Orleans, nhưng những học trò của tôi, bạn bè tôi, gia đình tôi, tất cả đều đang ở nơi ấy (Nam Florida).”

Trong nhiều năm, Menasche đã được hỏi về danh sách ưu tiên của riêng ông. Suốt 15 năm dạy học, ông nhận thấy khái niệm về danh dự là ưu tiên hàng đầu. Tuy nhiên, ung thư cũng đã làm thay đổi những ưu tiên của ông.

“Giờ đây đối với tôi tất cả các khái niệm là hy vọng và sức sống,” ông nói. “Đó là những điều mà chương tiếp theo của đời tôi mang đến.”

http://vietdaikynguyen.com/v3/tech-science/khong-bao-lau-nua-thiet-bi-doc-suy-nghi-se-tro-thanh-gia-dung/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét