Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

Chút tình của cô gái vô gia cư

Chút tình của cô gái vô gia cư
Hiền – Oregonian: Đây là cái giàu của tôi đã lặn ngụp rất lâu cho đến một hôm... Xin chia sẻ nó dù hay dở xin bạn đọc mua vui.
Chút tình người sẽ còn mãi. Ảnh minh họa: Internet
Tôi vẫn ung dung nằm yên trong tháp ngà ấm áp. Thỉnh thoảng có buớc ra ngoài để hít thở không khí trong lành dưới vòm trời xanh, thì tôi luôn mang cặp kiếng mát nên tôi vẫn thấy rằng cuộc đời này thật đẹp, nhìn đâu đâu cũng đẹp như một đồng cỏ xanh rì có những con buớm bay luợn đầy hạnh phúc.

Cho đến một hôm, hôm ấy tôi có việc phải đi sang thành phố kế bên, trong một lúc vô tình để quên chiếc cặp da có chứa tất cả mọi thứ cá nhân, kể cả giấy tờ tùy thân, khi quay trở lại thấy kiếng xe bị ai đập nát, tôi đã biết ngay chuyện gì đã xảy ra cho tôi và miễn cưỡng trở thành kẻ vô gia cư trong một sớm một chiều.

Tôi thật không bao giờ ngờ đuợc là tôi lại bất hạnh như vậy. Đã mấy mươi năm nay, những cái gọi là rủi ro tôi thật chưa bao giờ biết đối diện. Thế mà giờ đây tôi đã vấp phải một điều ngoài tiên liệu. Tôi tức giận vì đã đánh mất tất cả, luôn cả thượng đế trong một khoảng khắc của một kẻ vẫn cứ tuởng chuyện không may là của ai kia chứ không bao giờ là của mình.

Trong tâm trạng rối bời giữa sợ hãi và giận dữ, tôi đi qua, đi lại bứt đầu vò trán mà chưa biết phải làm sao, khi không có cách nào liên lạc đuợc với bạn bè, nguời thân để thoát ra khỏi bế tắc nhất thời.

Người đông như mắc cửi, bế tắc hoàn bế tắc, tôi như vô hồn dừng chân ngay đầu con phố. Không chắc lắm tai tôi có nghe tiếng gọi, nhưng vì phản ứng tự nhiên của người vô vọng nên tôi quay lại. Thì ra là một cô gái tóc tai luộm thuộm vô gia cư nói với ra.

- Này ông, ông có tiền không? Tiền lẻ cũng đuợc mà.

Tôi xoe tròn con mắt trả lời cô một cách thiếu thiện cảm

- Tôi mà có dư tiền thì giờ đây tôi đâu có đứng đây để có cơ hội cho cô. Mà nói cho bằng đúng ra thì tôi phải hỏi xin cô mới đúng đó. Cô có tiền bố thí cho tôi không?

Cô gái có vẻ chịu đựng về lời day nghiến của tôi nên nhỏ giọng xuống.

- Ồ, tôi thật xin lỗi ông.

Không màng nghe cô trả lời vì tôi đã quay đi thì tiếng cô gái gọi giật lại

- Này ông, hình như ông đang có vấn đề phải không?

Đã không chủ tâm tiếp chuyện với cô, nhưng khi nghe có nguời hỏi thăm đúng lúc tâm trạng bất ổn nên tôi quay lại nhìn cô chia sẻ.

- Chẳng những có vấn đề, mà là vấn đề lớn nữa đó. Cô còn lo thân cô chưa xong, chắc cô không có gì có thể giúp gì tôi đuợc đâu.

Cô gái thật tự tin trả lời tôi.

- Thế à! Nhưng sao ông biết tôi không có gì giúp gì đuợc cho ông cơ chứ, khi mà ông chưa chia sẻ chuyện gì đó đã xảy ra cho ông?

Như người bị thôi miên vì cách nói chuyện rất có trình độ văn hóa, tôi cảm thấy yên tâm buớc lại nhặt tờ báo cũ duới chân rồi lót đít ngồi bệt xuống và kể tình cảnh của tôi, tình cảnh của người lỡ đuờng vừa bị đập kiếng xe mất hết mọi sự, ngoài thân xác rã rượi còn lại mà chưa biết phải làm sao để giải quyết.

Kiên nhẫn ngồi nghe tôi kể xong cô bảo.

- Oh! Nếu thế thì chẳng may cho ông quá. Thành phố này, du khách là món bở của bọn du thử du thực ở đây, ông không phải là người đầu tiên, cũng sẽ không phải là ngươi cuối cùng. Bọn chúng ở đây chúng nó chỉ nhác mắt qua là biết ai là con mồi béo hay gầy.

Rồi cô ân cần hỏi.

- Bây giờ ông định làm gì?

Tôi chán nản trả lời

- Chưa biết, nhưng chắc chắn là tôi phải cần có tiền để mua vé xe đò.

Như nguời bạn thân thiết cô lại hỏi.

- Liệu ông cần bao nhiêu?

Tôi ngờ vực hỏi lại.

- Bộ cô có cho tôi muợn ư?

Cô không cân nhắc câu trả lời mà chỉ nói

- Chưa biết chừng.

Nói rồi cô loay hoay lục cái túi xách và móc ra một xấp tiền đủ mọi mệnh giá, nhưng những tờ có giá một đồng nhàu nát thì nhiều hơn cả, được cẩn thận xếp dưới lớp quần áo bốc mùi ẩm uớt.

Như đoán biết chắc tiền vé xe đò, cô đếm cho tôi số tiền chắc là vừa đủ cho vé xe rồi nói.

- Anh hãy cầm lấy mà đi đi, anh đi mà lo cho đuợc việc, với lại tôi tuy không có dư dả nhiều lắm, nhưng tôi hy vọng số tiền nhỏ này sẽ giúp anh ít nhiều.

Tôi mở choàng mắt chưng hửng truớc cử chỉ và thái độ rộng luợng, tôi thật bối rối không biết phải hành động làm sao trước nghĩa cử tuyệt vời này. Tôi nói.

- Nhưng làm sao tôi có thể cầm lấy tiền của người không quen không biết mà lại nghèo khốn khổ như cô.

Không để tôi nói tiếp. cô cắt ngang.

- Đúng ra lúc khác tôi thật không biết anh đã đuợc đãi ngộ như thế nào, nhưng tôi bảo thật là ngay lúc này anh rất nghèo mà còn nghèo hơn cả tôi đấy. Cầm cứ yên tâm lấy đi đi.

Khi biết chắc là tôi đã gặp đuợc vị cứu tinh. Tôi mạnh dạn hỏi lại

- Nhưng tôi không thể nhận số tiền này mà không biết bằng cách nào tôi có thể hoàn trả lại cô số tiền này.

Cô nguớc nhìn tôi rồi vừa nở nụ cuời vừa nói.

- Anh vừa lo lắng thái quá rồi đó, bộ anh quên luôn là tôi đang là dân vô gia cư sao. Mà đã vô gia cư thì làm gì mà có chỗ nào nhất định cho anh tìm.

Thôi, anh cứ cầm lấy mà làm việc anh cần. Hữu duyên thiên lý năng tuơng ngộ mà lo gì. Còn hoặc là nếu là ý chúa định thì tôi với anh cũng có thể gặp lại đâu đó trong tuơng lai.

Không biết tự lúc nào, chợt có bàn tay ấm áp mềm mại nắm chặt lấy tay tôi rồi khẽ nhét vào lòng bàn tay một cuộn tròn, bóp nhè nhẹ mhư ngầm bảo: anh cũng đừng quá quan trọng hóa nó, vì đã có mấy ai nắm chặt đuợc gì thâu ngày đến tối đâu” cũng lúc ấy hình như trong khóe mắt tôi có giọt nước mắt đang rân ran lịm ra ngoài.

Ngay hôm sau, vì nơi tôi ở chỉ cách non tiếng đồng hồ lái xe nên tôi đã quay trở lại tìm gặp người ân nhân. Tôi đã đến và tôi đã lang thang khu phố để kiếm cô. Như cô nói nếu đó là ý chúa định thì không cần có duyên để gặp lại.

Từ đó, tôi chưa bao giờ gặp lại cô, nhưng những người bạn không nhà của cô tôi đã gặp họ nhiều.

Nguồn: Hiền – Oregonian.
http://hieuminh.org/2014/06/28/cai-tinh-cua-co-gai-vo-gia-cu/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét